Viên Tuyết Vực Hàn Châu này đúng là một bảo bối tuyệt giai để khắc chế tâm ma, Phong Vân Vô Kị ngồi xếp bằng ở dưới đất, hàn châu ở trong lòng phát tán ra quang mang vạn trượng lẫn hàn khí lẫm liệt, luồng luồng hàn khí bùng xạ ra ngoài và bao bọc mấy chục vạn Hoàng Kim Giáp Sĩ vào bên trong.
Phong Vân Vô Kị lướt mắt nhìn sang chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang hô hấp bình hòa hơn ở phía dưới, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, sau đso thì nhắm mắt lại. Trong ý thức hải, Phong Vân Vô Kị chỉ lưu lại mấy đạo ý thức chủ thể để tiếp tục phân tích lẫn thôi diễn đệ thất trọng thiên của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, những phần thôi diễn không trọng yếu cho lắm thì đều tạm thời dừng lại, toàn thần vận chuyện và nghiên cứu đối sách.
Viên hàn châu này mặc dù có tác dụng khắc chế đối với chư vực ngoại thiên ma, nhưng đó chỉ là cách trị ngọn chứ không phải là trị gốc, một tháng sau thì cần phải trả về cho Tuyết Vực, nếu như không tìm ra đối sách thì đến lúc đó chỉ e là sẽ tái phát. Tình huống trước mắt của Tuyết Vực Hàn Châu chỉ là tạm thời áp chế mà thôi, chứ tịnh không thể trừ khử được nguyên gốc, hơn nữa là chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đang tu luyện đến mức khẩn yếu quan đầu, căn bổn không thể đình chỉ được.
Lúc này, đối với Phong Vân Vô Kị mà nói thì chính là một khảo nghiệm cực đại.
Liên tục mấy ngày trời, Phong Vân Vô Kị đều ngồi xếp bằng ở trên mặt đất cùng với chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ. Kiếm Các, Nam Thăng sơn, Bắc Đẩu sơn, trên cả ba tòa đại sơn đều bùng cháy những ngọn lửa hừng hực, ngay cả ở sườn núi trên ba ngọn núi cũng được đốt cháy mấy đám lửa, từ xa nhìn vào thì thấy cả ba ngọn núi lớn đều lấp lánh những đốm lửa, khi cương phong thổi lướt qua thì ánh lửa lay động bất định.
Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc đều ngồi xếp bằng lơ lửng trong không trung bên trên chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ, hợp với Phong Vân Vô Kị thành ba góc. Hiện nay có thẻ nói là Kiếm Vực lâm vào tình huống nguy ngập chưa từng có, nhưng may mắn là ở chỗ rất ít khi giao thiệp với người ngoài, thêm vào đó là vực chủ Kiếm Đế trước giờ có hung danh hiển hách, một thân một mình ngày đêm truy giết và đồ sát cả Dạ tộc, đã triển hiện tính cách bao che của Phong Vân Vô Kị một cách rõ ràng. Đao Đế thân là một cường giả đế cấp mà lại bị đày đọa đến mức bất thành nhân dạng, ngoài ra thì ngay cả nhân vật như Đao Thần không ngờ lại phải chịu yếu nhược để thỏa thuận, những thứ đó đều biểu hiện cho sự cường hãn của Kiếm Vực, vì thế thì trong khoảng thời gian dài dẳng cũng không có ai dám có chủ ý gì với Kiếm Vực.
Nhưng dù có như thế thì Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc cũng không dám lơ là, nguy cơ y nhiên vẫn chưa qua khỏi, nó mới chỉ tạm thời bị Tuyết Vực Hàn Châu áp chế ma thôi.
Độc Cô và Tây Môn vừa thủ hộ những đệ tử Kiếm Vực đông ngịt phía dưới, vừa chìm đắm trong quá trình tự tu.
Độc Cô Vô Thương ngồi xếp bằng trong không trung, dưới lớp y bào màu xanh là từng làn từng làn khói xám toát ra, cùng lúc đó thì ở dưới hạ đan điền cũng bốc ra màn khí vụ trắng, hai loại nhan sắc này trộn lẫn vào nhau mà triện hiện trạng thía hỗn độn, chúng thường từ trong thân thể phát tán và lay động dập dờn, tiếp đó thì trọng tân hấp nạp vào trong thân thể. Quan sát tử tể một cái thì mới thấy được hai loại khí vụ trắng xám lượn lờ quanh thân thể của Độc Cô Vô Thương, ở trung gian có một vết lõm uốn éo phân hai đạo khí lưu đó ra làm hai phần, vừa mới nhìn vào thì có thẻ thấy nó ẩn ước hình thành thế thái cực, chỉ là còn chưa rõ ràng ma thôi.
Ở bên phía kia, Tây Môn Y Bắc hô hấp bình hoãn, một lúc lâu mới hít vào, sau đó thì lập tức thở ra, đốc tóc bạc trắng của y tùy theo thân thể mà chầm chậm ba động dập dờn, ở xung quanh thân thể của Tây Môn Y Bắc tựa hồ như có một màn quang tráo màu đen sẫm, mỗi một khi Tây Môn Y Bắc hít vào thì nó chẳng khắc gì như hãm nhập vào trong hư không, trở nên không chân thực, đến khi y thở ra thì hình tượng mới trở nên rõ ràng.
Ở lưng chừng núi của Kiếm Các, Trí Thương nghênh đón gió trời, nhất thân y bào phất phơ phần phật, hai mắt nhắm nghiền lại, khí tức của y rất bình ổn, ở xung quanh thân thể của y thì có một màn hư ảnh xán lạn không ngừng chớp lóe, cứ như thế mà tuần hoàn đi lại, mãi hoái không dứt ….
Trên nam Thăng đại điện, một gã thiếu niên đứng ở trong bóng tối, từ xa nhìn lại chư nhân ở dưới chân núi mà lẳng lặng không nói, trên đỉnh đầu của thiếu niên đó là từng đám từng đám mây đen tuy theo gió mà mau chóng lướt qua, ở trên các tầng mây thì ánh sao lấp lánh không dứt, ánh sao chiếu rọi xuống hông của thiếu niên đó thì tán phát ra một đạo hàn quang ….
Cứ như thế trong mấy ngày ròng, Kiếm Vực vẫn yên ắng tĩnh mịch, thời gian ở nơi này tựa hồ như đã ngưng trệ lại.
Trải qua mấy ngày ròng suy nghĩ, Phong Vân Vô Kị rốt cuộc cũng nghĩ ra đối sách thỏa đáng, mà cũng là biện pháp bất lực nhất -- -- thôi diễn ra một môn võ công băng hàn, dùng băng hàn chi lực để trấn áp chư thiên ma.
Một khi có ý tưởng này rồi thì Phong Vân Vô Kị liền lập tức quyết định hành động.
Công quyết băng hàn, thì Phong Vân Vô Kị tịnh không phải là chưa hề tiếp xúc qua, nhưng những thứ đó đều là những công quyết hạ đẳng, tuyệt đối không phù hợp với yêu cầu của Phong Vân Vô Kị, nhưng những bộ công quyết đó lại cấp cho Phong Vân Vô Kị một thứ mà y cần -- -- một cái cấu trúc.
Nguồn truyện: TruyenGGSở dĩ được gọi là hàn hệ công quyết, chính là hấp nạp thiên địa âm hàn chi khí vào trong thân thể, sau khi nhiếp thủ lấy tinh hoa thì ngưng hư thành thật rồi giữ ở trong nội thể. Vì thế nên chuyện sáng tạo ra một môn công quyết băng hàn, đối với người hiểu sâu về võ học và đã tạo ra mấy môn võ học bá đạo như Phong Vân Vô Kị mà nói thì tịnh không khó như trong tưởng tưởng.
Còn về thiên địa hàn khí … Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, rồi cúi đầu nhìn về phía Tuyết Vực Hàn Châu, một nguồn âm hàn chi khí trong thiên địa, lại có khả năng khắc chế tâm ma, đó chính là một nguồn mà Phong Vân Vô Kị cần.
Trong mấy ngày sau đó thì Phong Vân Vô Kị liền nghiên cứu về Tuyết Vực Hàn Châu, quá trình nói ra thì giản đơn nhưng khi thực hiện thì không giản đơn chút nào. Hấp nạp những tia hàn khí phát ra từ hàn châu và vận chuyển trong cả kì kinh bất mạch, không hề dẫn đạo cho chúng vận chuyển, Phong Vân Vô Kị hoàn toàn thu hết toàn thân chân khí vào một chỗ, sau đó thì mặc cho hàn khí tùy ý vận chuyển trong nội thể, vừa bảo trì tâm cảnh băng lãnh vừa lẳng ặng quan sát những tia hàn khí có khả năng khắc chế chư thiên ma đang vận chuyển trong nội thể.
Trong ý thức hải, ý thức liên tục phân tích và thôi diễn hướng vận chuyển của hàn khí trong thân thể, sau đó thì chọn lóc ra con đường đi tuyệt diệu nhất.
Từ khi mượn được Tuyết Vực Hàn Chân tính đến lúc này thì đã qua đi hơn mười ngày, nhưng Phong Vân Vô Kị vẫn y nhiên chìm đắm trong việc sáng tạo ra một bộ công quyết hàn hệ có khả năng khắc chế tâm ma đó, đến ngày thứ hai mươi thì phần tâm quyết đó đã hoàn thành quá nửa, thêm mấy ngày nữa thì sẽ hoàn thành.
Ngay vào đêm khuya của ngày thứ hai mươi hai.
Ngay trong lúc thiên địa âm khí nặng nhất, Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn ngồi xếp bằng chìm đắm trong việc thôi diễn trong ý thức hải, trong sơn cốc tiếng gió gào thét ầm ĩ, nhưng tất cả mọi thứ đều chẳng có chút ảnh hưởng gì đến Phong Vân Vô Kị.
Thời gian trôi qua rất chậm, tuy nhiên tất cả mọi thứ đều y như cũ, không có cái gì là thay đổi, Phong Vân Vô Kị vẫn đang trầm tẩm trong ý thức hải, lẳng lặng quan sát công tác thôi diễn trong ý thức hải, bát thình lình có một cổ hàn ý dâng lên trong lòng, toàn thân Phong Vân Vô Kị tức thì run lên, cái cảm giác này biến mất rất nhanh, nhanh đến mức Phong Vân Vô Kị hoài nghi phải chăng là bản thân đã gặp phải ảo giác. Nhưng sau đó thì tất cả mọi chuyện đều vẫn như chính thường, nên Phong Vân Vô Kị cũng không để ý gì thêm, mặc dù không biết là tại sao, nhưng trong lòng thủy chung vẫn cứ có cảm giác quái quái, tựa hồ như có cái gì đó không ổn thỏa, nhưng lại không thể tìm ra là chỗ nào không ổn.
Thời gian lưu thệ một cách bất tri bất giác, dần dần Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy có chút mệt mỏi, cái đầu ngueyen bổn đang dựng thẳng đứng dần dần gục xuống, trong sát na gục xuống thì Phong Vân Vô Kị giật mình tỉnh lại, thầm nói: "Không thể ngủ, không thể ngủ!"
Tuy nhiên càng suy nghĩ như thế thì bản thân y lại càng buồn ngủ, trong lòng của Phong Vân Vô Kị cảm thấy rất là bất ổn, nhưng vẫn là chống cự không nổi cảm giác buồn ngủ này, một cổ cảm giác buồn ngủ cường liệt chưa từng thấy ập tới, cuối cùng thì Phong Vân Vô Kị cũng nhịn không được mà gục đầu xuống ….
"Tỉnh lại, tỉnh lại đi …." Một thanh âm nữ tử dễ nghe từ bên tai truyền lại, Phong Vân Vô Kị tức thì giật mình tỉnh lại, đạp vào trong mắt là một nữ tử nhu nhược thân mang bạch sa, mái tóc dài nhu nhuyễn bị gió thổi bay ra trước mặt và che đi diện dung.
"Cô là ai?" Phong Vân Vô Kị đứng dậy, nghi hoặc nói: "Ta làm sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Thiếu nữ đó đưa ngón tay trắng bệch ra mà kéo phàn tóc che diện mạo về phía sau, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc trắng bệch nhưng mĩ lệ, nhẹ giọng nói: "Huynh không nhận thức ta?"
Phong Vân Vô Kị tức thì kinh hãi: "Là cô?"
"Là ta." Thân thể của nữ tử đó lắc lư nhu muốn ngã ở trong gió, sau đó thì thị khom người hành lễ với Phong Vân Vô Kị: "Đa tạ huynh!"
Oanh!
Tiếng nói quen thuộc, ba chữ quen thuộc đánh thẳng vào trong đầu của Phong Vân Vô Kị, khiến cho đầu óc của y tức thì chấn động, đốn thời trống rỗng. Phong Vân Vô Kị mơ màng nhớ lại cái đêm mưa gió đó, một nữ tử yếu đuối dùng máu của bản thân để lại cho một nam tử vô pháp cứu thị, viết ra ba chữ bằng máu: "Đa tạ huynh!"
A!
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, bất thình lình có một cặp vuốt đen xì từ sau lưng chộp lấy cổ của nữ tử đó, một khuôn mặt hênh hoang lộ ra ở phía sau lưng của cô ta, cười lên hung ác: "Phong Vân Vô Kị, ngươi không muốn giết ta hay sao? Đến đây, đến đây!"
Một cổ huyết khí xông thẳng lên trong lòng, hai mắt của Phong Vân Vô Kị tức thì trở nên đỏ ngàu, sau đó thì bước mạnh tới phía trước, tay phải giơ lên ….
"Đừng lại." Nhị hoàng tử cười hung ác nói: "Nếu ngươi bước qua thì ta bẻ gãy cổ của cô ta, ngươi không phải là anh hùng hay sao? Đến đây cứu lấy cô ta? Xem thử ngươi có thể cứu được một người sống hay chỉ có thể cứu được một cụ tử thi!"
Dứt lời thì nhị hoàng tử đột nhiên dụng lực áp nữ tử đó quỳ xuống dưới mặt đất, những ngón tay bóp lại một cái thì trên cổ của nữ tử đó liền xuất hiện năm dấu ấn.
"Thả cô ta ra, tên súc sinh nhà ngươi, ta sẽ khồn tha cho ngươi!" Phong Vân Vô Kị gào lên.
"Thế sao? Ngươi cứ tới đây!"
"Đừng!" Phong Vân Vô Kị kinh hãi la lên, sau đó thì mắt trợn tròn ra mà nhìn nhị hoàng tử dụng lực nẻ gạy đầu của nữ tử đó.
Cảm giác vô lực, lại là cái cảm giác vô lực đó! Ba chữ đó lại phảng phật như hiện ra trước mắt: Đa tạ huynh!
Ba cái chữ huyết hồng to lớn biến ảo trước mắt của Phong Vân Vô Kị, quả là trào phúng biết bao! Một nữ tử đối với gã nam nhân nhuyễn nhược vô lực mà nói ra ba chữ: Đa tạ huynh!
Không!
Phong Vân Vô Kị gầm lên một tiếng, sau đó thì vung một đao chém xuống ….
Oanh!
Cảnh vật trước mắt phân ra làm hai, cảnh sắc cũng tùy theo đó mà biến ảo, bất chợt Phong Vân Vô Kị phát hiện bản thân đang đặt chân lên trên một mặt đất hoang lương, cả thiên địa chỉ là một phiến thâm trầm, âm ám nhưng thương lương, một phiến tử tịch!
Oanh!
Đột nhiên trong không trung hiện ra một loạt những bóng người, đông đông đúc đúc, kẻ thì gào thét, người thì gầm rống, ác ma có, thiên sứ có, còn có nhân loại ….
Thiên sứ và ác ma cùng nhau vây công nhân loại, không ngừng có nhân loại cường giả từ trên không trung vẫn lạc, Phong Vân Vô Kị muốn động thân nhưng lại phát hiện bản thân động đậy không được, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn từng tộc nhân từ trên không trung vẫn lạc, không ngừng rớt xuống dưới mặt đất, thân người nào người nấy đều bê bết máu, khi lâm tử thì hai mắt y nhiên vẫn trơn tròn lên vì tức giận, tựa như thể hiện sự bất cam đối với vận mệnh trước mắt ….
"Chủ công! Chúng ta xuất phát thôi!" Một thanh âm từ sau lừng truyền tới, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại thì phát hiện một gã hoàng kim tướng quân quỳ phục dưới mặt đất, ôm quyền cúi đầu nói.
Phong Vân Vô Kị nhìn về phái sau thì thấy trên mặt của những Hoàng Kim Giáp Sĩ đều hiện lên thần sắc mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía y vẫn sang manc tín nhiệm như trước đó, những chiến giáp trên thân thể sớm đã bị tàn phá, da thịt chỗ nào chổ nấy đều đầy dẫy những vết thương.
"Làm sao chỉ cón lại từng này người? Những người khác đâu? Những huynh đệ khác đâu?" Phong Vân Vô Kị nghi hoặc nói.
Gã hoàng kim tướng quân đó ngẩng đầu lên, nghi hoặc đáp: "Chủ công, Người làm sao vậy? Kiếm Vực chỉ còn lại tùng này người mà thôi, những huynh đệ khác sớm đã chiến tử, cả Trì Thương thiếu các chủ cũng chiến tử, Độc Cô tiền bối, Tây Môn tiền bối cũng đã đi xa, chúng ta chính là lực lượng cuối cùng của nhân loại!"
Oanh!
Đầu óc của Phong Vân Vô Kị tức thì chấn động, thân thể lắc lư như muốn ngã: "Cái gì?!! Không có khả năng, không có khả năng! …. Ngươi lừa ta, có đùng hay không!"
Phong Vân Vô Kị thất thái chụp lấy vai của gã hoàng kim tướng quân đó, cặp mắt thì đã đỏ hồng và trợn tròn ra như muốn bay ra ngoài: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Gã hoàng kim tướng quân đó thảm nhiên mĩm cười: "Chủ công, hết rồi, nhân loại hết rồi … tất cả những huynh đệ đều đã chiến tử hết rồi! Chúng ta đã là lực lượng cuối cùng của nhân loại rồi! Nhân loại hết rồi …."
A!
Phong Vân Vô Kị như bị trọng thương, há miệng học ra một ngụm máu, thương lương thối lui ….
Oanh oanh!!
Một loạt những tiếng bước chân từ xa truyền lại, Phong Vân Vô Kị quay đầu nhìn lại thì thấy vô số chiến sĩ Ma tộc ồ ạt ập tới, một một kẻ đều đạt đến thần cấp cảnh giới, ở trên đám chiến sĩ Ma tộc đó chính là vô số những thiên sứ với những cặp cánh ánh sáng phất phơ, bọn chúng lạnh lùng nhìn vào Phong Vân Vô Kị.
Ở trước liên quân như triều thủy đó là một nam tử mang mặt nạ ngân sắc thân mang bộ hăc ào rộng thùng thình, sau lưng có cặp cánh ác ma cự đại, y đang sải bước đi đến, tốc độ không nhanh cũng không chậm, mỗi một bươc đạp tới đều khiến cho cả thiên không và đại địa đều run rẩy chấn động.
Choeng!
Một loạt những thanh âm kim thiết trong vút vang lên, gã ác ma mang mặt nạ ngân sắc rút lấy một thanh ngân sắc trường kiếm sắc bén, lạnh lùng vung ra, mach nhiên nói: "Giết!"
…..
"Chủ công, chúng thuộc hạ đi trước một bước vậy!" Hoàng kim tướng quân cười thảm một tiếng, sau đó thì nhìn vào Phong Vân Vô Kị rồi xoay đầu lại và vung tay ra, hướng vào những Hoàng Kim Giáp Sĩ ở phía sau mà nói: "Các huynh đệ, nguyện làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, chúng ta hãy tiến lên!"
Dứt lời thì lĩnh đầu tiến lên, nhuwngz Hoàng Kim Giáp Sĩ còn lại cũng lẳng lặng đừng lên, sau đó thì nắm lấy thanh trường kích sứt mẻ và đi theo sát sau lưng gã hoàng kim tướng quân kia. Mấy ngàn người, lẳng lặng tiến tới phía trước với khí thế một đi không trở lại.
"Quay lại, quay lại hết cho ta!" Phong Vân Vô Kị dỏ hồng đôi mắt, mở miệng hét lên.
Chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ lần lượt quay đầu lại nhìn vào Phong Vân Vô Kị một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ, đôi môi hé ra, nhưng lại không hề có chút thanh âm nào, sau đó thì kiên nghị quay đầu lại, lao về đạo thủy truyền được tạo bởi liên quân thần và ma ….
Dưới sự chú thị của Phong Vân Vô Kị, trong mắt của gã nam tử mặt mang mặt na ngân sắc lóe lên một thần sắc tàn nhẫn, chàm chậm đưa tay phải lên.
"Không! …."
"Không! …"
"Không! …."
Phong Vân Vô Kị tuyệt vọng gào lên, mắt mở trừng ra mà nhìn vào tràng cảnh mấy ngàn nhân loại hóa thành tro bụi dưới một chưởng của gã nam tử đó ….
Gã ta nhìn vào Phong Vân Vô Kị một cách lạnh lùng, sau đó thì lộ ra thần sắc trào phúng, lạnh mạc tuyên cáo: "Nhân loại, diệt vong!"
Oanh!
Phong Vân Vô Kị tuyệt vọng hét lên, vô lực quỳ xuống, quanh thân thể hiên khởi một ngọn sóng bụi cả trăm trượng ….
Tiếng giết chóc loáng một cái đã cách thân người của Phong Vân Vô Kị rất xa, thế gioiwis trở nên một phiến hắc ám, trong mơ mơ màng màng, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, nhìn vào những đám bụi tung bay trên không trung, gã ác ma mang mặt nạ ngân sắc ở phía xa vẫn bảo trì cánh tay phải đang giơ lên, khóe miệng y nhiên vẫn lộ ra một nụ cười lạnh, thời gian phảng phật như tĩnh chỉ lại ….
"Đau lòng đi, tuyệt vọng đi …." Một thanh âm lãnh tuyệt truyền lại, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt cự đại nhưng hung ác.
"Nhân loại đã diệt vong, ngươi có thể làm cái gì chứ?"
Phong Vân Vô Kị lẳng lặng quỳ xuống dưới mặt đất, lẳng lặng bất động.
Khuôn mặt quái dị cự đại đó tiếp tục nói: "Muốn xem thử xem ngươi có thể làm được gì cho nhân loại? Ngươi cứ mở miệng ra là đòi chưng cứu nhân loại, nhưng ngay cả một nữ tử cũng cứu không nổi, ngươi hao phí hết tận tâm tư dể huấn luyện Hoàng Kim Giáp Sĩ, nhưng bọn họ lại lần lượt chiến tử ở trước mắt ngươi, nhân vì ngươi mà chết. Ngươi muốn chửng cứu nhân loại, nhưng nhân loại lại diệt vong, hừ hừ, ngươi có thể làm được gì? Ngươi rốt cuộc đã làm được gì cho nhân loại? Ngươi là một nọa phu, ngươi không làm được cái gì cả, bởi vì ngươi -- mà nhân loại diệt vong, bị thần ma diệt vong … ngươi -- không thể làm được gì cả!"
Không!
Không!
Không!
…..
Phong Vân Vô Kị gầm lên một cách điên cuồng, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp trong thân thể bất thình lình vận chuyển nhanh hơn lúc bình thường cả mấy ngàn lần, một cổ chân khí đột nhiên xông thẳng lên trên huyệt đạo ở mi tâm của Phong Vân Vô Kị.
Oanh! Cả thế giới liền lập tức sụp đổ, một khuôn mặt to lớn nhưng quái dị gào lên: "Không! Không có khả năng!"
Phong Vân Vô Kị thần thức quy thể, saud dó thì bất chợt mở mắt ra, trong mắt trái lúc này là một phiến ngân bạch, ở trung tâm là một con ngươi hoàng kim, dưới sự chi phối của một cảm giác mơ hồ, Phong Vân Vô Kị ngưng kết thành một thanh âm ảnh trường kiếm, sau đó thì chém thẳng về phía hư không ….
Chi!
Một tiếng thét chói tai từ trong hư không truyền lại, nơi mà Phong Vân Vô Kị chém qua bằng không hiện ra một làn khói, chúng tản mác khắp không trung, Phong Vân Vô Kị tấn tốc xoay người lại, ở trong mắt trái nhìn thấy một bóng người màu xanh bị phân ra làm hai phần, nửa thân trên bay rời lên trên hư không ….