Phong Vân Vô Kị không biết bản thân đi ra khỏi sa mạc như thế nào, cũng không nhớ làm thế nào để phá khai không gian thông đạo để trở về Thái Cổ.
Khi tâm thần quay trở lại thỉ ở xung quanh đã là cảnh núi non quen thuộc ở Thái Cổ rồi, lướt mắt nhìn vào đại địa thương mang, Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy phi thường cảm động, phiến sơn hà phá bại trước đây ở trong mắt y, giờ đây sao mà trân quý dị thường.
"Có lẽ đây là di sản cuối cùng của nhân loại." Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ.
Nhiệm vụ giải cứu Thái Cực đạo nhân đã triệt để thất bại, ngay cả Âm Thái Cực cũng bị thiên sứ dẫn vào một thứ nguyên khác, Phong Vân Vô Kị cũng không biết phải trả lời với Thánh Điện như thế nào.
Ngẩng mặt nhìn lên trên trời, Phong Vân Vô Kị mơ hồ nhìn thấy trong các đám mây tựa hồ như có vô số khuôn mặt với nụ cười trên môi.
"Hy vọng của nhân loại có lẽ là ở đặt ở trên thân ngươi rồi." Trong tầng mây đột hiện xuất ra thân ảnh của Thái Cực đạo nhân, ông ta đang dùng khuôn mặt lo lắng lẫn tang thương nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
"Sẽ như thế, ta nhất định sẽ thực hiện mộng tưởng của các người." Phong Vân Vô Kị đối với trời mà hét lên, hai bàn tay nắm chặt lại, đồng thời cũng thầm nói với bản thân: "Cũng là mộng tưởng của bản thân ta."
Chiếc bóng của Phong Vân Vô Kị chiếu xuống dưới mặt đất, nó dài và rất dài. Chưa có thời khắc nào mà Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy mộng tưởng lại hiện thật đến thế, cũng chưa có thời khắc nào mà Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy bản thân mình lại kiên định đến thế.
"Không phải chỉ một mình ta đang chiến đấu!"
Thân ảnh lay động một cái, Phong Vân Vô Kị hóa thành một đạo lưu quang mà lao về phía Kiếm Vực. Khi thân người lướt qua không trung thì Phong Vân Vô Kị phát hiện trên đại địa thanh lãnh của Thái Cổ đã xuất hiện nhiều nhân loại hơn trước đây. Thông qua phục sức của những người đó, Phong Vân Vô Kị nhìn ra những người mới này đều là những cao thủ tiềm tu trong phái hệ tự do, phần lớn trong số họ vẫn là ở cấp cao thủ Thái Cổ, cũng có một vài người mà Phong Vân Vô Kị vô pháp nhìn thấu trình độ tu vi.
"Chẳng lẽ khi ta không có ở đây, Thái Cổ đã phát sinh chuyện gì hay sao?" Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, nhưng thời khắc này y căn bổn không có tâm tình để quản đến những chuyện này. Di sản bảo quý của Thái Cực đạo nhân còn lưu ở trong nội thể của bản thân y, nó đang đợi bản thân khai thác, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đã đến chỗ dừng, tất cả mọi chuyện ở phía sau hoàn toàn phải dựa vào bản thân dồn tâm thần vào việc lĩnh ngộ, nhằm tạo ra một bộ công pháp hoàn chỉnh.
Ngay khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện ở trên thượng không của Kiếm Các thì phát hiện cả Kiếm Vực được thủ vệ rất sâm nghiêm, ai ai cũng có bộ dạng như sắp lâm đại địch. Khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện thì rõ ràng là những đệ tử ở phía dưới liền lộ xuất thần sắc kinh hỉ.
"Cung nghênh chủ công." Đại phiến đại phiến đệ tử Kiếm Vực quỳ xuống dưới, Phong Vân Vô Kị liếc nhìn một cái rồi dạm nhiên nói: "Đứng dậy đi."
Dứt lời liền chuyển thân bước vào trong Kiếm Các.
Vừa mới bước vào trong thì đã thấy ngay Trì Thương. Vừa mới nhìn thấy Phong Vân Vô Kị, Trì Thương hiển nhiên lập tức sững người một chốc, sau đó quỳ một gối xuống mà cung kính nói: "Sư phụ."
"Con đứng dậy đi." Phong Vân Vô Kị sải bước lướt ngang sang người của Trì Thương, sau đó vén vạt áo lên rồi ngồi xuống tọa y, hai tạy đặt ở trên đầu gối, cất tiếng hỏi: "Trì Thương, tình huống Kiếm Các những ngày này sao rồi?"
"Hồi bẩm sư phụ … vẫn ổn!" Trì Thương măng sắc mặt lo lắng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, bộ dạng trộng như định nói nhưng ngừng lại.
Phong Vân Vô Kị cau mày lại, nói : "Trì Thương! Có chuyện gì vậy, cứ nói!"
Trên mặt của Trì Thương hiện lên vẻ do dự, một lúc lâu sau thì trên mặt cũng xuất hiện thần sắc kiên định, cẩn thận nói: "Sư phụ có nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt là ở nơi nào hay không?"
Phong Vân Vô Kị càng cau mày lại sát hơn: "Ở trong một ngôi miếu thành hoàng đổ nát … Trì thương, con hỏi chuyện này làm gì?"
Trên mặt của Trì Thương hiện ra thần sắc vui mừng, nhưng y nhiên vẫn chưa thả lỏng người ra, y cất tiếng hỏi tiếp: "Sư phụ thích uống nhất là loại trà nào?"
Phong Vân Vô Kị giận dữ quát lên một tiếng: "Trì Thương!"
Thân thể của Trì Thương tức thì chấn động: "Sư phụ thứ tội, nhưng xin sư phụ hãy hồi đáp câu hỏi của con."
Phong Vân Vô Kị hừ môt tiếng, sau đó nói: "Thiết quan âm!"
"Sư phụ." Trên mặt của Trì Thương rốt cuộc cũng xuất hiện thần sắc kinh hỉ, theo sau kinhhir là thần sắc xấu hổ thay vào, y ngượng ngùng nói: "Đồ nhi bất kính, xin sư phụ trách phạt."
Phong Vân Vô Kị ảm nhiên, nhìn chằm chằm vào Trì Thương, chầm chậm nói: "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, mà khiến cho con trở nên khác với ngày thường như thế?"
Trì Thương ngẩng đầu lên, cung kính nói: "Xin sư phụ thứ tội, đệ tử cũng chỉ là bất đắc dĩ … cả Thái Cổ đang truy đuổi mọt ma vật, thực lực của ma vật này cường đại phi thường, đã có rất nhiều cao thủ ở Thái Cổ đã bị hắn ta chiếm lấy thân thể, sau khi ma vật đó rời đi thì chỉ lưu lại một cái xác không, thạt sự là rất khủng bố. Lại nhân vì ma vật này vốn tới lui đều vô hình, căn bổn vô pháp truy tìm tung ảnh. Không lâu trước đây thì ở Cửu U Vu Tộc truyền lại một tin tức, nói đó là một tàn hồn của một ma thần từ trong thánh địa của Vu tộc đào thoát ra ngoài và lưu nhập vào trong Thái Cổ, Vu tộc cũng đã phái người đi truy bắt ma vật đó. Trong thời gian này thì Vu tộc trưởng lão đề tỉnh các bên cần phải cẩn thận, nhằm tránh khỏi chuyện bị ma vật chiếm lấy thân thể!"
"Không ngờ là lại có chuyện như thế này?" Phong Vân Vô Kị vuốt lấy chòm râu mới mọc ra trong thời gian gần đây: "Ừm, lệnh cho đệ tử Kiếm Các tăng cường tuần thú, mười người tập trung thành một tổ, nhớ phải lập khẩu hiệu, nhằm đề phòng ma vật nhân cơ hội làm càn."
"Dạ, sư phụ!" Trì Thương cao hứng đáp. Trong Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị là chủ tâm cốt trong lòng của mọi người, đặc biệt là sau khi y đạt đến đế cấp, hiển nhiên là đã trở thành người có tu vi cao nhất trong Kiếm Vực rồi.
"Ừm, con lui xuống đi." Phong Vân Vô Kị xua tay nói: "Có ta ở đây, dù là ma vật gì gì đó có đến đây, thì nó tuyệt đối cũng không dễ dàng gì mà thoát được … mấy ngày này, ta cần phải bế quan tiêu hóa thu hoạch của chuyến đi đến vật chất vị diện này, bất cứ ai, dù có là người của Thánh Điện có đến thì con cũng nói với họ là ta đã bế quan, không tiếp khách!"
"Dạ, sư phụ!" Trì Thương chầm chậm lui ra, sau khi đi ra khỏi cửa thì mau chóng bước đi, thần sắc hưng phấn ở trên mặt vẫn không lui đi ….
Sau khi Trì Thương lui ra, Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, ở trên cánh cửa của Kiếm Các liền vang lên hai tiếng bùng bùng rồi đóng lại, Phong Vân Vô Kị đưa ngón trỏ ở trên tay phải ra ngoài và hoa động trong không trung, trên cánh cửa của Kiếm Các liền xuất hiện mấy chữ nhô ra ba phân: Bế quan!
Bồng!
Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, hai tay tự nhiên đáp hạ xuống hai đàu gối. Bên trong Kiếm Các là một phiến âm ám, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua khe hở của cửa mà chiều vào bên trong, một làng quang tuyến chiếu rọi lên trên người của Phong Vân Vô Kị, từ đó mới có thể thấy trên thân thể của y bốc lên một cổ khí trắng, càng lúc càng dày đặc, rồi bao bọc lấy toàn thân .
Xuy!
Y sam của Phong Vân Vô Kị đột nhiên lay động một cái, một đạo thái cực đồ trắng đen xuất hiện ngay ở sau lưng của y. Vừa mới xuất hiện thì nó đã tấn tốc toàn chuyển, đồng thời hướng vè khắp tứ phía mà khoách triển, loáng một cái đã bao bọc lấy cả bức tường ở sau lưng của Phong Vân Vô Kị.
Bên trong ý thức, Phong Vân Vô Kị không ngừng vận chuyển Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, nhằm hấp nhập Thái Cực tâm pháp và kiếm ý do Thái Cực đạo nhân ấn sâu vào trong ý thức của bản thân.
Nhất tâm đa dụng một làn nữa lại được phát húy đên lâm li tẫn trí. Sâu trong ý thức, Phong Vân Vô Kị vừa điên cuồng hấp thu lấy kiếm ý hạo hàn trong thái cực chi đạo, đồng thời không ngừng dò đi dò lại năm tầng tâm quyết của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, khoog chỉ như thế, Phong Vân Vô Kị còn đem ý thức phân ra thành mấy phần, lấy ra những phần kiếm ý hấp nạp từ trên người của Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Tử Hoàng để phân tích.
Trong không gian ý thức chỉ là một phiến hắc ám, nhưng lại có năm cái quang đoàn phiêu phù ở trong không trung. Năm cái quang đoàn này vô ý đã bị Phong Vân Vô Kị bài thành một trận thế, năm đoàn kiếm ý từ đó thì miễng cưỡng cũng đạt được cân bằng.
Trong năm cái quang đoàn đó, cái sáng nhất chính là thái cực âm dương chi đạo của Thái Cực đạo nhân lưu lại, Thái Cực đạo nhân mặc dù chỉ nói là tặng ngàn vạn năm công lực, nhưng cái gọi là ngàn vạn năm công lực đó lại cường đại hơn nhiều so với những quang đoàn khác, bên trong quang đoàn này ẩn ước có thể thấy được sự hiện hình của vũ trụ và sự rộng lớn bao la của tinh tú.
Bất quản là Phong Vân Vô Kị có toàn lực hấp thu lấy đoàn kiếm ý này, nhưng hấp nạp được cũng chỉ là những thứ ngoài cùng nhất của thái cực kiếm đạo. Hơn nữa, khi Phong Vân Vô Kị hấp nạp lấy kiếm ý của thái cực kiếm đạo thì những kiếm đoàn xung quanh không những là không yếu đi mà còn tùy theo sự háp nạp của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp của Phong Vân Vô Kị mà dần phát triển và trưởng thành, không ngừng trưởng thành, từng tia từng tia sáng do kiếm ý tổ thành được tách ra và bay lên trên mấy phần ý thức của Phong Vân Vô Kị, nhưng giữa chúng lại vô số những thứ liên hệ lại với nhau mà Phong Vân Vô Kị vô pháp lí giải.
Cùng lúc này, ý thức của Phong Vân Vô Kị cũng tùy theo phương thức hấp nạp này mà tráng đại lên, tình hình chẳng khác gì trăm sông đổ biển vậy, đồng loạt hút lấy những kiếm ý bất đồng hay có thể nói là tuyệt đối tương phản cùng một lượt với nhau. Nhưng cung cấp cho chủng hợp lực này chính là âm dương chi đạo uẩn hàm trong đoàn kiếm nguyên bàng đại do Thái Cực đạo nhân lưu lại.
Càng hấp nạp kiếm ý của thái cực chi đạo, Phong Vân Vô Kị càng cảm giác thấy thái cực chi đạo chàng hạo hàn và vĩ đại, càng cảm giác thấy tác dụng cự đại của thái cực chi đạo đối với việc lĩnh ngộ kiếm đạo hoàn mĩ nhất của bản thân, đồng thời cũng càng thêm cảm kích Thái Cực đạo nhân.
Người ân đã chết, cái mà ta có thể làm, chính là tiếp tục mộng tưởng của bọn họ, đó cũng là … mộng tưởng của bản thân y.
Trong ý thức không phân ngày đêm, ngoại giới thì lại có ngày đêm. Ngay khi Phong Vân Vô Kị đang trầm tẩm ở trong chuyện lĩnh ngộ kiếm đạo hoàn mĩ nhất trong lòng, dùng kiếm ý của năm loại kiếm đạo làm cơ sở, bao gồm: Ý niệm chi kiếm, sát đạo chi kiếm, công kích chi kiếm, phòng ngự chi kiếm, thái cực chi kiếm, rồi từ đó mà thôi diễn tinh hoa trong khẩu quyết. Trong thời gian đó thì cả Thái Cổ đã phát sinh những biến hóa kinh thiên động địa.
Nguồn truyện: TruyenGGThế lực nào cũng đều tăng cương tuần thú trong khu vực.
Cửu U Vu Tộc.
Ở bên cạnh Vu Tế cũng là những vị trưởng lão mang bộ đồ đen đồng dạng, Vu Tế đứng ở trước, mục quang lướt qua những tộc nhân Vu tộc đang quỳ dưới tế đàn, cất tiếng nói: "Ác ma từ trong cấm kị chi môn đào thoát ra đã cường đại hơn nhiều, án chiếu theo tốc độ thực huyết hiện tại của hắn ta thì chỉ qua một đoạn thời gian nữa thôi, chỉ e là hắn ta sắp khôi phục được tám phần thực lực, đến lúc đó thì e rằng các vực vực chủ cũng không thể chế phục được hắn ta!"
"Ác ma này đáo thoát ra từ địa vực của Vu tộc ta, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm, trước khi hắn ta gây ra họa hoạn càng lớn hơn nữa, cần phải chế phục hắn ta. Các tộc nhân, hiện tại đã đến lúc các người triển hiện thực lực của bản thân mình rồi, hãy đi đi, đi chế phục lấy ác ma đó!"
Ô!
Mấy ngàn hắc bào vu sư ở khắp mặt đất liền đứng dậy, trên tay trái của mỗi một người đều là một chiếc khô lâu bùng cháy ánh lửa màu xanh lục, tay phải thì cầm một thanh pháp trượng ngắn và nhỏ, bên trên phù động những hoa văn màu xanh đậm.
Sau khi Vu Tế nói xong thì chúng tộc nhân bắt đầu trầm giọng ngâm xướng, đạo đạo hoa văn màu xanh đậm từ bàn chân của mọi người bay lên trên và mau chóng phân bố toàn thân, ròi tiến nhập vào trong bách hội huyệt trên đỉnh đầu.
"Xin tuân theo mệnh lệnh của các vị trưởng lão!" Chúng tộc nhân hô vang, tay trái phủ ngực, cung thân hành lễ rồi sau đó sải chân bước đi, những thanh âm thương mang nhưng hoang lương kia cũng theo đó cũng dần dần phân thành mấy đạo hồng lưu từ Cửu U Vu Tộc chảy ra khắp Thái Cổ đại địa ….
Trong Kiếm Vực, những ánh lửa chiếu sáng khắp màn đêm, những đệ tử Kiếm Các thì tuần la nghiêm mật, đủ để sưng là một con chim cũng không lọt, đội đội Hoàng Kim Giáp Sĩ không ngừng đi qua đi lại trong Kiếm Vực. Ngoài Kiếm Vực, một loạt những tiếng bước chân dồn dập truyền lại, làm kinh tỉnh những Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tuần thú: "Ai đó?!"
Mấy ngọn đuốc đưa ra phía trước, nhờ vào ánh lửa, chư nhân nhìn thấy một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ thân thể dính đầy vết máu đang thương lương bước tới, hoàng kim chiến giáp trên người của gã ta đều đã bị rách ra, cánh tay trái đã đứt đến tận vai, tình trạng rất là thê thảm.
"Cứu tôi …." Gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó đưa một cánh tay với tới, cùng lúc đó thì dùng thanh âm ngắt quãng hô lên.
Chúng chiến sĩ Kiếm Các tức thì giật mình, chúng nhân nguyên bổn là cùng một mạch, lại cùng là thuộc hạ của Kiếm Các, mắt thấy huynh đệ gặp phải thảm trạng như thế, khí huyết trong lòng đốn thời dâng lên, giận dữ quát lên mọt tiếng: "Ai làm!?"
Đồng thời tay cầm trường kích, tấn tốc chạy qua chỗ đó nhằm nâng đở gã ta dậy. Ngay đúng lúc này thì ở trên không trung đột nhiên truyền lại một tiếng quát vang như sấm nổ.
"Không được đụng vào y!! …."