"keng keng keng!"
Tiếng phiến giáp va chạm vào nhau vang lên. Bên dưới Kiếm các, một nhóm Hoàng Kim giáp sĩ tay cầm hoàng kim trường kích như thủy triều chạy về hướng đỉnh núi.
Trên bầu trời cũng có rất đông đệ tử Kiếm các từ bốn phương bay tới. Dưới mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kỵ, toàn bộ Kiếm vực đều canh gác vô cùng nghiêm ngặt, bất cứ động tĩnh gì đều không thể thoát khỏi sự chú ý của đệ tử Kiếm các, huống hồ là động tĩnh lớn như vậy.
Đạo ánh sáng xuyên qua không gian kia cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy, huống hồ còn mang theo tiếng rít chói tai như vậy.
Phía trước Kiếm các đồ sộ, mặt đất nứt ra thành một huyệt động, bên cạnh đá vụn rải rác. Bên trong huyệt động, một luồng sáng màu lục lấp lánh đang chậm rãi lưu động, một vật thể nửa trong suốt lớn bằng cái cối xay không ngừng giãy dụa, phình lên, giống như một trái tim đang đập.
Từ bên dưới "trái tim" đang đập này, từng tia màu lục mỏng manh bắt đầu tràn ra. Những nơi mà nó đi qua, đỉnh Kiếm các vốn trụi lủi chỉ còn lại một phiến núi đá, lúc này lại từ dưới mặt đất sinh trưởng ra một tầng cây cỏ dày đặc mới với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy.
- Tản ra!
Một tiếng "kẹt" vang lên, Trì Thương vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa, từ bên trong Kiếm các đi ra.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng chúng đệ tử Kiếm các vẫn nghe theo, lần lượt tản đi, nhưng vẫn đứng tại đỉnh núi không xa.
- Sư phụ, là người sao?
Trì Thương do dự, cuối cùng vẫn hơi ngiêng ngươi về phía trước, lên tiếng hỏi.
Vật thể cổ quái này đột nhiên xuất hiện tại đỉnh Kiếm các, rất khó nói là phúc hay họa, nhưng khi luồng ánh sáng đỏ xanh lướt qua bầu trời, Trì Thương lại cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, chính là khí tức đặc biệt của sư tôn.
Những tiếng "bình bình" từ bên trong "trái tim" màu lục vang lên, sau đó cả trái tim đứng thẳng dậy, dần dần hóa thành hình thể của một người; tứ chi, thân người, ngay cả sợi tóc đều lần lượt hiện ra.
- Sư tôn!
Mặc dù sớm đã quen thuộc đối với những chuyện cổ quái phát sinh trên người Phong Vân Vô Kỵ, nhưng khi nhìn thấy quá trình biến hóa nhân thân này, Trì Thương vẫn cảm thấy kinh ngạc.
- Mọi người lui ra!
Trì Thương vung tay phải lên, Hoàng Kim giáp sĩ chung quanh liền như thủy triều thối lui về hướng chân núi, ngay cả những đệ tử Kiếm các trên bầu trời cũng tản về các hướng.
Trì Thương như tia chớp lao vào trong Kiếm các, không lâu sau đã mang một bộ y phục ra ngoài.
Bên trong huyệt động, một thân thể yếu đuối vừa mới sinh đang run rẩy đứng lên, mái tóc ẩm ướt từ trên đầu rũ xuống, thân thể xích lõa giống như lúc nào cũng có thể ngã đi.
- Mang y phục qua đây!
Phong Vân Vô Kỵ nghiêng người nói với Trì Thương, ngữ khí yếu ớt giống như trẻ con. Đây đã là lần thứ hai hắn đúc lại thân thể.
Trì Thương đem bộ y phục màu trắng ném qua, sau đó lui về phía sau vài bước, quay đầu đi.
Phong Vân Vô Kỵ duỗi tay phải ra, làn da có chút tái nhợt, gần như cứng đờ, hai ngón tay giật giật, cuối cùng cũng kẹp lấy bộ áo bào trắng trước khi rơi xuống. Tất cả động tác này thoạt nhìn đều vô cùng vất vả.
Phong Vân Vô Kỵ hừ một tiếng, đột nhiên dùng sức đem bộ y bào màu trắng dày cộm kia khoác lên người.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, thân thể không ngừng lay động, xoay người lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Trì Thương.
- Sư tôn… người… võ công của người đã mất hết?
Trì Thương há hốc mồm.
- Hư… Không nên lộ ra ngoài! Chuyện này nói đến thì rất dài, sau này có thời gian… sẽ nói cho con… Hiện tại để cho ta yên tĩnh một chút, con cũng lui ra đi!
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ thoạt nhìn yếu đuối như một đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt cũng có chút mông lung vô lực, hình dáng cực kỳ uể oải…
- Vâng!
Ảnh hưởng trong thời gian dài khiến cho Trì Thương vô ý thức chắp tay cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Sư tôn, thật sự không cần con hỗ trợ sao?
Phong Vân Vô Kỵ vẫn quay lưng về phía Trì Thương, yên lặng không nói gì, chỉ phất phất tay. Chỉ trong khoảnh khắc này, thân thể của hắn thoạt nhìn có vẻ trở nên cường tráng hơn không ít, nhưng vẫn vô lực như trước, còn không bằng một người thường trước lúc phi thăng,.
Trì Thương trong lòng thở dài một tiếng, ngẩng đầu đi về hướng Kiếm các đi đến, sau vài bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại, xoay người đi về hướng chân núi, một lát sau đã biến mất vô ảnh vô tung…
"Sư tôn vĩnh viễn là như vậy… không cần người khác trợ giúp…"
……
Trên đỉnh núi, Phong Vân Vô Kỵ khoanh chân ngồi xuống bên trong huyệt động, đối điện với một mặt vách đá, đón gió núi thổi qua, gục đầu xuống, không hề cử động. Mái tóc đen ẩm ướt như dương liễu theo gió đêm chậm rãi phất phơ. Trong bóng đêm ẩn ước vang lên một trận tiếng ngáy, khi thì đứt đoạn khi thì liên tục.
Hắn đã quá mệt mỏi rồi…
Một đêm này, toàn bộ đỉnh Kiếm các chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Kỵ. Bên dưới chân núi, những Hoàng Kim giáp sĩ tuần tra mỗi khi lượn qua vách núi đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thân ảnh cô độc mà mệt mỏi, dần dần dung nhập vào bóng đêm càng ngày càng sâu…
oOo
Tuyết vực.
Một bóng trắng từ trên bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống, mang theo bốn sợi dây xích màu vàng phía sau vô cùng nổi bật. Trong khi bóng trắng hạ xuống, phía sau lấp lánh kim quang, tiếng xích sắt va chạm vang vọng hư không.
Một lát sau, Chiến Đế thân mặc đế bào đã hạ xuống địa điểm cũ của Chiến Đế cung tại Tuyết vực trước đây. Ngọn núi băng khổng lồ này đã mất đi Chiến Đế cung tọa trấn. Tại nơi những băng lăng nhô lên, từng gã đệ tử Chiến tộc vẫn như trước đứng thẳng người, bao quanh cả tòa Chiến Đế phong, yên lặng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chăm chú về phương xa…
- Tham kiến đế quân!
Hôm nay, đỉnh núi này chỉ còn lại một số Chiến tộc thủ vệ Chiến Đế phong cùng với bốn vị trưởng lão bên dưới, những đệ tử Chiến tộc còn lại từ lâu đã đi đến Chiến Đế hành cung mới tại Đao vực, còn lại ở đây không có bao nhiêu.
- Đứng lên hết đi!
Ánh mắt của Chiến Đế nhìn thẳng về phía trước, ống tay áo phất một cái, lãnh đạm nói.
- Tạ ơn đế quân!
Bốn vị trưởng lão tóc bạc liếc nhau, chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt của đại trưởng lão lướt qua bốn sợi xích sắt rũ xuống trên đất phía sau Chiến Đế, thần tình đột nhiên chấn động:
- Đế quân… ngài… ngài đã đi qua nơi đó rồi?
Vài trưởng lão khác nghe vậy cũng cả kinh, đồng loạt nhìn về phía bốn sợi xích sắt màu vàng phía sau Chiến Đế. Bốn sợi xích kia móc vào những bộ phận thân thể của Chiến Đế, từ lâu đã nhuộm thành màu huyết hồng.
"Tại sao lại như vậy…" Ba vị trưởng lão còn lại cũng tỏ ra khiếp sợ, hai cánh tay gầy guộc vươn ra, muốn nắm lấy cánh tay Chiến Đế, nhưng giữa đường hình như nhớ đến thân phận của mình, bỗng nhiên lại rụt trở về, ánh mắt kinh hãi không ngớt.
- Là ai? Rốt cuộc là ai đã bức đế quân đến tình trạng này, phải thối lui đến chiến phần?… Nơi đó tuyệt đối không thể đi.
Bốn vị trưởng lão trong lòng như kinh đào hãi lãng, chỉ biết nhìn nhau.
- Không cần lo lắng!
Chiến Đế ngẩng đầu nhìn về phía hư không, đôi mắt như sao phản chiếu một phiến tuyết rơi trắng xoá:
- Tạm thời còn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com
Đại trưởng lão cẩn thận tiến lên phía trước vài bước, suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng:
- Dương thọ của đế quân, hôm nay còn lại bao nhiêu?…
Thân hình Chiến Đế khẽ động, tay áo vung lên, đi về phía sưới đỉnh núi:
- Giảm đi ba ngàn vạn năm, không đủ chống đỡ Thần Ma chi chiến…
- Đế quân!
Bốn vị trưởng lão đột nhiên quỳ sụp xuống, che mặt lau nước mắt, ngữ khí bi thương.
Chiến Đế đang bước đi đột nhiên dừng lại, thở dài một tiếng, cô độc ngẩng đầu nhìn trời cao:
- Bốn vị trưởng lão, đa tạ các vị… Trẫm có thể tồn tại đến nay, kéo dài thời hạn chết mấy tỷ năm, chỉ vì trong lòng còn có một nguyện vọng chưa hoàn thành.
- Thế nhưng… vì đế phi…
Đại trưởng lão ngẩng đầu lên, bi ai nói.
Chiến Đế hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh như ngọc, trong mắt phản chiếu những vì sao, thở dài nói:
- Đúng vậy… trẫm vẫn đang đợi nàng…
- Đế quân yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ tăng tốc tìm kiếm Thái Cổ cửu đỉnh… nhất định sẽ đem chúng trở về trước ngày cửu tinh liên châu, thiên địa chí âm chí tà… Đến lúc đó, tự nhiên có thể làm đế phi sống lại.
Đại trưởng lão trả lời, đôi mắt già nua vẩn đục lại nhìn về phía vạt áo bào của Chiến Đế. Bên dưới vạt áo lộ ra một đoạn mắt cá chân gần như trong suốt… Chiến Đế đi một bước, đôi chân kia liền ẩn bên dưới trường bào, biến mất không thấy.
- Việc tế tự việc tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Trẫm đã đợi quá lâu rồi, lần này nhất định phải gặp được nàng…
Chiến Đế kiên quyết nói:
- Trẫm đã quyết định sử dụng một nửa Chiến nguyên châu. Bất luận trả giá như thế nào, nhất định phải mang Thần Châu cửu đỉnh về trước ngày cửu tinh liên châu cho trẫm!
Dứt lời, Chiến Đế bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Trên mây đen mờ mịt, một cột sét hạ xuống, trực tiếp đánh vào trên đầu hắn. Trong nháy mắt, bóng người hắn bỗng trở nên mờ dần.
Trên Chiến Đế phong, bốn vị trưởng lão Chiến tộc chán nản ngồi phịch xuống đất, ánh mắt ngây ngốc, môi thì thào: "Chiến Đế… hết rồi. Chiến tộc… hết rồi…"
…
Tại nơi mà Chiến Đế đã từng thu hồi chân nguyên đánh thức một đám chiến tướng ngủ say, một cột sét từ bầu trời hạ xuống, thân ảnh Chiến Đế lại lần nữa xuất hiện.
Chiến Đế ngẩng đầu nhìn về hướng khoảng không. Giữa tầng mây, mảnh sao trời lại lần nữa lộ ra. Sâu trong bầu trời, từng ánh sao từ xa tiến đến gần.
- Ngủ say, cuối cùng cũng nên tỉnh lại.
Chiến Đế thở dài, tay áo phất một cái, tầng tầng tuyết đọng trước người cuộn lên, trải bằng ra phía ngoài.
Bàn tay Chiến Đế khẽ động. Trên bầu trời, từng chùm ánh sao sáng ngời nhưng không chói mắt hạ xuống. Trong ánh sao, từng hạt châu óng ánh không ngừng nhấp nhô.
Chiến Đế nhắm mắt lại, trong miệng đột nhiên vang lên một thanh âm trầm bổng, tay áo vung lên. Chiến nguyên châu dày đặc liền bắn mạnh xuống, nhập vào trong băng tuyết.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ mặt đất lại nứt ra, như một tấm mai rùa đầy vết nứt.
"Ầm!"
Lại một tiếng nổ vang lên, từng mảng tuyết lớn nổ tung. Trong lòng đất, từng tiếng rên rỉ vang lên. Trước người Chiến Đế, đông đảo Chiến tộc áo trắng chậm rãi đứng lên, từ trong cơ thể bọn họ tỏa ra từng cỗ hàn khí mờ mịt, bao phủ một không gian rộng lớn.
- Đi thôi, mang Thần Châu cửu đỉnh về cho trẫm !
Đến một chữ cuối cùng, thanh âm của Chiến Đế bỗng nhiên trở như như mũi nhọn, hoa phá trường không, nhập vào sâu trong bầu trời.
- Vâng thưa đế quân!
Những tiếng đáp vang dội vang lên. Đông đảo Chiến tộc trên thân thể phủ đầy sương lạnh, ngay cả lông mi cũng kết thành băng sương quỳ xuống mặt đất, tay phải giơ cao. Những tiếng đao ngân vang vọng hư không, từng thanh chiến đao trắng như tuyết bỗng nhiên xuất hiện.
- Không mang Thần Châu cửu đỉnh trở về… đừng đến gặp trẫm!
Chiến Đế lạnh lùng nói.
Mấy ngàn Chiến tộc đứng lên, sau đó từng người hướng về bốn phương tám hướng bổ ra một đạo. Từng thông đạo không gian bỗng nhiên xuất hiện tại phiến không gian này, nhưng lại không hề khiến cho không gian hỗn loạn.
Từng gã Chiến tộc do Chiến nguyên châu ngưng kết thành không nói một lời, cũng không quay đầu lại nhìn Chiến Đế, cầm chiến đao trắng như tuyết trực tiếp bước vào từng không gian thông đạo không biết thông đến nơi nào, trong nháy mắt biến mất không thấy…
Sau khi làm xong những chuyện này, khuôn mặt Chiến Đế bỗng trở nên cực kỳ tái nhợt.
"Xoẹt xoẹt!"
Từng tiếng giòn rất nhỏ vang lên. Trên khuôn mặt hờ hững của Chiến Đế đột nhiên xuất hiện những vết nứt. Phía sau vết nứt lại là một phiến hư vô tối đen như mực, cũng không máu tươi chảy ra. Khuôn mặt tái nhợt kia cũng dần dần trở nên mờ nhạt…
Thần sắc của Chiến Đế khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ánh mắt lướt qua không gian vô tận, nhìn về phía gò đất trơ trọi tại một nơi nào đó trong hư vô.
"Hi vọng ngươi có thể làm được…" Chiến Đế lẩm bẩm nói. Bốn sợi dây xích màu vàng kéo lê trên mặt đất phía sau đột nhiên phát ra từng tiếng nổ đùng đoàng. Một cỗ năng lượng quỷ dị hùng hậu nhập vào trong thân thể hắn. Ngũ quan vốn đang mờ dần một lần nữa lại trở nên ngưng thật.
Chiến Đế nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Phi nhi… không lâu nữa, ngày cửu tinh liên châu, ta sẽ có thể đoạt linh hồn của nàng từ trong tay Linh Hồn chi chủ trở về!"
Khi Chiến Đế nói những lời này, trên mặt hiện lên vẻ nhu hòa, thậm chí còn có một loại ôn nhu đến kinh người…
oOo
Tuyết vực, tại đỉnh núi băng khổng lồ mà Hàn Băng thánh điện tọa lạc, trên cao mấy vạn mét, một tòa băng cung hình chữ "vạn" chậm rãi xoay tròn. Toàn bộ kiến trúc này đều do huyền băng cực kỳ cứng rắn chắc tạo nên, cấu thành một khối, không hề có khe hở.
Giữa chữ "vạn" là một thứ hình chiếc dĩa chu vi mấy trượng gần như nửa trong suốt, như hai chiếc chẹp bằng băng hợp lại với nhau.
Trong chẹp băng kia có một khối đài băng nhô lên, phía trên có một thân thể mềm mại xinh đẹp đang nằm. Nữ tử này gần như hoàn toàn xích lõa thân thể, hai bàn tay mảnh khảnh hợp lại trước ngực, sắc mặt bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ nhân từ, ôn nhu mà dịu dàng.
Bộ ngực của nữ tử rất lâu mới nhấp nhô một lần, làn da vẫn như trước duy trì sự đàn hồi và sáng bóng của người sống, thế nhưng… trong thân thể này đã không tìm được bất cứ dấu hiệu tồn tại nào của linh hồn.
Dưới mây đen, bên trong Tuyết vực thánh điện vắng vẻ mà lạnh lẽo.
Ngạo Hàn Yên vẻ mặt lạnh lùng ngồi xếp bằng trên mặt đất. Trước người nàng là một chiếc bàn vuông làm bằng băng, phía trên đang bày hai chiếc chén nhỏ tinh xảo trắng như tuyết. Trong chén có đặt hai đóa tuyết liên, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.
Một bên khác của chiếc bàn băng có một nữ tử hơn ba mươi tuổi đang ngồi, nửa khuôn mặt được che lại bằng một tấm lụa mỏng, chính là vực chủ Tuyết vực trong truyền thuyết.
- Sư tôn! Đệ tử không hiểu vì sao chúng ta phải thần phục Chiến tộc? Hơn nữa sư tôn hình như đã sớm có chuẩn bị đối với việc này?
- Yên nhi! Có một số việc ta rất khó nói rõ với con. Con chỉ cần biết, không có Chiến tộc thì sẽ không có Tuyết vực, cũng không có sư tôn của con.
Vực chủ Tuyết vực trầm ngâm một chút, sau đó thở dài nói.
- Trên kia… phía trên Tuyết vực… thứ mà chúng ta thủ hộ là gì?
- Ai… Đó đã từng là chủ nhân của ta, cũng vĩnh viễn là chủ nhân của ta, tương lai cũng là chủ nhân của con… Hàn Yên, còn nhớ rõ lời thề của con không?
- Đệ tử nhớ kỹ.
- Được! Hàn yên… con hãy nhớ cho kỹ, bất luận ra sao con đều phải toàn tâm hầu hạ chủ nhân của ta, tương lai cũng là chủ nhân của con… Không lâu sau ngài sẽ thức tỉnh… Không nên hiểu lầm! Ngài là một vị nữ tử phi thường mỹ lệ, tôn quý và thiện lương, tương lai con tự nhiên sẽ biết.
Một bên khác của chiếc bàn, Ngạo Hàn Yên quỳ xuống, đầu gần như kề sát mặt đất:
- Sư tôn! Đệ tử không hề miễn cưỡng, chỉ cần là ý tứ của sư tôn, đệ tử nhất định sẽ làm.
- Ừm! Về phần Phong Vân Vô Kỵ của Kiếm vực kia, không nên gặp mặt y nữa…
oOo
Kiếm vực.
Bầu trời dần sáng. Trên Kiếm các cô độc, Phong Vân Vô Kỵ cả đêm không hề động bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên, đón ánh sáng mặt trời, trong mắt hiện lên một phiến vàng rực…