Phi Thăng Chi Hậu

Chương 312

Ánh mắt lướt qua những cao thủ Thần cấp biến thành tượng băng, cuối cùng dừng lại tại vị trí của Ma Luyện Tông trong ấn tượng, Phong Vân Vô Kỵ chợt ngẩn ra. Theo đạo lý, vị trí của Ma Luyện Tông vốn đã xác định, nhân vật cấp vực chủ, nhất định là phải đứng thẳng phía trước đội ngũ, nhưng lúc này phía trước lại là một khoảng lớn đất trống.

"Ma Luyện Tông… còn chưa chết." Phong Vân Vô Kỵ vui mừng, nhanh chóng đứng dậy, nhìn khắp xung quanh một vòng. Bốn phía đều yên ắng, những bóng người đã mất đi sinh khí càng khiến cho người ta cảm thấy cô tịch và chết chóc.

Tiếng gió gào thét vang lên bên tai. Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt có chút mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng giơ chân đi về hướng trung tâm Ma vực.

Dọc theo đường đi, các loại vết tích lộn xộn đập vào mắt, mặc dù tuyết đọng rất dày, nhưng vẫn không thể hoàn toàn che giấu được. Từ những vết tích lộn xộn kia, Phong Vân Vô Kỵ như nhìn thấy sau khi Chiến Đế chém ra một đao, Ma Luyện Tông bị thương nặng, loạng choạng đi về hướng trung tâm Ma vực; trong lòng tràn đầy giận dữ, bất cam và sợ hãi. Cho dù là Ma Luyện Tông, sau khi kiến thức được thực lực cường hãn nhất của Chiến Đế, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Theo Phong Vân Vô Kỵ thâm nhập, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, các loại tâm tình cường liệt hội tụ quanh quẩn trong đầu. Một loại cảm giác phi thường cổ quái mà huyền diệu dâng lên trong lòng, hắn phát hiện kiếm nguyên tại đan điền đột nhiên chấn động, tiếp đó kiếm nguyên tại các bộ vị khác cũng chấn động theo. Từng tiếng "ông ông" từ trong cơ thể phát ra. Bên ngoài cơ thể, trong hư không, từng vòng khí kiếm xếp thành hình bánh xe chuyển động quanh thân, sau khi chuyển động một vòng lại biến mất, ngay sau đó một vòng kiếm khí mới lại tự hình thành.

Trong đầu trở nên hỗn loạn. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ đã thử ngăn cản những ý niệm này tràn vào trong đầu, thế nhưng ý chí cường liệt và phức tạp tràn ngập ở nơi này lại giống như một chiếc chìa khóa, mở ra một nơi bí mật nào đó trong cơ thể hắn.

Trong đầu vang lên một tiếng nổ, sau đó trong cơ thể, kiếm nguyên trong tứ chi như nước chảy hội tụ về đan điền, hóa thành một vòng kiếm hình bánh xe. Trong đầu, một luồng khí lạnh nhanh chóng chảy về phía tứ chi và xương cốt.

Đầu óc vốn hỗn loạn đột nhiên trở nên an tĩnh, tất cả những ý chí và tâm tình rất nhỏ khác, toàn bộ đều bị bài xích ra khỏi đầu, chỉ còn lại một thanh âm vang vọng cường liệt: "Ta không thể chết! Ta không thể chết… Ta muốn trả thù!"

Ý thức thuộc về Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên thu lại, hóa thành một đoàn nhập vào sâu trong ý thức hải. Đây là một loại biến hóa rất khó nói rõ, vô cùng tự nhiên, giống như đây là chuyện vốn phải xảy ra.

Mặc dù không hiểu rõ lắm về loại biến hóa này, nhưng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là bĩnh tĩnh chưa từng có. Lúc này bên trong thân thể, Phong Vân Vô Kỵ tự hóa thân trở thành một người không quan hệ, lẳng lặng quan sát trong đầu của mình không ngừng hút vào một loại ý thức ba động từ trong hư không chung quanh…

Sâu trong ý thức hải, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện bản thân đột nhiên nhắm hai mắt lại, ngay sau đó tay phải đặt trước ngực, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước. Thân thể vẫn duy trì một loại tư thế giống như bị thương, đứng yên bất động.

"Xoẹt!"

Một thanh âm như vải rách vang lên. Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ phát hiện, bên dưới da của mình xuất hiện một vết đỏ, từ vai trái kéo dài đến dưới ngực phải. Vết đỏ kia nhanh chóng mở rộng, cuối cùng hóa thành một vết thương thật lớn, máu tươi chảy ra đầm đìa.

"Đây là chuyện gì?" Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc, rõ ràng không hề bị thương, tại sao trên người lại xuất hiện vết thương. Ý niệm này còn chưa biến mất, y phục tại phần lưng bỗng nhiên vỡ nát, bên dưới da xuất hiện những vết đao đan xen vào nhau. Một luồng hàn ý bao phủ toàn thân, hắn thậm chí cảm giác như nội tạng trong cơ thể tựa hồ đã đông vỡ.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Phong Vân Vô Kỵ không ngừng nghi hoặc. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, vết thương vừa rồi tại khe nứt khổng lồ đã khỏi từ lâu, trong cơ thể càng không có một chút đao khí tồn lưu. Loại tình huống này chỉ cần dùng thần thức xem xét một lần là biết. Thế nhưng sự thật là thân thể lại bị thương, hơn nữa còn là bị thương do đao.

"Lẽ nào… Ma Luyện Tông… Không! Không thể nào…" Một loại cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ ẩn ước cảm giác, lúc này, một năng lực khác của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp đang được mình khai quật ra…

Hai mắt đột nhiên mở ra, dưới mí mắt hoàn toàn là tròng trắng. Phong Vân Vô Kỵ vốn vẫn đứng yên bỗng nhiên chuyển động, lê bước chân một cách khó khăn loạng choạng đi về phía trước…

Sâu trong ý thức, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng quan sát tất cả những việc này. Giờ phút này, khống chế thân thể lại không phải hắn mà là ý niệm của Ma Luyện Tông.

Phong Vân Vô Kỵ cũng không hiểu rõ bản thân vì sao làm được như vậy, đây gần như là một loại bản năng. Hắn đột nhiên sinh ra một loại minh ngộ: Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vốn dùng ý niệm làm đầu, mà từ trước đến giờ, nó thể hiện phần lớn đều là kiếm đạo… Hôm nay, loại năng lực hấp thu ý niệm cường liệt trong không khí, hóa thân thành người khác, hẳn là năng lực ý niệm của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp.

Đây là một loại cảm giác huyền diệu rất khó hình dung. Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể cảm nhận được Ma Luyện Tông đang di chuyển. Trong mắt của hắn, những thứ trước mặt cũng không phải do mình nhìn thấy, mà là Ma Luyện Tông.

Ngay cả những lần hô hấp cũng đều do Ma Luyện Tông thực hiện. Mặc dù chưa từng thấy qua Ma Luyện Tông, nhưng từ ý niệm cường liệt hắn lưu lại trong không khí, Phong Vân Vô Kỵ đã thu được tin tức đầy đủ.

Quần áo của hắn vỡ nát, chính diện không có một vết thương, nhưng phía sau lại lộ ra những vết thương giăng khắp nơi. Nội tạng trong cơ thể từ lâu đã đông vỡ, nhưng ma khí cường hãn lại duy trì một chút sinh cơ.

Cận kề cái chết, trong lòng Ma Luyện Tông lại tràn ngập một cỗ dục vọng cầu sinh cường liệt. Trong nội tâm của hắn dường như có một địa phương, tại nơi đó có một thứ gì đó có thể cứu hắn.

Từ bầu trời quan sát xuống bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ đang dùng một tư thế quái dị bước về hướng trung tâm Ma vực. Trong mắt của hắn hoàn toàn là tròng trắng, rõ ràng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng kỳ quái chính là mỗi khi trước mặt có người, hắn đều xảo diệu vòng qua. Mặc dù vô số người trong Ma vực biến thành tượng băng chắn trước mặt, nhưng Phong Vân Vô Kỵ di chuyển lại như nước chảy mây trôi, không hề cản trở vòng qua từng người, tựa như dưới chân một phiến bằng phẳng.

Những nơi bàn chân bước qua, vết tích lưu lại hoàn toàn ăn khớp với những vết tích trước khi bước đến, giống như những vết tích này vốn là do hắn tạo nên…

Thân thể rốt cuộc cũng dừng lại, loại tâm tình cường liệt trong đầu cũng biến mất. Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, hai con ngươi lại khôi phục như bình thường. Ý thức đã lui vào sâu trong đầu lại mở rộng ra, bao trùm toàn bộ não vực.

"Không!…" Ngay khi mở mắt ra, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ bỗng run lên, buột miệng kinh hô. Dưới chân trước người hắn, một gã nam tử uy vũ thân mặc trường bào bằng lụa đen đang nằm bất động trong hoa tuyết. Một vết đao thật lớn chia thân thể hắn ra làm hai, mái tóc dài tán loạn rối tung, đôi mắt mở thật to, dường như không cam lòng.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, nắm tay nắm lại thật chặt, thân thể khẽ run lên.

"Tại sao lại như vậy? Đã chết! Đã chết! Ma Luyện Tông đã chết…"

Kết quả này hoàn toàn ngoài nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Vốn tưởng rằng Ma Luyện Tông có thể may mắn thoát được, không nghĩ tới kết quả lại trở nên như vậy. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

- A!

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, hét lớn một tiếng. Bên dưới chân, sóng tuyết bắn ra tung tóe.

Chiến Đế đã giết Ma Luyện Tông! Tin tức này đối với Phong Vân Vô Kỵ là một sự đả kích không gì sánh được. Tất cả kế hoạch, theo cái chết của Ma Luyện Tông đều tuyên bố phá sản. Chỉ dựa vào hắn và Quân Thiên Thương, vẫn không phải là đối thủ của Chiến Đế.

Toàn bộ Ma vực hoàn toàn trở thành một tòa thành chết, không một ai có thể trốn thoát, bao gồm cả vực chủ Ma Luyện Tông.

Chỉ cần nghĩ đến những điều này, một cỗ hàn ý liền bao phủ toàn thân Phong Vân Vô Kỵ. Hình bóng của Chiến Đế trở thành một bóng ma trong lòng; không đánh bại Chiến Đế, sợ rằng cả đời này hắn cũng không thể đạt đến võ đạo cực hạn.

- Người trẻ tuổi, mau rời khỏi đây đi!

Một giọng nói hùng hậu như ẩn như hiện bỗng vang lên.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, liền ngẩng đầu lên:

- Ai?… Là ai đang nói chuyện?

"Soạt soạt!"

Không gian trước người Phong Vân Vô Kỵ ngàn trượng đột nhiên xuất hiện một vòng sóng gợn. Một lão giả áo xanh khuôn mặt uy nghiêm, chòm râu dưới cằm dài một thước, từ bên trong chậm rãi đi ra. Một đôi giày vải màu xanh đạp trên tuyết đọng dày đặc phát ra thanh âm sàn sạt.

Sau khi lão giả bước ra, xuyên thấu không gian sóng gợn, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.

Một tòa thành lớn màu đen đứng thẳng trong trời đất, thấp thoáng bên trong ma khí như thủy triều. Mười hai sợi xích sắt to lớn thẳng tắp kéo dài về không trung, nối liền cùng với một chiếc lồng sắt khổng lồ. Toàn bộ chiếc lồng sắt khổng lồ kia phát tán ra ánh sáng huyết sắc nóng rực.

Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn kỹ chiếc lồng sắt khổng lồ, một cỗ khí tức cực độ tàn nhẫn và bạo ngược tràn đến. Cỗ khí tức tà ác cường liệt khiến cho linh hồn của hắn như một phiến hải dương cuồn cuộn nhấp nhô, ngọn lửa sinh mệnh dường như muốn tắt đi.

Lão giả áo xanh thấy vậy liền phất tay một cái, không gian sóng gợn phía sau liền tiêu tán vô tung. Tòa cổ bảo quỷ dị và chiếc lồng sắt lơ lửng trong mây đen đều biến mất. Xuất hiện trước mắt chỉ có những khối bia đá thật lớn, trên văn bia có khắc những văn tự cổ quái. Ví trí của tám khối bia đá và tám cột đá to lớn ven bờ thung lũng vừa vặn đều nhau.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lão giả, lại cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Ma Luyện Tông, suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên:

- Hắn… Ma Luyện Tông một khắc cuối cùng là muốn cầu cứu các người?

- Ngươi rất thông minh!

Lão giả áo xanh hờ hững nói. Từ trong ánh mắt của lão, Phong Vân Vô Kỵ thấy được những vết tích già nua do năm tháng lưu lại. Thời gian dài như vậy, có thể khiến cho một người không còn nhiệt tình và hứng thú đối với những chuyện khác như lúc ban đầu.

- Đúng vậy! Hắn quả thật là muốn cầu cứu chúng ta. Trên thực tế, chúng ta cũng hoàn toàn có năng lực cứu hắn, nhưng chúng ta lại không thể ra tay.

Lão giả lớn tiếng nói.

- Vì sao?

Lão giả quan sát Phong Vân Vô Kỵ một chút, sau đó nói:

- Ngươi đã đặt chân vào cánh cửa Thần cấp, vậy thì nói với ngươi một chút cũng không việc gì, dù sao ngươi sớm muộn cũng sẽ biết.

- Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đặt chân đến.

Lão giả lạnh lùng nói:

- Nếu như cứu hắn, vậy thì đối với Chiến Đế sẽ ra sao? Chuyện của các ngươi, các ngươi hãy tự mình giải quyết, chúng ta sẽ không nhúng tay vào… Loại chuyện này, căn bản là không hề hứng thú và ấu trĩ giống như tiểu hài tử vậy thôi.

- Chiến Đế? Ngươi biết hắn?

Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình.

- Tên nam tử đầu đội đế quan, thân mặc đế bào màu trắng phải không?

Lão giả hiển nhiên cũng không có ý phủ nhận. Từ trong mắt của lão, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được một loại ý tứ trục xuất, tựa hồ rất nóng lòng đuổi mình khỏi nơi này.

- Ma Luyện Tông căn bản không hiểu rõ tầm quan trọng của nơi này… Lúc trước để cho hắn thành lập Ma vực, chỉ là vì ngăn cản những người khác đến gần. Không nghĩ tới, hắn lại tham dự vào tranh đoạt quyền lợi tại Thái Cổ, thật sự làm cho người ta quá thất vọng! … Nếu như đã tham dự vào, tự nhiên là phải trả giá, giống như giết người và bị giết vậy thôi.

- Ngươi nói hắn là vì quyền lợi?…

Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc nói:

- Ma Luyện Tông không phải vì mệnh lệnh của Thánh điện…

- Thánh điện là cái gì?…

Lão giả phất phất tay:

- Chúng ta không biết, cũng không có hứng thú biết! Ma Luyện Tông đã chết, chết dưới tay nam tử đội đế quan kia, chỉ là như vậy…

Lão giả nói còn chưa nói xong, liền bị Phong Vân Vô Kỵ cắt ngang:

- Ngươi nói cái gì? Các người không biết Thánh điện?… Chờ một chút! Ngươi nói là "chúng ta", nói như vậy, ở đây còn có rất nhiều người…

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngừng lại, bình tĩnh nhìn lão giả. Đối phương chỉ nói một câu, lại để lộ ra một loạt tin tức khiến cho hắn kinh hãi.

Tại Thái Cổ, Thánh điện chính là người phát ngôn của tứ đại Chí Tôn, là tồn tại có địa vị siêu nhiên. Cho dù là người có một chút bất mãn đối với một số sách lược của Thánh điện, cũng sẽ không vì vậy mà sinh ra oán hận và phủ nhận đối với sự tồn tại của Thánh điện.

Thế mà, thái độ của lão giả áo xanh kia lại tỏ ra không hề quan tâm đến Thánh điện. Hơn nữa từ ngữ khí của lão, bọn họ… dường như thật sự không biết Thánh điện. Điều này gần như là không thể.

Khi Phong Vân Vô Kỵ nói ra nghi vấn kia, sắc mặt của lão giả áo xanh lại biến đổi, dường như ý thức được mình đã nói một điều không nên nói, nhanh chóng ngậm miệng lại, phất phất tay:

- Đi nhanh đi! Chờ đến khi thực lực của người đủ cao, có lẽ sẽ để cho ngươi tiến vào nơi này. Hiện tại hãy rời khỏi đi…

Dứt lời, lão giả áo xanh liền vung tay lên, không gian phía sau lại xuất hiện một vòng sóng gợn, lão liền xoay người bước vào bên trong.

Mắt thấy lão giả sắp rời đi, Phong Vân Vô Kỵ vội tiến lên phía trước hai bước, lạnh lùng nói:

- Vì sao lại không cứu hắn? Rõ ràng các người chỉ cần ra tay là có thể làm được. Hắn là một cao thủ Thần cấp hậu kỳ có lĩnh vực, không phải là Thái Cổ cấp, cũng không phải là Thần cấp sơ kỳ. Đối với Thái Cổ, đối với nhân loại, một cường giả sở hữu lĩnh vực lẽ nào lại không có giá trị? Nếu là như vậy, sau này chúng ta sẽ dựa vào ai để thủ hộ?"

Sau khi nghe được những lời này của Phong Vân Vô Kỵ, chân phải của lão giả vốn đã bước vào một không gian khác lại thủ về. Lão vẫn xoay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ, trầm mặc trong chốc lát, sau đó lên tiếng:

- Ngươi là một tộc nhân đủ tư cách, điểm này ta phải thừa nhận. Mỗi người đều phải có trách nhiệm bảo vệ Thái Cổ, có nhiệm vụ của riêng mình. Nhưng so sánh mà nói, trách nhiệm của chúng ta càng trọng đại hơn. Cho dù Thái Cổ sắp tan biến, chúng ta cũng tuyệt đối không thể ra tay… Từ khi Thái Cổ tồn tại tới nay, chúng ta đã ở nơi này.

Lão giả đột nhiên vươn một ngón tay từ bên dưới tay áo, chỉ vào mười hai sợi xích sắt to lớn cố định chiếc lồng sắt giữa không trung, lên tiếng:

- Nhìn thấy không? Đó là thứ mà chúng ta canh giữ… Đã từng vì một lần sơ sẩy, khiến cho một thứ bên trong thoát ra ngoài, cuối cùng tạo thành một linh hồn cực độ tà ác, gây nên giết chóc máu tanh khắp cả Thái Cổ, nhân tộc một phân thành hai, thiếu chút nữa vì vậy mà diệt tộc. May mắn là người kia bản tính không xấu, mặc dù bị lực lượng tà ác lây nhiễm, nhưng cuối cùng có thể tỉnh ngộ, nhờ vậy mới tránh cho nhân tộc một phen chìm ngập tai ương… Đó chỉ là một bộ phận lực lượng nhỏ bên trong, nếu như cỗ lực lượng tà ác này hoàn toàn thoát ra…

Vẻ mặt lão giả trở nên lạnh lùng nghiên trọng:

- Nếu như cỗ lực lượng tà ác kia thoát ra ngoài… cả nhân tộc, hàng tỉ vị diện đều rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, không ai có thể thoát được.

Phong Vân Vô Kỵ cả người chấn động, trong đầu vang lên những tiếng "ông ông". Giọng nói của lão giả lại lần nữa truyền vào trong tai, trong thanh âm ẩn chứa một cỗ lực lượng khiến cho người khác cảm thấy mệt mỏi: "Những điều này… ta vốn không nên nói với ngươi. Bí mật này, chúng ta chỉ có thể một mình bảo vệ. Bí mật chỉ có thể tồn tại ở khu vực này. Hiện tại… hãy quên nơi này, hãy quên ta, quên hết tất cả… Ngươi chưa từng đến đây, cũng không thấy qua bất cứ thứ gì… Ma Luyện Tông đã chết, chết dưới tay Chiến Đế. Ngươi vô cùng thất vọng… ngươi muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút, không muốn ở nơi này thêm một khắc nào. Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên ngươi nghĩ đến chính là rời khỏi nơi này, chính là như vậy!"

Phong Vân Vô Kỵ cố gắng chống lại loại lực lượng này. Thế nhưng rất nhanh, ngay cả ý niệm phản kháng này cũng không giữ được. Mí mắt trở nên vô cùng nặng trĩu. Trong mơ mơ màng màng, hắn nhìn thấy một bàn tay khô gầy mang theo những nếp nhăn càng lúc càng trở nên to lớn, cuối cùng bao phủ khắp đỉnh đầu. Sau đó hắn liền cảm giác được trong đầu có thứ gì đó mất đi, ý thức càng ngày càng nặng trĩu…

Nhìn Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên mặt đất, đầu rũ xuống; lão giả áo xanh khẽ mỉm cười hài lòng, sau đó tay áo phất lên, bước nhanh vào một không gian khác. Ngay tại khoảnh khắc lão bước vào, trên bầu trời điện hoa tán loạn, một tiếng gầm gừ ẩn chứa cực độ tà ác và khát máu từ bên chiếc lồng sắt khổng lồ giữa không trung phát ra. Mười hai sợi xích sắt to lớn rung lên, cả tòa thành to lớn màu đen cũng như muốn sụp xuống.

Lão giả áo xanh sắc mặt kịch biến, liền bước nhanh vào bên trong tòa thành. Phía sau, không gian sóng gợn rất nhanh tiêu tán…

Khi Phong Vân Vô Kỵ tỉnh lại, liền phát hiện mình đang ngồi xếp bằng dựa vào một khối bia đá, bên người là thi thể của Ma Luyện Tông đang nằm dưới đất.

"Ta… tại sao lại ngồi ở đây?… Ta nhớ kỹ, hình như vừa rồi ta đang đứng…" Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, vịn vào bia đá màu đen to lớn đứng lên, trong đầu cảm thấy nặng trĩu.

"Ma Luyện Tông đã chết… Ai!…" Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, loạng choạng đi ra bê ngoài Ma vực, tuyết đọng dưới chân theo đó phát ra thanh âm sàn sạt.

"Không đúng!" Đi ra ba bước xa, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm giác có một chút không hợp lý, giống như có thứ gì đã bị mình bỏ quên, có lẽ chuẩn xác mà nói, là trong đầu, có thứ gì đã trôi đi.

Phong Vân Vô Kỵ vỗ vỗ đầu, cố gắng suy nghĩ. Một chút ấn tượng rất mơ hồ thoảng qua trong đầu, căn bản không thể nắm bắt được…

"… cho dù Thái Cổ sắp tan biến, chúng ta cũng tuyệt đối không thể ra tay…"

Bỗng nhiên một thanh âm như tiếng sấm vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, toàn thân hắn run lên, sau đó ký ức tan vỡ từ sâu trong ý thức hải tràn ra…

"… Ma Luyện Tông đã chết, chết dưới tay Chiến Đế. Ngươi vô cùng thất vọng… ngươi muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút…"

Ký ức phi thường rải rác, nhưng dựa vào trí tuệ của Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu được rất nhiều chuyện. Tin tức từ ký ức tan vỡ và ký ức hoàn chỉnh đối với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau.

"Các ngươi không nên đánh giá thấp ta… Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, ngay cả bản thân ta cũng không hiểu rõ, các ngươi làm sao có thể hiểu được?…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lên tiếng. Những ký ức vốn đã biến mất, cũng không bị triệt để xóa đi như người kia dự liệu.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, trong mắt lại lộ ra thần sắc mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Không nhớ rõ… không nhớ rõ… Ta nên rời khỏi đây!…"

Dứt lời, hắn liền lảo đảo đi ra bên ngoài Ma vực. Phía sau một cơn gió nhẹ thổi qua, giống như tiếng người đang thì thầm.

Khí tức tử vong tràn ngập chung quanh. Ánh mắt một lần nữa đảo qua những tượng băng không bao giờ còn cử động, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo… Đây là một phần mộ của người chết.

Đứng bên dưới vách núi, Phong Vân Vô Kỵ nhún chân một cái, tay áo phất động, người đã như một con chim ưng từ dưới đất bay lên đỉnh núi.

Ánh mắt lướt qua nơi Chiến Đế đặt chân xuất ra một đao kia, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng máy động, trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ. Vạt áo phát lên, hắn liền tà tà bay qua, đáp xuống nơi Chiến Đế đã từng đứng.

Hít một hơi thật sâu, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong đầu dần dần hồi tưởng lại cảm thụ và tình cảnh lúc trước khi mô phỏng Ma Luyện Tông.

"Đinh đinh!"

Trong tứ chi, kiếm nguyên thu lại rút vào trong cơ thể, hóa thành kiếm luân. Ý thức thu lại thành một đoàn nhập vào sâu trong ý thức hải. Ý niệm khi Chiến Đế xuất đao đầy rẫy trong hư không như thủy triều tràn vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

Đao ý vô tận cắt phá cảm quan của Phong Vân Vô Kỵ, thân thể dường như muốn nứt ra.

Địa phương Phong Vân Vô Kỵ đặt chân là nơi Chiến Đế đã từng đứng. Vị trí và tư thế cũng không có gì khác nhau. Một thân y bào màu trắng không gió tự động phất phơ. Mái tóc đen dài từng sợi tản ra, tung bay phía sau đầu…

Trong hư không, đao ý có thể nói là bá đạo nhất Thái Cổ như nước chảy tràn vào trong ý thức hải của Phong Vân Vô Kỵ, liên miên không dứt. Nếu như không có Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp vô cùng huyền diệu, đổi lại là một người khác, chỉ cần ý niệm xuất đao này cũng đủ khiến cho thần thức tan vỡ, bạo thể mà chết.

Hai mắt bỗng nhiên mở ra, trong mắt hoàn toàn là tròng trắng. Trên mặt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên ánh sáng trong suốt, thần thái trơ nên uy vũ. Một cỗ khí tức đế hoàng ngạo thị thiên hạ từ trên người hắn phát ra. Giờ phút này, điều khiển thân thể này không phải là Phong Vân Vô Kỵ mà là "Chiến Đế".

Tay phải vươn ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm xuất hiện trong bàn tay, nhanh chóng kéo dài, hóa thành một thanh chiến đao. Hai tay hợp lại làm một, chân phải bước ra, sau đó dùng chân phải làm điểm tựa, thân thể xoay tròn, mang theo một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa như tia chớp bổ ra một đao…

"Phụt!"

Ngay khi xuất ra một đao, da thịt toàn thân Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên nứt ra, máu như suối phun ra từ bên trong những lỗ thủng. Thân thể của hắn vẫn không thể chịu nổi đao ý của một đao này.

Kiếm nguyên tràn tới mũi đao lại không thể xuất ra. Một đao này yêu cầu chân nguyên quá lớn, dựa vào năng lực Phong Vân Vô Kỵ, chân khí truyền vào bên trong Đệ Ngũ Kiếm Đảm vẫn không thể phát ra…

Chân khí cuồng bạo không thể phát ra lập tức phản phệ. Tại hai cánh tay, cơ nhục vô thanh vô tức hóa thành bột phấn, chỉ còn lại hai đoạn xương tay lấp lánh, gần như nửa trong suốt. Cỗ năng lượng hỗn loạn dọc theo cánh tay thôn phệ về hướng những bộ vị khác trên thân thể.

Phong Vân Vô Kỵ quyết định rất nhanh, lập tức đem cỗ năng lượng hỗn loạn này truyền vào mặt đất dưới chân.

Từng mảnh lớn vách núi chắn ngang vô thanh vô tức hóa thành mảnh vỡ, sụp xuống phía dưới, cuối cùng "ầm" một tiếng, bốc lên vô số bụi mù…

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ vẫn không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không hay biết động tĩnh dưới thân, lẳng lặng đứng tại không trung, cũng không vì vách núi sụp đổ mà rơi xuống.

Kiếm khí dù sao cũng khác với đao khí, Phong Vân Vô Kỵ không thể bổ ra một đao kia, nhưng đao ý của một đao này đã lưu lại trong đầu của hắn.

Một luồng khí tức nhàn nhạt màu xanh lục từ trong xương tay lấp lánh tỏa ra; sau đó kinh mạch, cơ nhục, máu, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng thành hình, hai cánh tay mới lại sinh ra.

Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra đã khôi phục bình thường. Mặc y bào đã nhuộm thành màu huyết hồng, hắn không nói một lời đi ra bên ngoài Ma vực. Đao ý khi Chiến Đế xuất đao mặc dù không thể sử ra, nhưng lại bị hắn dùng hình thức ảnh tượng đưa vào sâu trong ý thức hải. Phong Vân Vô Kỵ biết, khi hắn phá giải được một đao kia của Chiến Đế trong ý thức hải, cũng là lúc hắn có thể đánh bại Chiến Đế trong hiện thực.

Đột nhiên trong lúc này, từng tiếng xé gió từ bên ngoài vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy những bóng người chuyển động, từng đợt sóng trắng lao về bên này, đó là đệ tử Chiến tộcs.

Phía trước đệ tử Chiến tộc, hai gã Chiến tộc trong tay nắm lấy hai người trẻ tuổi. Khi nhìn rõ khuôn mặt của hai người trong tay đệ tử Chiến tộc, sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ bỗng biến đổi, bơi vì đó chính là Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên.
Bình Luận (0)
Comment