Thật lâu sau, tiếng cười của Phong Vân Vô Kị mới ngừng lại. Hắn cầm lấy chiếc mũ giáp dữ tợn đội lên đầu, lãnh đạm nói: "Có biết vì sao ngươi thủy chung vẫn là một khí linh, không thể thành tựu nhân thân, chỉ có thể hầu hạ chủ nhân khác hay không?"
Phong Vân Vô Kị cười lạnh một tiếng: "Bởi vì ngươi sợ hãi quá nhiều thứ! Hắc Ám Quân Chủ thì có tính là gì. Ngươi đi theo sáu mươi bảy vạn chủ nhân đã trở nên sợ đầu sợ đuôi như vậy, làm sao xứng đáng trở thành khí linh chiến giáp của bổn tọa. Đợi đến khi bổn tọa đảo loạn cả thiên hạ này, làm hoàng đế của ma tộc, một vài tên Hắc Ám Quân Chủ thì có gì đáng sợ. Trách không được trong vòng năm mươi ức năm ngươi lại thay đổi đến sáu mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín chủ nhân có sinh mệnh vô hạn!"
"Hừ!"
Hừ lạnh một tiếng, Phong Vân Vô Kị bay lên cao, hóa thành một đạo thiểm điện lướt qua không trung. Gần như không lâu sau khi Phong Vân Vô Kị bay đi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai đạo ánh sáng khổng lồ, xuyên qua những tầng mây dày đặc tà tà chiếu xuống mặt đất, thông suốt cả thiên địa.
Phía trên những tầng mây, ẩn ước lộ ra một đôi mắt to lớn màu vàng băng lãnh vô tình. Đôi mắt kia bắt đầu quét qua quét lại trên mặt đất hơn mười lần, phạm vi bao trùm cả mấy vạn dặm. Sau khi thủy chung vẫn không thu hoạch được gì, lúc này mới lưỡng lự rời đi.
*** *** *** *** ***
Phong Vân Vô Kị hóa thành một đạo ánh sáng, từ trên bầu trời hạ xuống ma cung. Vài tiếng quát tháo từ bên dưới truyền đến:
- Kẻ nào dám cả gan xông vào Sát Lục đại ma cung!
Phong Vân Vô Kị đang ở cách đại môn của Ma cung mấy trượng, đột nhiên từ cực động biến thành cực tĩnh, ngừng lại giữa không trung. Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn những tên vệ sĩ canh cửa.
"Xuy!"
Một gã ma tộc vệ sĩ trong số đó đột nhiên giữa trán xuất hiện một sợi tơ máu, sau đó lớp da toàn thân nổ tung, hóa thành một đống thịt nhão ngã xuống đất, huyết thủy bắn ra khắp nơi.
- Tham kiến Sát Lục Đại Ma Quân!
Một gã ma tộc vệ sĩ khác cũng nhanh trí. Hắn từ sát khí độc nhất vô nhị của Phong Vân Vô Kị cùng với Khô Lâu Thập Tự Kiếm rất nhanh đã nhận ra thân phận chân thật của Sát Lục Đại Ma Quân, mặc dù khải giáp đã thay đổi hình dạng.
- Hừ! Coi như ngươi cũng thông minh!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, nhấc chân bước qua đám thịt nhão. Thanh âm lãnh khốc từ bên trong ma cung truyền đến:
- Từ nay về sau, các ngươi đều phải gọi ta là Ma Đế!
Bên trong đại điện, lão pháp sư vội vàng chạy đến nghênh đón, cặp môi run rẩy nhăn dúm lại, lên tiếng hỏi:
- Ma Quân bệ hạ, thế nào rồi?… Hình như lão nô nghe nói…
- Nghe nói ta đã tiêu diệt cả Đệ Thất Thiên Ma Vương và những Ma Quân có phải không?
Áo choàng của Phong Vân Vô Kị phất lên, thoải mái nằm xuống bảo tọa rộng lớn làm từ xương. Tay phải cắm xuống. "Cheng!" một tiếng, Khô Lâu Thập Tự kiếm dễ dàng cắm vào mặt đất phía trước bảo tọa, chuôi kiếm hướng về nóc điện trên cao, rung lên phát ra những thanh âm réo rắt. Từng đạo hàn quang lấy Phong Vân Vô Kị làm trung tâm bức xạ ra ngoài, nhiệt độ trong phạm vi mười trượng đột nhiên hạ xuống.
Lão pháp sư thân hình run lên, cúi đầu kéo kéo chiếc áo bào màu đen mỏng manh, hàm hồ nói:
- Vâng!
- Không sai, bọn chúng đều đã bị bổn tọa tiêu diệt! Ha ha ha…
Phong Vân Vô Kị ngồi trên bảo tọa, tay phải được bao phủ bởi một màu pha lê đen, bên trong quyền giáp ẩn ước còn có những tia huyết tuyến màu đỏ sậm, nhẹ nhàng đặt lên trên chuôi Khô Lâu Thập Tự kiếm. Những thanh âm réo rắt trong nháy mắt liền biến mất.
Lão pháp sư vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng quỳ mọp xuống đất, cung kính nói:
- Chúc mừng Đại Ma Quân, công lực lại cao hơn một bậc!
- Hỗn láo!
Phong Vân Vô Kị tung ra một cước, đá lão pháp sư bay xuống dưới bậc thềm. Hắn đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
- Bây giờ các ngươi phải gọi ta là Ma Mế! Ma Đế! hiểu chưa?
Một cước này của Phong Vân Vô Kị cũng không dùng sức, vì vậy Pháp Tư Đặc sau khi lăn mấy vòng liền đứng dậy, cúi đầu khom người nói:
- Vâng! Ma Đế bệ hạ!
- Ha ha ha…
Phong Vân Vô Kị ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tiếng cười đột nhiên im bặt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenggg.com
- Ba mươi vạn ma tộc tinh nhuệ đi theo ta hầu hết tại hỗn chiến đều bị bổn tọa hấp thu, số còn lại cũng bị tên hỗn đản Đệ Thất Thiên Ma Vương kia giết chết. Bây giờ… ta chẳng khác nào đã trở thành một Ma Đế đơn độc. Đây quả là một vấn đề!
Phong Vân Vô Kị vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lộ ra thần sắc trầm ngâm.
"Hả!" Lão pháp sư chấn kinh:
- Ba mươi vạn đại quân, toàn bộ đã không còn?
- Chết! Toàn bộ đã chết sạch!
Phong Vân Vô Kị lạnh nhạt nói.
- Đây quả là một vấn đề! Có điều, hôm nay Ma Đế bệ hạ có thể thu phục được những Ma Quân thủ hạ trước kia, bao gồm cả những ma nữ mà Ma Đế bệ hạ thích. Như vậy cũng có thể chấp nhận được!
Lão pháp sư suy nghĩ, liền đưa ra ý kiến.
- Ta không phải đã nói với ngươi rời sao? Đã chết! Toàn bộ đã chết sạch!
Phong Vân Vô Kị bực tức nói. Hắn lại ngồi xuống trên cốt y bảo tọa, gỡ chiếc mũ giáp dữ tợn tựa như mãnh thú xuống, đặt lên trên cột nhọn bên phía tay trái. Mái tóc dài đen bóng từ trên đầu bung ra, từng sợi tóc bóng loáng rũ xuống trên áo choàng.
Lão pháp sư chấn kinh. Hắn làm sao cũng không thể tưởng được, chỉ mới vừa ra ngoài một lần, Sát Lục Ma Quân lại nhảy qua Hoàng cấp trực tiếp tiến vào Đế cấp, trực tiếp hóa thành nhân thân.
Trong lúc lão pháp sư đang khiếp sợ không ngừng suy nghĩ, đột nhiên hắn cảm giác được hai đạo mục quang tràn ngập sát khí chiếu thẳng vào mình. Hắn liền ngẩng đầu lên, cặp mắt đục ngầu vừa vặn nhìn thẳng vào hai đồng tử màu đen của Phong Vân Vô Kị.
Tại Ma giới, đại đa số ma tộc cặp mắt đều là màu tím, nhưng loại sinh vật như ác ma, đặc biệt là những ác ma cao cấp, đồng tử đều có màu đen.
- Pháp Tư Đặc, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?
Phong Vân Vô Kị lên tiếng.
- Tôi đã theo Ma Đế khoảng chừng một năm rồi.
- Tốt lắm, rất tốt! Một năm nay ngươi hầu hạ bổn đế cũng xem như là chu đáo. Nhưng nếu chỉ cần hầu hạ, bổn tọa tùy tiện tìm một ma nữ cũng đủ rồi. Bổn Ma Đế không thích loại phế vật… Hơn nữa cho đến bây giờ, ngươi vẫn chưa hề triển hiện ra năng lực đủ để cho ngươi lưu lại bên cạnh bổn tọa. Ngươi nói xem bổn tọa nên làm gì đây?
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, sát cơ trong lời nói biểu lộ không thể nghi ngờ.
Lão pháp sư Pháp Tư Đặc trầm mặc không nói gì. Phong Vân Vô Kị cũng lẳng lặng nhìn, đợi hắn trả lời.
Trong lúc Phong Vân Vô Kị đang chăm chú nhìn, lão pháp sư đột nhiên đưa tay vào ngực, tiếp đó lấy ra một thủy tinh cầu màu đen.
- Đây là cái gì?
Phong Vân Vô Kị mở tay ra, thủy tinh cầu liền tự động bay vào trong lòng bàn tay của hắn.
Lão pháp sư cũng không có ý tranh đoạt, nghe Phong Vân Vô Kị hỏi, vội vàng đáp:
- Tại phương diện phá hoại, tôi quả thật kém xa so với Ma Đế bệ hạ. Nhưng chúng tôi là pháp sư, lực lượng nắm giữ không giống như lực lượng mà đại bộ phận ma tộc đều theo đuổi. Lực lượng mà tôi nắm giữ có thể phát hiện ra một số thứ mà ma thức không thể phát hiện được.
Phong Vân Vô Kị bắt đầu hứng thú, cầm lấy thủy tinh cầu xoay xoay trong lòng bàn tay, cúi đầu ngắm nghía:
- Tiếp tục nói đi… Ừm, chẳng hạn như cái gì?
- Chẳng hạn như tại bên ngoài ngàn dặm, phía dưới những dãy núi, có ẩn tàng một ma long uy lực khủng bố.
Lão pháp sư đột nhiên giơ một ngón tay lên. Một đạo khí lưu màu đen từ ngón tay bay vào bên trong thủy tinh cầu trên tay Phong Vân Vô Kị.
Rất nhanh, thủy tinh cầu bắt đầu xoay tròn, hơn nữa còn nhanh chóng bay ra khỏi bàn tay Phong Vân Vô Kị. Từng luồng hắc khí từ bên trong thủy tinh cầu phát tán ra bên ngoài, lưu chuyển giữa Phong Vân Vô Kị và lão pháp sư, thật lâu vẫn không tan.
Rất lâu sau thủy tinh cầu mới ngừng chuyển động, dừng lại giữa hư không, không hề nhúc nhích. Phong Vân Vô Kị đang cảm thấy kỳ quái, liền ngay lúc này, từ bên trong thủy tinh cầu đột nhiên bắn ra quang mang cường liệt. Bên trong đại điện tối tăm đột nhiên lại bạo phát ra quang mang chói lọi, khiến cho một kẻ trấn định như Phong Vân Vô Kị cũng có chút bất ngờ không kịp phản ứng, không khỏi đưa tay che mắt lại.
Quang mang bên trong thủy tinh cầu bắt đầu mờ dần. Lão pháp sư hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Kị nói:
- Ma Đế, xin mời xem!
Phong Vân Vô Kị buông tay ra, ngẩng đầu nhìn lại. Dưới ánh sáng rực rỡ bên trong thủy tinh cầu, xuất hiện một phiến đại địa thu nhỏ. Mặc dù là đại địa thu nhỏ nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Theo góc nhìn của thủy tinh cầu, hình như là từ trên không trung nhìn xuống.
Màn ảnh không ngừng chuyển đến gần, cả tòa đại sơn khổng lồ tràn ngập khói trắng rất nhanh bắt đầu chậm rãi xoay tròn, không ngừng phóng to ra. Hai bên rìa sơn mạch không ngừng bị kéo giãn ra bên ngoài tầm mắt.
Trong nháy mắt, cảnh tượng bên trong cả tòa sơn mạch đã xuất hiện bên trong thủy tinh cầu. Tầm nhìn dường như không ngừng hạ xuống, nham thạch cùng với bùn đất hai bên bờ không ngừng bị cuốn lên. Một lúc lâu sau, hình ảnh bên trong thủy tinh cầu mới dừng lại.
Một hắc long khổng lồ nằm sấp bên dưới sơn mạch rộng lớn, hai cánh dán chặt vào thân thể, cùng với lớp da xù xì như dính liền với nhau.
Đây là một ám hắc ma long dữ tợn.
Trong khi đang nhìn vào chiếc đầu không lồ dữ tợn, Phong Vân Vô Kị bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác. Loại khí tức bạo lệ này đối với Phong Vân Vô Kị thân mang Sát Lục chiến giáp vô cùng mẫn cảm.
Gần như ngay khi ám hắc ma long dữ tợn xuất hiện bên trong màn ảnh, ma thức cường đại của Phong Vân Vô Kị cũng phá không bay ra, trực tiếp xuyên thấu qua vách tường hướng về tòa đại sơn bên trong màn ảnh. Ma thức tại không trung xoay quanh một vòng, lập tức phá không bay xuống.
Kỳ sự đã xảy ra. Khi ma thức đảo qua, cả tòa sơn mạch giống như liền một thể, không hề có một địa phương nào khả nghi.
Phong Vân Vô Kị tâm thần đại chấn. Dựa vào Thần cấp ma thức của hắn, vậy mà lại không thể phát hiện được hắc long bên dưới chân núi, đây là chuyện gì?
Không cam tâm, ma thức của Phong Vân Vô Kị lại triệt để tìm tòi khắp cả sơn mạch, cho đến cả mấy ngàn trượng bên dưới mặt đất, nhưng vẫn như cũ không hề phát hiện được chút dấu vết tồn tại nào của ám hắc ma long. Tin tức do ma thức truyền về đó là: Đây là một tòa sơn mạch bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Mặc dù từ không trung nhìn xuống, ngọn núi này hùng vĩ nguy nga, nhưng vẫn như cũ chỉ là một tòa sơn mạch bình thường.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh khiến cho cả tòa ma cung đều chấn động. Trong nháy mắt, lão pháp sư đã bị một cỗ lực lượng cường đại hút lấy, bay vào trong tay Phong Vân Vô Kị.
- Khốn khiếp!
Tay phải của Phong Vân Vô Kị nắm chặt lấy cổ lão pháp sư:
- Không ngờ ngươi lại dám lừa gạt bổn tọa!
Phong Vân Vô Kị ra tay quá mức đột ngột. Pháp Tư Đặc còn chưa hiểu chuyện gì, đã cảm thấy hô hấp khó khăn, trong miệng phát ra những thanh âm "a a" giống như đang cố lên tiếng. Nhưng tay phải của Phong Vân Vô Kị lại nắm chặt cổ hắn, khiến cho hắn căn bản là không thể thốt nên lời.
Nhục thể của pháp sư rất yếu ởt, một khi bị tiếp cân, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay khi lão pháp sư sắp bỏ mạng, đột nhiên cặp mắt vẫn đang nhắm chặt của ám hắc ma long dữ tợn bên trong thủy tinh cầu chợt mở ra. Bên dưới mí mắt xù xì, hai con ngươi to lớn màu hoàng kim đột nhiên xuất hiện.
"Gào!"
Từ bên trong sơn mạch ở phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng long ngâm kéo dài, khiến cho cả sơn mạch "ông ông" chấn động. Cùng lúc đó, bên trong ma cung, một cỗ uy thế cường đại từ bên trong thủy tinh cầu phát ra, tràn ngập khặp cả ma cung.
"Phốc!"
Lão pháp sư trong khoảnh khắc toàn thân đầy máu, huyết thủy trong mắt điên cuồng phun ra, thoạt nhìn có vẻ như lập tức sẽ chết ngay tại chỗ. Phong Vân Vô Kị bên cạnh cũng không dễ chịu chút nào. Không khí chung quanh người hắn phảng phất như đông đặc lại, khiến cho hắn cử động khó khăn, đồng thời trên đỉnh đầu như bị một tòa đại sơn vạn trượng đè xuống. Có điều Phong Vân Vô Kị vẫn chú ý đến tình huống của lão pháp sư, lập tức đưa một cỗ ma nguyên vào bên trong cơ thể giúp hắn chống lại cỗ long uy, đồng thời bàn tay đang cầm lấy cổ hắn cũng buông lỏng ra.
Bên trong thủy tinh cầu đang lơ lửng giữa không trung, ám hắc ma long khổng lồ mở to mắt, hai đồng tử màu hoàng kim chuyển động. Một thanh âm vang vọng từ trong miệng phát ra:
- Kẻ nào dám cả gan quấy rầy giấc ngủ của ta?
Phong Vân Vô Kị cảm thấy tình thế không ổn, lập tức thu hồi ma thức trở về. Sự tồn tại của ma long bên dưới mặt đất là chuyện không thể nghi ngờ. Một ám hắc ma long có thể che giấu được sự tra xét của Thần cấp ma thức, thực lực rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc nào?
Vấn đề này Phong Vân Vô Kị cũng không biết, nhưng có một điểm mà hắn biết, hắn hiện tại không thể chống lại ám hắc ma long này.
Trong lúc Phong Vân Vô Kị đang trợ giúp lão pháp sư ứng phó với long uy càng ngày càng mạnh, đồng thời tận lực chống lại long uy khủng bố, bên trong thủy tinh cầu, một con ngươi to lớn màu hoàng kim bỗng nhiên xoay chuyển một cái, sau đó lại đứng yên. Ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua thủy tinh cầu nhìn thấy được Phong Vân Vô Kị và lão pháp sư bên trong ma cung.
- Hai con ruồi bọ đáng ghét!
Ám hắc ma long lạnh lùng nói, hiển nhiên đã phát hiện ra bọn họ. Tiếp đó từ bên trong con ngươi màu hoàng kim bạo phát ra một cỗ quang mang kim sắc. Thủy tinh cầu đột nhiên bừng sáng…
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kị lập tức buông cánh tay đang cầm lấy cổ họng lão pháp sư ra, đồng thời tay phải giơ lên như một lưỡi đao, chém về phía thủy tinh cầu.
"Oanh!"
Quang mang màu hoàng kim bên trong thủy tinh cầu bạo phát, vừa vặn nghênh đón tay phải của Phong Vân Vô Kị chém xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, thủy tinh cầu ầm ầm nổ tung. Phong Vân Vô Kị cũng bị cỗ quang mang oanh kích, thân hình không ngừng chấn động, loạng choạng lùi lại vài bước. Từng đợt thanh âm "long long" từ trên đỉnh đầu truyền đến. Tiếp đó, từng khối đá vụn mang theo tro bụi từ trên đỉnh đầu rơi xuống…
"……Ta chỉ mới đứng yên một lúc, đã có một đại ma cung bị phá hủy!" Phong Vân Vô Kị trong lòng oán hận. Hai tay vung lên, mũ giáp cùng với Khô Lâu Thập Tự kiếm đồng thời bay lên. Mũ giáp tự động gắn vào đầu Phong Vân Vô Kị, Khô Lâu Thập Tự kiếm cũng tự động bay vào trong tay.
Một tay nắm lấy lão pháp sư đã sợ đến mức chết khiếp, Phong Vân Vô Kị như một tia chớp từ bên trong ma trong ma cung bay ra. Tại khoảnh khắc khi lao ra ngoài, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn thoáng qua vị trí trước đây của thủy tinh cầu. Hiện tại thủy tinh cầu đã vỡ tan, những mảnh nhỏ màu hoàng kim lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới rơi xuống…
Không lâu sau khi Phong Vân Vô Kị mang lão pháp sư lao ra, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cả Sát Lục ma cung đều sụp đổ…
Năm ngón tay mở ra, lão pháp sư lập tức từ trên tay Phong Vân Vô Kị rơi xuống, nằm yên trên mặt đất.
"Ma long đáng chết! Đợi thực lực của bổn tọa mạnh hơn chút nữa, nhất định sẽ rút gân lột da của ngươi ra!" Đứng trước Sát Lục ma cung đổ nát, nhìn khói bụi kinh thiên, Phong Vân Vô Kị trong lòng căm hận nghiến chặt răng, tay phải phát ra những thanh âm "rắc rắc" của xương cốt.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân thưa thớt. Ma thức của Phong Vân Vô Kị đảo qua, nhìn thấy những ma tộc lác đác còn sót lại mang theo vẻ mặt khiếp sợ từ chung quanh chạy đến, trong lòng thở dài một tiếng: "Chẳng lẽ ta đã được định sẵn là một Ma Đế đơn độc hay sao?"
Đảo qua lão pháp sư đang ngồi thở hổn hển dưới đất, ánh mắt Phong Vân Vô Kị chợt sáng lên. Một tay nắm lấy lão pháp sư giơ lên, hung ác nói:
- Đừng nói với ta ngươi chỉ có một viên thủy tinh cầu nhé!
Lão pháp sư lại bị Phong Vân Vô Kị nắm lấy một lần nữa, nhất thời sợ đến mức mặt không còn chút máu. Hắn vốn cho rằng Ma Đế chuẩn bị thi triển độc thủ, đến khi nghe rõ nội dung lời nói mới thở phào một hơi:
- Thủy tinh cầu này mặc dù khó có được, nhưng tôi vẫn có vài viên. Hủy mất một viên, bây giờ chỉ còn lại một viên cuối cùng!
Dứt lời tay phải từ bên dưới áo bào màu đen rộng thùng thình vươn ra, một thủy tinh cầu màu đen lại xuất hiện trong lòng bàn tay khô gầy của hắn…
Nhìn chằm chằm vào viên thủy tinh cầu màu đen trong suốt, bên trong đồng tử màu đen của Phong Vân Vô Kị chợt lóe lên một tia sáng, một chủ ý tuyệt hảo xuất hiện trong đầu hắn…