Ở phương xa, tên ma vật chiếm cứ lấy nhục thân của Ám Hắc Đế Quân thương lương lui lại phía sau. Ở phía trước hắn ta là một nam tử tóc xám, đầu cúi gầm xuống, tay trái cầm một thanh trường đao hắc sắc, trường đao nghiêng về phía trước bốn mươi lăm độ, chân chầm chầm đạp bước hư không tiến lại. Người này không phải là Độc Cô Phiêu thì là ai?
Phong Vân Vô Kị chắp tay ở sau lưng, một bước đi tới phía trước, thân hình lay động một cái, hóa thành một một đạo thiểm điện gấp khúc xuất hiện ở trước thân thể của ma vật mấy trượng, lạnh lùng nói: "Còn muốn bỏ chạy hay sao?"
Tay phải phất ra phía trước, Đệ Ngũ Kiếm Đảm tà tà đưa lên, y bào của Phong Vân Vô Kị lay động phất phơ, hồn thân khí thế bạo trướng, áp về phía ma vật đó.
"Kiếm Đế, chậm đã." Ở phía sau truyền lại một tiếng la lớn, Ám Hắc Đê Quân thân mang hắc sắc đế bào từ phía dưới lao lên, giạn dữ nhìn vào ma vật đó mà nói: "Ta và hắn không đội trời chung."
Nói xong thì vượt qua thân người của Phong Vân Vô Kị, lao tới phía trước quyết đấu với ma vật, Phong Vân Vô Kị không thèm ra tay ngăn cản, chỉ là lạnh nhạt nói một câu: "Sao rồi? Hiện tại công lực bạo trướng rồi à, mới rồi còn đánh không lại hắn ta, hiện tại thì ăn chắc rồi?"
Bước chân đang đi tới của Ám Hắc Đế Quân lạp tức dừng lại, thần tình có chút ngượng ngùng mà rút chân lại, lặng im không nói.
Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm xoay chuyển một vòng trong tay, rồi nhắm chuẩn vào ma vật.
Kiệt kiệt kiệt!
Ma vật đó ngẩng mặt lên trên trời đột nhiên cười lên những tiếng quái dị, Phong Vân Vô Kị không thèm nói lời thứ hai, thân thể lao tới phía trước, một kiếm đâm vào thân thể của ma vật.
Bùng!
Ma vật dùng một quyền ngăn cản kiếm của Phong Vân Vô Kị, nhưng thân thể của hắn ta lại bị lực lượng áp súc cực độ trên kiếm của Phong Vân Vô Kị chấn bay đi, sau khi lăn lộn mấy vòng trong không trung thì rớt xuống dưới đất. Trên cánh tay xuất hiện một vết thương, huyết dịch chảy ra như xuối.
"Chậm đã." Ma vật đó đột nhiên hét lên.
"Ngươi còn có chuyện gì muốn nói nữa hay sao?"
Trong mắt của ma vật lóe lên thần sắc âm độc, sắc mặt trở nên hung ác, sau đó đột nhiên lao người lên phía trước, cười lên điên cuồng: "Ngươi trúng kế rồi, cáp cáp cáp … bổn tọa trước giờ tín phụng có cừu báo cừu, có oán báo oán, một kiếm ngày trước ở cánh rừng, hôm nay trả lại cho ngươi!"
Sẹt oành!
Trên thiên không mây đen cuồn cuộn ập đến, vô số thiểm điện không ngừng xuyên qua quyên lại giữa các đám mây, ở dưới tầng mây đen, ma vật nắm chặt đầu quyền mà đan chéo lại với nhau và đưa lên trên không trung, từng luồng từng luồng khói đen trình hiện dạng lốc xoáy mà triển khai, từng đạo từng đạo tử lam sắc thiểm điện chớp lóe phân bố đầy nắm đấm của hắn ta.
Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng nguyên tại chỗ, chẳng chút động đậy, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ trong ống tay áo ở bên phải chầm chậm đưa ra, trên thân kiếm truyền lại trận trận kiếm ngân hoan khoái.
Ngay khi bóng của tầng mây đen cuồn cuộn bên trên trời lướt tới đấu bồng của Phong Vân Vô Kị, thì y liền động thân, hai ngón tay ở trên bàn tay phải chỉ ra một cái. Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền hóa thành một đạo ô hồng quang mang lóe lên, rồi vẽ ra một đường cong, mang theo tiếng rít nhiếp nhân xạ thẳng về phía ma vật. Đồng thời, thân ảnh của Phong Vân Vô Kị cũng lao lên, sau khi kéo thành một đạo tàn ảnh dài mấy trượng, rồi biến mất trong không trung.
Sắc mặt của ma vật tức thì biến đổi, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, hai cánh tay đang giơ ở trên không trung bất thình lình đánh về phía bên trái, ma khí cuồng liệt phá quyền phát ra. Năng lượng uẩn hàm cường đại khiến cho hư không liên tục chấn động. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com
Đúng lúc cách ma vật chưa đầy một trượng thì thân thể của Phong Vân Vô Kị hiển hiện ra, kiếm ý cường liệt sung xích quanh thân thể cả trăm thước.
Oanh!
Hai tay của hai người nặng nề va chạm với nhau, cơ hồ tại trong sát na hai tay vừa mới tiếp xúc thì một âm thanh lạnh lùng từ ở sau lưng của Phong Vân Vô Kị truyền lại: "Ngươi trúng kế rồi!"
Ở sau lưng truyền lại hàng loạt tiếng kinh hô: "Ám Hắc Đế Quân, ngươi đang làm cái gì vậy?"
"Ma Vực các ngươi chẳng lẽ muốn đục nước béo cò hay sao?" Đó là thanh âm của Tuyết Vực thánh nữ.
Ở đằng sau lưng của Phong Vân Vô Kị, hai chưởng lẳng lặng ấn mạnh lên trên hậu tâm của Phong Vân Vô Kị.
Ở sau lưng của y, Ám Hắc Đế Quân sắc mặt hung ác: "Không ngờ được -- hai người bọn ta đều là giả!"
Thời gian ở tại sát na này tựa hồ như bị định lại, hai gã Ám Hắc Đế Quân một trước một sau, một gã thì tiếp xúc hai tay với Phong Vân Vô Kị, một gã thì nặng nề oanh kích lên trên hậu tâm của Phong Vân Vô Kị. Ở giữa hai tay của gã Ám Hắc Đế Quân phía trước bùng phát từng đạo từng đạo ma khí hình nón dài sắc bén, từng vòng từng vòng bao bọc lấy thân thể của Phong Vân Vô Kị vào bên trong. Ở phía sau, Ám Hắc Đế Quân sắc mặt hung ác, quanh chu thân ba xích liễu nhiễu ma khí dày đặc, trong hai ống tay áo không ngừng phát ra đạo đạo tử sắc thiểm điện dũng nhập vào trong nội thể của Phong Vân Vô Kị.
Xoạt!
Hàng loạt những thanh âm xoạt xoạt vang lên, bên trên bộ ngân bào xán lạn của Phong Vân Vô Kị không ngừng có tầng tầng ma khí tiến vào trong thân thể, khiến cho y phục của y như được phủ lên một lớp màn xám đen, tiếp đó là hàng loạt những vết rách hiện xuất ở trên bộ thiên tàm ngân bào của Phong Vân Vô Kị.
Dưới sự giáp công một trước một sau của hai gã Ám Hắc Đế Quân, thiên tằm ngân bào trên thân thể của Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng không thể chịu nổi áp lực, hóa thành vô số những mảnh vụn mà văng ra khắp tứ phía, dưới lớp ngân bào bạo xạ ra một phiến quang mang chói rực ….
Thời gian khôi phục lại chính thường, quang mang chói rực trên thiên không khiến cho mọi người không khỏi nhắm mắt lại. Một tiếng kêu vun vút vang lên, ở sau lưng của gã Ám Hắc Đế Quân phía trước loáng qua một đạo hồ quang rồi sau đó đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, từng vòng từng vòng ma khí xung quanh chu thân của Phong Vân Vô Kị đột nhiên nổ tung ra, hóa thành đám khói mà tản ra khắp không trung.
A!
Ám Hắc Đế Quân ở trước mắt phát ra một tiếng kêu thảm, cơ hồ như đồng thời thì gã Ám hắc Đế Quân ở phía sau cũng gầm lên một tiếng điên cuồng, thân hình mau chóng lui về phía sau, hai mắt trợn tròn ra mà nhìn vào hai tay với ánh mắt không tin.
Ở trên hai tay của hắn ta có vô số huyết động do kiếm đâm xuyên, huyết dịch chảy ra như suối, sắc mặt của Ám Hắc Đế Quân đột nhiên đờ ra, tiếp đó là gào thảm lên một tiếng, quỳ thân ở trên không trung. Trên tay của hắn ta bạo phát xuát vô số đạo kiếm quang màu trắng sáng rực.
"Tay của ta! …."
Khi mọi người khôi phục trở lại thì hãi nhiên phát hiện, ở trên thiên không có một đạo thân ảnh đang bị vô số quang mang chói rực như thái dương đâm xuyên qua, ánh quang mang chói sáng đó khiến người ta không dám nhìn thẳng mà đành phải quay đầu sang một bên.
"Đó là chuyện gì?"
Chư nhân không ngừng kinh hô, làm sao cũng không hiểu được sát na vừa rồi rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyện gì?
Tại sao Ám Hắc Đế Quân lại ra tay? Phong Vân Vô Kị dã đi đâu rồi? Bóng người đang phát ra vô số đạo kiếm quang vạn trượng kia là ai?
"Chép chép …." Một thanh âm lạnh lùng từ trong đoàn quang ảnh trên không trung vang lên: "Ngươi thực sự nghĩ là ta không có chút phòng bị hay sao. Ngay từ khi ngươi mấy lần cản lấy lộ tuyến tấn công của ta thì ta đã có lòng khởi nghi đối với ngươi rồi, ngươi nghic là tra đã trúng kế của ngươi, nhưng làm sao lại biết không phải là do ta cố ý?"
Hai gã Ám Hắc Đế Quân một trái một phải chấn kinh nhìn vào Phong Vân Vô Kị, không dám tin tưởng nói: "Không ngờ là ngươi dã sớm nhìn thấu rồi?"
"Hừ hừ, ma vật đúng là ma vật, dù cho ngươi có thông minh hơn đi chăng nữa, thì thủy chung còn quá đánh giá thấp trí tuệ của nhân loại, lần này thì ta cũng rất là muốn biết được các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?"
"Vừa rồi ngươi đã dùng thủ đoạn gì, tại sao khi ta kích trúng hậu tâm của ngươi, nhưng ngược lại thì chỉ có mình ta thụ thương?" Gã Ám hắc Ma Quân ở bên phải trợn to con mắt ra mà hét lên.
"Ngài là … Kiếm Đế sao?" Ở phía dưới truyền lại thanh âm kinh nghi của một nữ tử.
Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn xuống một cái thì phát hiện ra Ngạo Hàn Yên trong đám người ở phía dưới.
Đạm nhiên gật đầu, Phong Vân Vô Kị thanh lãnh đáp: "Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp đệ ngũ trọng thiên – Ý Niệm Kiếm Thể! … Lúc trước yêu cầu Thánh Điện tìm một bộ thiên tàm ngân bào bổn lại chỉ là vì muốn che đi ánh quang mang này, nhằm tránh khỏi chuyện gây kinh thế hãi tục, không ngờ là lại bị hai người bọn hắn hủy đi mất."
Thanh âm của Phong Vân Vô Kị vang vọng khắp không trung, thanh âm tuy bình hòa nhưng lại thấu lộ uy nghiêm vô tận. Ý Niệm Kiếm Thể - một bộ công pháp đặc biệt lần đầu tiên xuất hiện trước mắt của Thái Cổ nhân loại.
Không một ai biết được những đạo kiếm quang vạn trượng phát ra từ trong nhân ảnh đó rốt cuộc là thứ gì, nhưng đối với uy lực của nó thì chư nhân đều nhận thức rất rõ rằng, dù có là ở ngoài xa nhưng bọn họ đều cảm giác thấy như có một thanh kiếm sắc bén đâm thẳn vào trong tâm lí, mặc dù đều biết đó là giả, nhưng trong lòng y nhiên vẫn cực kì khó chịu.
"Ta vẫn là không tin -- chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế mà ngươi lại có thể đột phá đến thần cấp!" Ám Hắc Đế Quân ở bên trái gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên đứng thẳng thân người lên, hai tay vòng lại xé toạc y bào trên thân thể ra, giận dữ gầm lên. Ngoài thể biểu nổi lên hàng loạt những dây gân, thân thể vươn cao lên mấy trượng, từng phiến từng phiến vảy hắc sắc từ dưới lớp da hiện ra, rồi phân bố khắp thể biểu, đồng thời có một chiếc đuôi ở sau lưng mọc ra và ngoắc qua ngoắc lại trong không trung.
"Phong Vân Vô Kị, ta muốn ngươi phải chết!" Thanh âm của Ám Hắc Đế Quân trở nên cực độ khàn khàn: "Không những là ngươi phải chết, mà ngay cả những người trong Kiếm Vực -- cũng phải chết sạch!"
Cơ hồ như đồng thời thì ở một bên kia truyền lại một tiếng gào thét, chỉ trong một thời gian ngắn mà hai gã Ám Hắc Đế Quân đồng thời ma hóa, thân hình bạo trướng, trên đỉnh đầu ma khí hung dũng ập đến, che phủ lấy cả thiên không.
"Mọi người mau tản ra!" Ngạo Hàn Yên hét lớn lên: "Mọi người có cảnh giới không đủ thì hãy mau li khai, tuyệt đối không được ở lại!"
Thiên địa hốt sáng hốt tối, vô số điện xà không ngừng vũ động trong không trung.
"Đế cấp cảnh giới!"
Hai gã Ám Hắc Đế Quân gào thét, cùng lúc giơ một cánh tay lên trên đỉnh đầu, cả vạn đạo thiểm điện từ khắp tứ phía hội tụ lại ở trên đỉnh đầu của hai người. Ở trên đỉnh đầu, các đám mây càng lúc càng dày, càng lúc càng dày, dày đến mức ngay cả ánh dương quang vô pháp xuyên thấu. Cả phiến thượng không của địa khu này hiện xuất một tình cảnh quỷ dị: Trong phạm vi gần vạn dặm vuông, sấm vang chớp giật, mây đen cuồn cuộn, thiên địa trở thành một phiến âm ám, nhưng khi ra khoie khu vực này thì ánh mặt trời rực rỡ vẫn chiếu xuống mặt đất, ánh dương quang lộng lẫy chẳng khác gì thiên cả thiên địa hình thành hai cái thế giới vậy.
"Phong Vân Vô Kị, ta không tin một mình ngươi có thể đối phó với hai người bọn ta!" Ám Hắc Đế Quân ở bên trái hênh hoang nói.
"Bất quang ngươi có Ý Niệm Kiếm Thể gì gì đó, hôm nay – ngươi chắc chắn sẽ phải chết!" Một gã Ám Hắc Đế Quân khác gào lên một cách điên cuồng, ánh tử quang trong mắt bắn tung tóe khắp tứ phía.
Hai gã Ám Hắc Đế Quân tu tập võ công đồng nguyên đồng loại, đồng thời cũng ở cảnh giới đế cấp nên căn bổn không có sản siunh sự tranh đoạt thiên địa nguyên khí như những người cùng cảnh giới khác, ngược lại uy lực cũng được tăng gia lên không ít.
Cuồng phong nổi dậy, quần người xung quanh sớm đã lui ra ngoài đó cả mấy ngàn trượng cự li, từ a mà quan sát chiến trường. Nơi đứng nguyên bổn chỉ còn lại Phong Vân Vô Kị và hai gã Ám Hắc Đế Quân.
Phong Vân Vô Kị lơ lửng ở trên không trung mà nhìn vào những đám mây đen cuồn cuộn, thiên không sấm vang chớp giật, hai gã Ám Hắc Đế Quân từ trên cao nhìn xuống, thần thức tỏa định trên thân thể của y, thấu qua trùng trùng kiếm quang, Phong Vân Vô Kị không khỏi cau mày lại: "Có chút không đúng, làm sao lại hiện ra tình huống hai gã Ám Hắc Đế Quân đồng thời bị chiếm cứ thân thể? Án theo đạo lí thì ma vật đó chỉ có thể chiếm cứ một người, tại sao lại xuất hiện tràng cảnh cổ quái như thế này?"
Nhưng mắt thấy sự thật trước mắt chính là hai gã Ám Hắc Đế Quân đồng thời bị chiếm cứ lấy nhục thân và bị ma vật đó khống chế, loại tình huống này hoàn toàn không phù hợp với dự đoán của Phong Vân Vô Kị.
Tích đát!
Một giọt mưa từ trong tầng may đen dày đặc rơi xuống, tại khi cách thân thể của Phong Vân Vô Kị còn ba xích thì đột nhiên bắn tung tóe thành một màn thủy vụ, rồi tiêu tán ….
Tích đát đát! ~~~
Chỉ trong thời gian chớp mắt, thiên không mưa như trút nước, trong phạm vi ngàn dặm lấy Phong Vân Vô Kị và Ám Hắc Đế Quân là trung tâm, cơn mưa ồ ạt trút xuống, những hạt mưa khi còn cách thân thể của Phong Vân Vô Kị chưa đầy ba xích thì toàn bộ đều bắn tung tóe ra thành màn thủy vụ bao bọc lấy chu thân của Phong Vân Vô Kị.
Ở ngoài thân thể của hai gã Ám Hắc Đế Quân, đạo đạo lam tử sắc thiểm điện không ngừng kéo dài ra, hình thành hình trạng hồ điện bao bọc lấy thân thể của hai người vào bên trong. Từng đạo từng đạo thiểm điện nhở bé liên tục lẹt xẹt qua lại bên ngoài thân thể của Ám Hắc Đế Quân, ở giữa hai người tựa hồ như sản sinh một loại cộng minh đặc biệt, đạo đạo tử sắc thiểm điện phóng qua phóng lại ở trong phần hư không ở giữa hai người.
Hai gã Ám Hắc Đế Quân một trái một phải đứng chéo chéo ở trên thân người Phong Vân Vô Kị, thể biêu dần dần dũng xuất một màn quang khí tử lam sắc mông lung. "Chịu chết đi!" Hai gã Ám Hắc Đế Quân đồng thời quát lên, một trái một phải giơ nắm đấm lên, ở trên nắm đấm chớp lóe bất định một tầng điện quang lam tử sắc. Sau đó hai người đánh mạnh xuống một quyền, hai đạo quyền phong lốc xoáy mang theo thiểm điện lam tử sắc mà oanh kích về phía Phong Vân Vô Kị.
"Trong đế cấp, ta dã không còn có địch thủ nữa!" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, y ngẩng đầu lên, dưới màn quang mang chói sáng, hai cánh tay gian ra, hàng loạt tiếng kiếm ngân truyền ra ngoài.
Lấy Phong Vân Vô Kị làm trung tâm, trong thiên không âm ám hiện xuất từng điểm từng điểm ánh sáng từ sâu trong hắc ám, quang đoàn càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc. Hai đạo quyền Phong mới đánh ra chưa được một trượng thì quang kiếm ở ngoài thân thể của Phong Vân Vô Kị dã phân bố lúc nhúc, bất quá nó khác với ngự kiếm chi thuật nguyên bổn của hoàng cấp cảnh giới trước đây có sự bất đồng, những quang kiếm từ sâu trong hư không hiện xuất ra trong lần này chỉ dài hai xích nhưng rất là ngưng luyện, những quang kiếm đó có vẻ như xán lạn nhưng sự thạt thì trên thân thể của chúng không hề phát ra chút quang mang nào.
Phong Vân Vô Kị dùng hai tay chắp lại vào nhau ở trước ngực, những quang kiếm phân bố xung quanh tùy theo tư thế của Phong Vân Vô Kị mà lao về trước ngực của y, Phong Vân Vô Kị vừa mới hé hai tay ra thì màn quang kiếm đầy trời là xạ thẳng về phía hai gã Ám Hắc Đế Quân, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng tùy theo những đạo quang kiếm đó mà lao về phía hai người.
Mọi hạt mưa ở giữa Phong Vân Vô Kị và Ám Hắc Đế Quân đều bắn ra khắp tứ phía.
Bùng vùng bùng!!!
Hai đại quyền khí lam tử điện mang theo uy lực cực đại do Ám Hắc Đế Quân đánh ra vừa mới oanh toái mấy chục đạo kiếm khí đã tiêu tán vô tung, hai người nhìn thấy thế thì không khỏi gầm lên một tiếng, tiến tới nghênh đón màn mưa kiếm và Phong Vân Vô Kị.
Sưu! ~~
Sưu! ~~
Màn mưa kiếm ồ ạt lao tới, hai gã Ám Hắc Đế Quân liên tục vung tay chống đỡ, nguyên bổn cứ nghĩ những đạo quang kiếm này rất là thúy nhược, nhưng tình hình thực tế khiến cho hai người giạt mình kinh hãi, mỗi một đạo kiếm khí đều khiến cho hai người rất là hao phí chân khí.
Bồng bồng bồng!!!
Đạo đạo kiếm khí bị tay của hai người liên thủ oanh vỡ vụn, thỉnh thoảng cũng có một vài con cá lọt lưới, bất thình lình đâm xuyên vào trong thân thể của hai người, nhưng tịnh không tạo thành những thương hại thật chất nào.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, tay phải đưa ra, từ các ngón tay bùng phát ra đạo đạo thanh sắc kiếm liên, Phong Vân Vô Kị đẩy ra phía trước một cái, những đạo kiếm liên đó liền thuận theo những đạo quang kiếm vừa rồi mà phát ra, mục tiêu chính là gã Ám Hắc Đế Quân ở bên trái. Phong Vân Vô Kị vừa đẩy ra một đạo kiếm liên, tay trái lại đưa ra, lại một đạo kiếm liên giáp tạp trong làn mưa kiếm mà bay đi, màn mưa kiếm đầy trời nhất thời đã yểm trợ che giấu tung ảnh của hai đóa kiếm liên ….
Bùng!
Gã Ám Hắc Đế Quân ở bên trái nhất thời bị màn mưa kiếm dày đặc khiến cho tay trở không kịp, thân hình hạ xuống phía dưới nhằm thoát khỏi phạm vi của màn mưa kiếm nhưng lại liên tục bị những kiếm khí rắn chắc chẳng khác gì cương thiết liên tục bức bách đến không ngừng thối lui, chứ đừng có đề cập đến chuyện vượt qua màn mưa kiếm này mà công kích đến bổn thân của Phong Vân Vô Kị. Đột nhiên, trước mắt trở nên không khoáng, những màn kiếm khí dày đặc tựa hồ như đình chỉ, Ám Hắc Đế Quâ đang định thở ra một hơi thì bất thình lình phát hiện ở trước thân thể có thêm một đóa kiếm liên màu lam mĩ lệ, từng cành từng cánh hoa khoe sắc trong không trung ….