Phi Thăng Chi Hậu

Chương 331

- Ta và Chiến Đế đã đánh cược.

Giọng nói của Quân Thiên Thương từ phía trên bánh xe vang lên, thanh âm vô cùng bình tĩnh.

- Cược xem rốt cuộc ngươi có thể ra khỏi luân hồi hay không…

Chiến Đế khẽ nhếch miệng, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ tươi cười. Một thân đế bào rộng thùng thình bay phần phật.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, chậm rãi đi về phía đỉnh bánh xe kia, từng bước một, cực kỳ thong thả…

Nhìn hai người phía trên, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời, trong đầu mang máng nhớ lại vô số luân hồi. Trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể phân rõ được; trong ngàn vạn luân hồi, ngàn vạn cuộc đời, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả…

Trong lòng thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ đi lên đỉnh bánh xe, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Quân Thiên Thương:

- Đa tạ!

- Ngươi ngộ chính là ngươi ngộ, không liên quan gì đến ta…

Quân Thiên Thương ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói.

- Ừm…

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, ánh mắt lướt qua thân thể Quân Thiên Thương:

- Huynh đã bị thương?

- Còn chưa nguy hiểm đến tính mạng…

Một luồng hàn khí lạnh thấu xương phá không truyền đến. Hai người đồng thời quay đầu sang, chỉ thấy Chiến Đế bước lên phía trước một bước, tóc dài bay lượn, tay phải lật ra, chiến đao trắng như tuyết vẽ nên một vết màu bạc xuất hiện trong tay hắn. Tay áo vung lên, Chiến Đế hờ hững nói:

- Ta rất tán thưởng các ngươi, nhưng ta vẫn phải ra tay…

Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn Chiến Đế. Quân Thiên Thương bên cạnh liền mở tay phải ra, từng hư ảnh hình trang sách từ lòng bàn tay của hắn hiện lên, lượn quanh người…

- Xin lỗi! Hàng tỉ năm chờ đợi… ta tuyệt không cho phép lần này có bất cứ sai lầm gì…

Chiến Đế dùng thanh âm chỉ có bản thân có thể nghe được, sau đó tay phải giơ lên. Chiến đao trong tay hóa thành một luồng khói nhẹ, vẽ nên một vết tích ngoằn nghèo giữa hư không. Toàn bộ luân hồi không gian đều chấn động…

Ngay lúc này, một tiếng "xoẹt" như vải rách vang lên. Từ giữa ba người đột nhiên xuất hiện một vết nứt cao bằng một thân người, ánh sáng từ bên trong tràn vào trong phiến hư vô này…

Từ trong khe nứt, một khí tức khi thì như cuồng phong bạo vũ, khi thì như núi sâu đầm cổ, truyền vào trong cảm nhận của ba người. Sau đó, khe nứt kia nhanh chóng mở rộng. Một phiến vải màu đen lay động ra bên ngoài khe nứt, sau đó là một bàn chân mang giày vải màu đen…

Trong nháy mắt, giữa ba người Phong Vân Vô Kỵ, Chiến Đế và Quân Thiên Thương đã xuất hiện một người áo đen thần bí. Tại khoảnh khắc người nọ bước một chân vào Luân Hồi lĩnh vực này, toàn bộ lĩnh vực đều sụp đổ, ánh sáng và không khí tràn vào trong mắt mọi người, hư vô đen kịt như khói nhẹ tiêu tán vô tung…

- Chiến Đế…

Người áo đen kia chắp hai tay lại, khẽ khom người nhìn về hướng Chiến Đế.

Trên đầu người áo đen đột nhiên xuất hiện này mang một chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình, bên dưới chỉ lộ ra một chiếc cằm gầy đét như vỏ cây khô. Phía sau còn có năm người áo đen khác hay tay buông thõng, đứng yên không nhúc nhích.

Trong mắt Chiến Đế lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức biến mất. Nhìn thấy người áo đen kia thi lễ, hắn nhanh chóng đáp lễ lại, dùng một dáng vẻ khiêm tốn mà Phong Vân Vô Kỵ chưa từng thấy qua:

- Không dám… Chư vị từ phương bắc đến đây, có phải là vì Quân Thiên Thương?

Sáu người áo đen đột nhiên xuất hiện này khí tức đều biến hóa thất thường, thực lực không thể đo lường được. Phong Vân Vô Kỵ có một loại cảm giác quen thuộc, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư, nhìn về phương bắc, lẩm bẩm nói: "Phương bắc… Bắc Hải Hiên Viên khâu… Triều thánh giả."

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kinh ngạc, cuối cùng đã nhận ra thân phận những người này, chính là Triều thánh giả mà hắn đã gặp qua tại Bắc Hải Hiên Viên khâu. Trong số sáu người người áo đen, kắn không nhận ra người áo đen dẫn đầu, nhưng lại nhận ra được một người khác từ thân hình và khí tức của y, chính là một Triều thánh giả mà hắn đã nhìn thấy khi cùng Huỳnh Hoặc đi đến Bắc Hải Hiên Viên khâu; lúc đó, trong mấy ngày, Phong Vân Vô Kỵ đều nhìn thấy người này ngồi xếp bằng tại thông đạo đi thông mộ hoàng đế trong Hiên Viên khâu, ngồi yên không nói; không có ai để ý tới y, mà y cũng chưa từng để ý đến bất cứ người nào, lãnh tĩnh giống như khúc gỗ chết khô.

- Ngay từ đầu người đã hiểu lầm.

Quân Thiên Thương nhìn thoáng qua Chiến Đế, bình tĩnh nói:

- Từ khoảnh khắc Đao vực bị ngươi tiêu diệt, ta đã quyết tâm thoái ẩn… Ma Luyện Tông chết dưới tay ngươi, đây cũng là một nguyên nhân khác khiến cho ta quyết định sớm thoái ẩn. Thái Cổ này đã không còn gì liên quan đến ta, ở lại nơi này thì có ý nghĩa gì?

Chiến Đế trầm mặc không nói gì, lại quay đầu nhìn về phía sáu vị Bắc Hải Triều thánh giả:

- Quân Thiên Thương đã thông báo cho các vị khi nào?

- Ngay sau khi các hạ tiêu diệt Đao vực một ngày.

Người áo đen kia lên tiếng, thanh âm rất hiền hòa. Dứt lời, y liền lấy từ trong người ra một kiện đồ vật màu đen, tiện tay ném về phía Quân Thiên Thương bên trái. Vật màu đen kia mở ra tại không trung, lại là một kiện hắc bào rộng thùng thình… giống hệt như bộ hắc bào mà Huỳnh Hoặc đã từng tặng cho Phong Vân Vô Kỵ.

Quân Thiên Thương một tay cầm lấy hắc bào, trùm lên người. Chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình phủ xuống, khiến cho hơn phân nửa khuôn mặt của y bị che phủ trong bóng tối…

- Từ bây giờ trở đi, chuyện của Thái Cổ này không còn quan hệ với các hạ…

Người áo đen xoay người lại, hờ hững nói:

- Theo chúng ta đi thôi!

Dứt lời, sáu người áo đen cũng không nhìn Quân Thiên Thương, liền đạp lên hoa tuyết tung bay đi ra bên ngoài Ma vực, từng bước một, thong thả mà kiên định…

Quân Thiên Thương quay đầu lại, liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, thở dài nói:

- Bảo trọng!

Sau đó, y liền vượn tay trái ra kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, xoay người lại, đi nhanh theo sau sáu vị Bắc Hải Hiên Viên khâu Triều thánh giả…

Tiếng bước chân sàn sạt vang lên bên tai. Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng nhìn bóng dáng Quân Thiên Thương và sáu người áo đen dung nhập vào trong hư không bên ngoài ngàn trượng, trong lòng không vui không buồn. Đột nhiên, hắn cảm giác như thần thức của mình mở rộng ra vô hạn, bao trùm toàn bộ thiên địa. Trong linh thức, mọi thanh âm đều yên lặng, toàn bộ thiên địa, toàn bộ không gian đều như cách mình rất xa. Trong lòng tĩnh mịch, hắn giống như một kẻ bàng quan, từ một nơi cao vô hạn lẳng lặng bao quát toàn bộ không gian tuyết bay mờ mịt…

Lúc này, Phong Vân Vô Kỵ lại cảm giác được luân hồi…

"Nhất niệm luân hồi, quân thiên thương…" Giờ phút này, hắn đột nhiên lại có một loại nhận thức mới đối với luân hồi…

Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, thần thức mở rộng khắp toàn bộ thiên địa lại thu vào trong cơ thể:

- Nếu như Quân Thiên Thương đã đi, tự nhiên ta cũng không cần phải lưu lại… Chiến Đế, ngươi muốn xuất thủ sao?

Chiến Đế vẫn nhìn về hướng Quân Thiên Thương rời đi, lúc này nghe được liền quay đầu lại, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:

- Ta biết trong luân hồi ngươi đã có đột phá… Ngươi chuẩn bị dùng năng lực mới ngộ được để chống lại ta sao?

Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm không nói, một lát sau mới lên tiếng:

- Lĩnh vực mà ta vừa mới sở hữu còn chưa hoàn thiện, căn bản không thể đối phó với ngươi… điểm này chắc ngươi cũng biết.

- Ta biết!

Chiến Đế hờ hững gật đầu, hai tay chắp lại phía sau, tay áo bào rộng dài theo gió đung đưa:

- Hiện tại là lúc ngươi phải lựa chọn… Tự mình chịu trói, theo ta quay về Chiến tộc! Đợi sau khi sự tình kết thúc, ta sẽ tự mình tiễn ngươi quay về Kiếm vực. Tại Chiến tộc trẫm cũng tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.

- Ngươi muốn lưu ta lại?

- Không sai! Ta vốn không nghĩ sẽ lưu ngươi lại, thế nhưng nếu như ngươi đã xuất hiện ở nơi này… Ngươi có thể lựa chọn phản kháng, nhưng kết quả sẽ không có bất cứ thay đổi gì… Không có Quân Thiên Thương hiệp trợ, ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.

Phong Vân Vô Kỵ yên lặng, trong lòng biết lời nói của Chiến Đế chính là sự thật.

- Chuẩn bị lợi dụng tốc độ của ngươi chạy trốn sao?

Chiến Đế cười lạnh, tay trái giơ lên quá đỉnh đầu, bỗng nhiên nắm chặt lại, toàn bộ hư không đều rung động:

- Cấm đoạn hư không, sư tôn của ngươi biết, trẫm tự nhiên cũng biết. Nếu như ngươi cảm thấy tốc độ của mình là thiên hạ đệ nhất, có thể chạy thoát được, vậy thì cứ việc thử một lần!

- Không cần…

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ tự nhiên đã cảm ứng được biến hóa của không gian quanh mình:

- Ta cũng không chuẩn bị chạy trốn.

- Vậy thì theo ta đi thôi!

Chiến Đế gật đầu, sau đó xoay người đi ra bên ngoài Đao vực.

Y vừa đi được khoảng mười bước, giọng nói lạnh nhạt của Phong Vân Vô Kỵ bỗng vang lên từ phía sau:

- Ta cũng không nói là sẽ đi theo ngươi.

- Ồ?

Chiến Đế xoay người lại, thần sắc bình tĩnh, giống như bất cứ quyết định nào của Phong Vân Vô Kỵ đều không vượt qua dự liệu của y:

- Nói như vậy, ngươi vẫn muốn thử một lần?

Phong Vân Vô Kỵ cũng không trực tiếp trả lời mà lại nói sang chuyện khác:

- Nghe đồn Chiến Đế có một "Ưng Tập tổ", tin tức trong thiên hạ đều thông qua "Ưng Tập tổ" này truyền đến tai của đế quân… Nói như vậy, Ưng Tập tổ đối với Kiếm vực chắc cũng đã điều tra triệt để. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com

Chiến Đế lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, chờ đợi phần tiếp theo.

- Kiếm vực có ba vị vực chủ, ta là một trong số đó, mà một người khác chính là Tây Môn Y Bắc. Y bình sinh chỉ dùng một chiêu, chỉ một chiêu mà thôi…

- Ngươi muốn nói gì?

Chiến Đế có chút bất an.

- Trùng hợp là một chiêu đó, ta cũng biết.

Phong Vân Vô Kỵ cười nói. Dứt lời, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau…

"Ầm!"

Một tiếng phá đất vang lên. Từ bên dưới bùn đất bắn ra tung tóe, một Phong Vân Vô Kỵ khác bỗng nhiên phi thân mà ra, chỉ là ánh mắt của người thứ hai có chút mờ mịt và ngây ngốc, giống như đã mất đi linh hồn, chính là thân thể của phân thần thứ ba mà Phong Vân Vô Kỵ gọi đến từ Kiếm các.

Phong Vân Vô Kỵ cười lớn, thân thể trong nháy mắt tan ra, thần thức như khổng lồ thủy triều nhập vào trong thân thể của phân thần thứ ba. Ý thức và thân thể nhanh chóng hợp lại làm một.

Phong Vân Vô Kỵ cười dài một tiếng, tay phải đặt lên chuôi của Đệ Ngũ Kiếm Đảm, cao giọng nói:

- Ta rất muốn biết, dựa vào tu vi hôm nay của ta, sau khi sử ra một chiêu đó sẽ có kết quả như thế nào… Đế quân, tiếp chiêu đi!

Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên giơ kiếm lên…

"Ầm ầm!"

Trời đất đều tối sầm, toàn bộ Thái Cổ đột nhiên chìm vào trong bóng đêm vô tận, giống như ngày tận thế. Từ sâu trong bóng tối, một tia chớp màu tím mang theo tiếng rít cắt ngang bầu trời…

Chiến Đế khẽ rùng mình, một cảm giác bất an cường liệt dâng lên trong lòng, đó là một loại cảm giác cực độ nguy hiểm. Khi Phong Vân Vô Kỵ giơ kiếm lên, hắn đột nhiên cảm giác được, toàn bộ khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đều biến mất, khí tức sinh mệnh cũng không còn, giống như đã hoàn toàn dung nhập vào trong một kiếm sắp sửa xuất ra…

"Ta vẫn còn xem thường hắn…" Chiến Đế lẩm bẩm nói, trong lòng tràn đầy chấn kinh, tay phải giơ lên, muốn phát ra một đao bá tuyệt thiên hạ hủy thiên diệt địa, "một chiêu" duy nhất của hắn.

Chiến đao trắng như tuyết vừa chém ra phân nửa, một lực lượng hủy thiên diệt địa đã cắt ngang hư không chém xuống người. Một cảm giác đau đớn truyền khắp quanh thân, Chiến Đế ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm…

"Một kiếm này… không hoàn chỉnh…"

Dựa vào tu vi của Chiến Đế, tự nhiên có thể cảm giác được chỗ trì trệ của một kiếm này. Một kiếm này hiển nhiên không hoàn chỉnh.

Tập ngũ đại kiếm đạo, thành tựu hoàn mỹ kiếm đạo, đó là "Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp" mới. Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại kiếm nguyên thuần túy, vì vậy không thể dung hợp được những kiếm khí tạp chất khác.

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ chính là thành tựu kiếm thể, vốn là do kiếm nguyên cực độ ngưng kết thành.

Tây Môn Y Bắc sử ra một kiếm này, trong cơ thể sẽ hoàn toàn trống rỗng, nhờ có Bắc Minh đại pháp của Phong Vân Vô Kỵ nên mới có thể lưu lại một chút sức lực để tự bảo vệ mình. Kiếm đạo của y chỉ tồn tại một kiếm… Kiếm xuất ra, một đi không trở lại, không hề có chân khí tồn lưu.

Nếu như Phong Vân Vô Kỵ sử ra một kiếm này, kiếm thể nhất định sẽ tan vỡ. Dưới kiếm ý thôi động, kiếm thể vốn từ cấu tạo từ kiếm nguyên nhất định sẽ tan ra, hóa thành kiếm nguyên toàn lực thôi động một kiếm này… Khi kiếm xuất, cũng là lúc thân thể của hắn sẽ biến mất. Phong Vân Vô Kỵ đã sớm hiểu được điểm này, cho nên sau khi phân thần hắn vẫn không hề dùng đến một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc, cho đến lúc này…

Thế nhưng Phong Vân Vô Kỵ dù sao cũng không phải là Tây Môn Y Bắc… Tây Môn Y Bắc tu luyện cũng không phải Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, vì vậy một kiếm này đã định sẵn sẽ tồn tại sơ hở…

"Quá nhanh…" Trong đầu Chiến Đế không tự chủ được hiện lên ý niệm này. Tại khoảnh khắc này, lấn đầu tiên trong lòng hắn nổi lên sát khí đối với Phong Vân Vô Kỵ: "Loại kiếm đạo này căn bản không nên tồn tại trên đời…"

"Xem thường tất cả, vạn vật như không tồn tại, một kiếm xuất ra, thứ chặt đứt không chỉ là thiên địa…"

Giữa được và mất tự có cân bằng. Tây Môn Y Bắc dùng con đường không thể đạt đến chung cực làm cái giá, bước vào thiên đạo của kiếm, đổi lấy lực công kích cường đại vượt quá năng lực của bản thân. Loại thiên đạo này, ngay cả Chiến Đế cũng cảm thấy kinh hãi…

Gần như ngay khi cảm nhận được thân thể Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn vỡ tan theo kiếm ý, Chiến Đế lập tức ra tay, mục tiêu chính là linh hồn Phong Vân Vô Kỵ đã mất thân thể lơ lửng tại không trung…

Thần thức của Chiến Đế như một bàn tay to lớn chụp về hướng nguyên thần của Phong Vân Vô Kỵ…

- Đây không phải là thứ ngươi nên đụng vào.

Một gọng nói băng lãnh không hề giống với con người vang lên bên tai Chiến Đế, lúc đầu giống như ở bên ngoài ngàn dặm, nhưng trong nháy mắt lại giống như ở sát bên tai.

Gần như ngay khi nghe được giọng nói này, thần thức của Chiến Đế lập tức như thủy triều rút vào trong cơ thể, đồng thời mạnh mẽ xuất ra một chưởng…

"Bình!"

Thân thể của Chiến Đế bị một cỗ lực lượng không thể hình dung đánh xuống măt đất, trượt về phía sau mấy chục trượng. Hắn hít một hơi dài, lập tức ổn định thân thể lại, nơi ngực khí huyết cuồn cuộn như muốn phun ra, nhưng lại bị hắn cường hành nuốt xuống bên dưới.

Ngẩng đầu lên, Chiến Đế phát hiện, một nam tử khác đã xuất hiện trước người không xa, ngay cả cấm đoạn hư không cũng không thể ngăn cản được y. Nhưng chân chính khiến cho Chiến Đế khiếp sợ lại là khuôn mặt của người này…

Một khuôn mặt giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lại băng lãnh vô tình, mang theo thần sắc như coi thường tất cả thế gian…

"Làm sao có thể?" Chiến Đế tâm thần kinh hãi.
Bình Luận (0)
Comment