Phi Thăng Chi Hậu

Chương 179

Hai cánh của Mặc Đa Lí Tư phất nhẹ một cái, thân người liền hóa thánh một đường cong búng lên trên cao, khi thân người hắn còn cách Phong Vân Vô Kị mấy trượng thì ở trong con mắt lại phù hiện một đóm lửa kim sắc, hai tay hợp lại sau đó thì giang ra, Phong Vân Vô Kị một lần nữa lại gào thảm lên một tiếng và bị một cổ cường lực chấn bay, trên lồng ngực lại biến bố thêm những vết thương dày đặc, trông chẳng khác gì như vừa mới bị cả vạn vật sắc bén liên tục cắt xẻ chồng chất lên nhau vậy.

Mặc Đa lí Tư bước tới một bước, thân hình cao lớn lại dần dần dung nhập vào trong hư không, biến mất từng chút từng chút một.

Ngoài đó mấy trăm trượng, một cánh tay thon dài trắng bóc chầm chậm xòe ra và vẽ một đường cong hướng về phía Phong Vân Vô Kị, tiếp đó thì lại nghe thấy Phong Vân Vô Kị đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, thân người đang rơi xuống lại bị chấn bay lên trên không, trên thân thể bùng cháy hừng hực ngọn thánh diễm màu trắng thiêu đốt linh hồn.

Thân hình của Mặc Đa Lí Tư vừa mới xuất hiện một nửa thân trước thì lại tiến nhập vào một cái không gian khác và biến mất, khi đó thì một nửa thân sau mới hiện ra rồi cũng mau chóng biến mất theo.

Mặc Đa Lí Tư không ngừng xuyên việt không gian, không ngừng lợi dụng lực lượng thần bí mà bản thân hắn ta nắm giữ mà kích mạnh vào thân người của Phong Vân Vô Kị, sau mấy đợt như thế thì thân thể của Phong Vân Vô Kị đã hóa thành người máu, nhưng Mặc Đa Lí Tư tựa hồ như phi thường cẩn thẩn, hắn ta không ngừng xuyên việt không gian, dù cho Phong Vân Vô Kị có lòng phản kích cũng vô pháp tìm thấy mục tiêu.

Một loạt những cảm giác bỏng rát do linh hồn bị thiêu cháy truyền lại, so với cảm giác đau đớn này thì nổi đau ở nhục thể có thể như tỉnh lược, không cần lí tới.

Mặc Đa Lí Tư tựa hồ như đã xác nhận Phong Vân Vô Kị vô pháp chế tạo ra những đòn công kích có lực thương tổn nửa, thân hình chớp nhoáng cuối cũng cũng ngưng cố và hiện thân ở trước thân người Phong Vân Vô Kị mấy trăm trượng, trong song mâu ngân bạch là một phiến băng lãnh.

"Tên nhân loại Thái Cổ dám tiết độc thần linh, đối với chủ thần bất kính, dùng dang nghĩa của Mặc Đa Lí Tư ta, ban cho ngươi sự phán xét cuối cùng!" Mặc Đa Lí Tư lạnh lùng tuyên bố. Sau đó thì quỳ một gối và cúi đầu xuống trong không trung, sắc mặt là một phiến chân thành lẫn cung kính, hai tay chầm chậm nâng lên trên không.

Một đoàn bạch quang từ trên thiên không lướt qua rồi chiếu xuống lòng bàn tay của Mặc Đa Lí Tư, nó không ngừng biến ảo bất định trong không trung, không ngừng co duỗi kéo dài ra, chốc lát sau thì ở trên lòng bàn tay của hắn ta bùng phát ra một phiến thánh quang xán lạn, tiếp đó thì hiện ra bốn thanh thánh quang trường thương đang bùng cháy những ngọn lửa ngân bạch hừng hực, mỗi một thanh trường thương đều dài mấy trượng, so với những thanh thương phổ thông lại thon nhỏ hơn một chút.

Mái tóc ngân sắc của Mặc Đa Lí Tư phất động như sóng ba, bốn thanh trường thương bùng cháy thánh diễm phát ra những tiếng lách tách, nhưng thân người của hắn ta vẫn cứ lẳng lặng bất động, tựa hồ như đang chờ điều gì đó.

Ngoài đó mấy trăm trượng, Phong Vân Vô Kị gian nan gượng dậy mà quỳ mộ gối xuống mặt cát, lồng ngực hô hấp một cách khó khăn, vũng máu ở phía dưới thân thể chầm chầm khoách triển ra, huyết dịch trên thân thể liên tục chảy xuống chẳng khác gì con suối nhỏ.

Thánh diễm vẫn hừng hực thiêu cháy trên thân thể, nhưng Phong Vân Vô Kị tựa hồ như chẳng thèm quan tâm tới, chỉ là hô hấp kịch liệt, mắt nhìn về phía trước, từng làn từng làn thánh diễm bị y hấp nhập vào lỗ mũi ….

Ầm ầm!!

Trong thiên không, một đoàn quang mang từ trên trời lao xuống như sao băng, nó mang theo những âm thanh ầm ầm mà vẽ một đường cong màu kim sắc trong không trung và lao xuống ….

Bồng!

Đạo đường cong đó lướt qua bên cạnh thân thể của Mặc Đa Lí Tư và cắm vào trong sa mạc, tiếp đó thì một thanh kim sắc trường thương mang theo sự thánh khiết và uy nghiêm hiện ra, thân thương bùng cháy ngọn lửa màu hoàng kim, trong ngọn lửa dập dờn ba động những phù văn ngân bạch ….

Mặc Đa Lí Tư nhắm mắt lại và rút về một cánh tay, sau đó thì vẽ hình thập tự giá ở trước ngực.

Một tay đưa ra, khi bốn thanh trường thương đụng vào tay của Mặc Đa Lí Tư thì đột nhiên biến mất, cùng lúc đó thì Mặc Đa Lí Tư đưa về phía thanh trường thương kim sắc đang bùng cháy ngọn thánh diễm kim sắc ở phía dưới ….

Ngay đúng lúc này thì Phong Vân Vô Kị đột nhiên động thân, thân người hóa thành một đạo thiểm điện mà lao về phía tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư, trong không trung chỉ thấy đạo đạo ảo ảnh của Phong Vân Vô Kị kéo dài ra, sau khi dài được mấy trượng thì đã hóa thành một đạo ngân quang nhàn nhạt cực kì mỏng manh.

Khoảng không gian trăm trượng loáng một cái là đã qua, một cổ kình phong ập tới, tay phải của Mặc Đa Lí Tư còn chưa kịp đụng đến thanh trường thương kim sắc kia thì Phong Vân Vô Kị đã bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn ta mấy trượng, thân ảnh của Phong Vân Vô Kị nhoáng lên và hóa thành mấy đạo ảo ảnh, đồng thời công kích về phía Mặc Đa Lí Tư.

Tay phải của Mặc Đa Lí Tư hiện còn đang cách thân thương một xích, trên mặt hắn ta vẫn là một phiến bình tĩnh, nhãn thần vẫn lãnh mạc, chẳng hề có chút kinh hoảng, cặp ngân mâu mau chóng quét qua khắp tứ phía một lượt.

Sau đó thì thân thể của hắn ta đột nhiên cố định lại, một đạo quang mang lãnh lệ lóe lên trong mắt, tay trái của Mặc Đa Lí Tư liền lấp lánh điện hoa, kèm theo đó là những tiếng rì rầm. Hắn ta vung tay trái về phía bên cạnh, nhưng trước khi hắn ta vung tay ra thì một đạo kiếm hình âm ảnh đã đột nhiên quét qua, sắc mặt cảu Mặc Đa Lí Tư đột nhiên biến đổi, thân hình bất thình lình trở nên mơ hồ, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, kèm theo đó thì thanh trường thương kim sắc cũng vô tung.

Oanh!

Cơ hồ như ngay khi thân người của Mặc Đa Lí Tư biến mất thì một cổ cự lực cường đại đánh mạnh vào trên thân thể của Phong Vân Vô Kị, cổ lực đạo đó so với công kích cảu cao thủ đế cấp còn khủng bố hơn, lần này thì Phong Vân Vô Kị lại kêu thảm lên một tiếng rồi bị kích bay lên trên cao, trên đường bay đi thì huyết dịch văng tung tóe ….

Ở phía dưới, thân ảnh của Mặc Đa Lí Tư hiển hiện ra cách chỗ cũ mười trượng, trong tay nắm lấy thanh trường thương kim sắc, thánh huy kim sắc chiếu rọi lên trên mặt của Mặc Đa Lí Tư, nhưng vẻ mặt của hắn ta lúc này lại có vẻ khá là hung tợn.

Ba xích!!

Ở sau lưng của Mặc Đa Lí Tư, trên một chiếc quang dực đột nhiên xuất hiện một khe nứt mỏng manh, vết thương đó từ bên phải phía trên kéo dài xuống tận bên trái phía dưới của chiếc quang dực, chỉ nghe một tiếng tách, chiếc cánh đó đột nhiên phân ra làm hai, một nửa kia rơi xuống dưới mặt đất.

Mặc Đa Lí Tư không thèm quay đầu lại, tay phải nắm chặt lấy thanh kim sắc trường thương, thanh âm sâm nhiên vang cọng trong hư không: "Không ngờ ngươi lại dám làm thương tổn thân thể thần thánh của ta, ta -- tọa thiên sứ -- Mặc Đa Lí Tư, dùng danh nghĩa của thánh thương Long Cơ Nỗ Tư, chung kết tính mạng của ngươi, ban cho ngươi sự phán xét cuối cùng!"

Dứt lời thì tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư đột nhiên thả thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư ra, thanh thánh thương bốc cháy ngọn thánh diễm kim sắc đó liền bay lơ lửng trong hư không, tay phải của Mặc Đa Lí Tư duỗi ra, bốn thanh trường thương bốc chay ngọn thánh diễm khiết bạch liền xếp thành hàng ở ngay trước thân thể của hắn ta.

Sưu sưu sưu sưu!!!!

Liên tục bốn bóng thương màu trắng hóa phá hư không mà truy lên trên, một làn âm ảnh từ trong mắt của Mặc Đa Lí Tư lóe lóe lên, sau đó thì hắn ta đưa tay phải ra và nắm lấy thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư.

Mặc Đa Lí Tư ngẩng đàu nhìn lên trên trời, mắt tiễn bốn thanh thanh quang trường thương đâm xuyên qua hai vai lẫn hai đùi của đạo thân ảnh kia, tiếp theo đó là đạo đạo tiên huyết rưới đều xuống đại địa.

Tay trái duỗi ra, phiến quang dực đang rơi xuống ở phía sau tự động bay lên trên và hướng về phần cánh bị đứt của Mặc Đa Lí Tư mà ráp lại, hai phần quang dực hoàn mĩ kết hợp lại với nhau, một đạo thánh diễm từ trong khe nứt bốc cháy lên, kèm theo đó là trên mặt của Mặc Đa Lí Tư hiện lên thần sắc thống khổ.

Chiếc cánh của thiên sứ chẳng khác gì huyết dịch của Huyết tộc hay sinh mệnh của nhân tộc, nó chính là mạch sống của thiên sứ.

Xích!

Chiếc cánh vốn đang lành lặn lại thì đột nhiên phát ra một tiếng dòn rụm, sau đó thì ngay ở chỗ bốc chay thánh diễm lại hiện ta một khe nứt.

Rắc rắc!

Một nửa chiếc cánh kia rơi xuống mặt cắt, sau đó thì bị cạt bụi vùi lấp, sắc mặt của Mặc Đa Lí Tư lấp lánh bất định giữa hai màu ngân sắc và kim sắc, thần tình kinh hãi nhoáng qua khuôn mặt.

"Làm sao có khả năng? Không thể như thế được! Hắn ta làm sao có thể man chóng nắm giữ được …." Tọa thiên sứ Mặc Đa Lí Tư gào thét trong lòng.

Bất thìn lình ngẩng đầu lên, ngoài đó mấy trăm trượng, Phong Vân Vô Kị ngã nhoài xuống mặt cát, bốn thanh trường thương găm chặt thân thể của y với mặt cát, từ chỗ găm vào thân thể của y bốc lên làn làn khói mang mùi vị huyết tinh, ở dưới thân thể của Phong Vân Vô Kị, huyết dịch ngưng cố như tương.

Trên thân thể của Phong Vân Vô Kị, màn thánh diễm hừng hực bốc cháy lên cao cả mấy trượng, ngay cả không gian ở xung quanh cũng trở nên uốn khúc, từ một bên nhìn vào thì tất cả mọi thứ ở phía trước đều trở nên uốn khúc theo.

Mặc Đa Lí Tư dụng lực đạp chân một cái, một phiến sóng cát diện tích rộng rãi trình hiện trạng thái phúc xạ mà bay lên trên cao, còn thân thể của Mặc Đa Lí Tư thì lại bay thẳng lên trên cao mấy ngàn trượng chẳng khác gì đại điểu, hai chân hắn khép lại, hai tay giang ra, thân người thẳng đứng, mái tóc ở sau đầu kịch liệt ba động chẳng khác gì sóng biển.

Hai tay hợp lại, thánh thương Long Cơ Nỗ Tư bay đến trước ngực, Mặc Đa Lí Tư cong tay lại, sau đó thì nhìn xuống đại địa rồi phóng thánh thương Long Cơ Nỗ Tư bay xuống dưới.

Xích!

Thánh thương Long Cơ Nỗ Tư mang theo ngọn thánh diễm kim sắc kéo theo một chiếc vĩ diễm thánh quang dài ngoàn ở phía sau, trong một loạt những tiếng chấn động của không gian, nó mang theo thế uy lâm đại địa, mục tiêu chính là thân người của Phong Vân Vô Kị đang bị bốn thanh thánh quang trường thương găm dính chặt ở dưới mặt cát.

Sự uy hiếp của tử vong đã nồng đặc đến mức không thể tăng lên, cơ hồ ngay khi thanh thánh thương Long Cơ Nỗ Tư xạ ra thì sát khí nồng đượm trên thanh thánh thương đã bao trùm lấy thân người của Phong Vân Vô Kị, cũng giống với những dị giáo đồ va những kẻ tiết độc thần bị phán định trước đây, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn có thể hoàn toàn cảm giác thấy trên thánh thương uẩn hàm mùi vị huyết tinh nùng liệt, mặc dù thánh quang đằng đằng, nhưng cũng hoàn toàn che yểm không được cổ huyết tinh đó, sử khủng bố của loại thánh quang kim sắc đó có lẽ là có liên quan đến vô số những dị giáo đồ cường đại chết dưới thanh thương này.

Có lẽ là trong thời khắc đối mặt với tử vong, người ta đều biến nên cực kì bình tĩnh, trong thời khắc này thì thời gian phảng phật như đã không còn tồn tại, tất cả đều trở nên chẳng hề liên quan gì đến bản thân, cổ cổ huyết vụ uân nhân bao bọc lấy thân người của Phong Vân Vô Kị, thậm chí là còn có một bộ phận đã sấm nhập vào trong mắt của Phong Vân Vô Kị.

Dưới quang mang thần thánh cảu thánh thương, che yểm mộ con hung thú bạo lệ, một hung thú đồ sát những người có tội cường đại mà Thiên Đường phán định.

Thân thương kim sắc của Long Cơ Nỗ Tư mau chóng biến lớn ra, biến lớn ra, chiếc vĩ diễm kéo dài ở phía sau nó cũng đã trở nên nùng liệt đến mức không thể tăng thêm, trông chẳng khác gì một vì sao băng trụy nhập địa cầu, những nơi nó đi qua thì không khí đều phát ra những thanh âm ầm ầm chấn động, càng khủng khiếp hơn nữa là không gian lại bốc lên màn khói mờ mịt.

Trong màn khói dày đặc và thánh yên, một điểm kim sắc tấn tốc biến lớn, gào rít và phá khai màn khói và thánh diễm bay ra, đâm thẳng cào trán của Phong Vân Vô Kị …. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cường đại, trở nên cường đại, chúng ta cần một lực lượng cường đại!" Một thanh âm gào thét trong đầu của Phong Vân Vô Kị.

"Nhưng chúng ta không có biện pháp, chugns ta không thể thắng hắn ta, hắn ta là tọa thiên sứ bốn cánh ở trên Thiên Đường, sức mạnh của tọa thiên sứ thì ta đã kiến thức được, ngươi nghĩ rằng bản thân chúng ta sẽ có cơ hội hay sao?" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói trong lòng, y biết cái thanh âm này chính là tâm ma, từ sau khi đến Bắc Hải Hiên Viên Khâu cho tới giờ thì tâm ma mới xuất hiện trở lại.

"Nếu như hắn ta là tọa thiên sứ toàn bản, thì ngươi và ta sớm đã chết rồi, làm sao có thể sống đến hiện tại!" Cái thanh âm băng lãnh nhưng bạo lệ đó cất tiếng nói.

"Ý của ngươi là?"

"Đúng thế, hắn ta khẳng định khoonh phải là tọa thiên sứ toàn bản, mặc dù không biết là hắn ta làm cách nào, nhưng ngươi cũng đã nhìn thấy chiếc bóng ở trong thân thể của hắn ta, chuyện này nhất định là có liên quan đến chiếc bóng đó … nhưng những điều này chẳng hề liên quan gì đến chúng ta, lục lượng của hắn ta không hoàn toàn, đó chính là cơ hội của chúng ta, đừng dậy, mau mau đứng dậy cho ta." Tâm ma giận giữ gầm lên.

Phong Vân Vô Kị cười thảm: "Không được đâu, hắn và chúng ta căn bổn không cùng cấp độ, ta biết, chỉ bằng phương diện lực lượng thì hắn ta tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng hắn ta còn nắm giữ một loại lực lượng khác! Đó là một loại lực lượng căn bổn không cũng bậc với lực lượng của chúng ta!"

"Không!" Tâm ma gầm lên: "Chúng ta có thể, lực lượng, chúng ta cần lực lượng càng cường đại hơn, ngươi là một nọa phu … ngươi biết ta tại sao lại sản sinh hay không?"

"Ngươi còn nhớ nữ tử đó hay không? Nữ tử đã bị gã nhị hoàng tử của Ma Giới lăng nhục cho đến chết đó, nhưng ngươi lại không thể làm được gì? Ngươi còn nhớ cái cảm giác vô lực đó hay không? Ngươi còn nhớ -- những lời mà ngươi đã từng nói hay không? Lực lượng, chúng ta cần phải có lực lượng càng cường đại hơn nữa, ngươi không đủ cường, đó là nguyên nhân do ta sản sinh, nếu như ngươi thừa nhận thất bại, thì hãy để cho ta, ta sẽ vĩnh viễn tiếp quản lấy cái thân thể này, vinhc viễn bất bại!"

"Thế thì ngươi lên đi! …."

Sâu thẳm trong linh hồn, một phần ý thức âm ám phù hiện ra: "Tên nọa phu nhà ngươi, nếu như ngươi để ta tiếp quản tất cả mọi thứ, thì cái mộng tưởng cứu rỗi nhân tộc của ngươi, hãy cứ để nó trầm luân như thế đi …."

Ngay lúc tâm ma sắp tiếp quản thân thể thì mắt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên sáng lên, huyết vụ trong mắt tức thì tán đi ….

"Mộng tưởng, đúng thế, ý nghĩa chân chính để ta tồn tại chính là vì cái mộng tưởng đó, một mộng tưởng đáng để ta phụng hiến và chiến đấu cả một đời, có lẽ -- sinh mệnh của ta không tính là cái gì, nhưng hiện tại tuyệt đối không phải là thời khắc để chết! Lực lượng, đúng thế, ta cần lực lượng, chúng ta cần có lực lượng!" Phong Vân Vô Kị đột nhiên hét lên.

"Không sai, chúng ta cần lực lượng! Một lực lượng cường đại! một lực lượng càng cường đại hơn!" Tâm ma cuồng hỉ và hét lên.

"Lực lượng! Một lực lượng càng cường đại hơn, một lực lượng đủ để chiến thắng tất cả …."

Trong thời khắc này, Phong Vân Vô Kị và tâm ma đã đạt đến tình trạng nhất trí đối với khát vọng lực lượng, tâm ma có lẽ sẽ là một phiền phức lớn cảu bản thân y sau này, nhưng trong thời khắc này thì Phong Vân Vô Kị phát hiện, tâm ma mà người ta nói đến là biến sắc, nguyên lai cũng giống với bản thân mình, tất cả mọi phân biệt trong lần này đều ….

Khát vọng vô tận, khát vọng đối với lực lượng cường đại đã khiến cho Phong Vân Vô Kị và tâm ma đã sán sinh cộng minh, dưới sự chi phối của khát vọng cường đại, chân khí trong người của Phong Vân Vô Kị đã chuyển động với tốc độ gấp mấy ngàn lần lúc bình thường, linh hồn vốn đang bị thánh diễm thiêu cháy đến khô héo đột nhiên cường tráng trưởng thành chẳng khác gì mầm non sau mưa xuân ….

Cặp mắt của Phong Vân Vô Kị đột nhiên nhắm lại, sau đó thì bất thình lình mở ra, dưới mí mắt là một cặp mắt ngân bạch, cả hai con mắt đều là một phiến ngân bạch ….
Bình Luận (0)
Comment