"Ầm ầm!"
Phương hướng Nam Thăng đại điện vang lên những tiếng nổ. Cương phong vô tận từ trên đỉnh núi cao ngàn trượng thổi xuống. Từng luồng kiếm khí mờ mịt mở rộng đến toàn bộ Kiếm vực.
"Đinh đinh đinh!"
Từ Kiếm vực đến toàn bộ Thái Cổ, phàm là người tu kiếm đều có cảm giác, bất giác đưa mắt nhìn về hướng Kiếm các, quỳ sát xuống. Giờ phút này, tất cả người trong kiếm đạo gần như đều cảm thấy toàn bộ thần thức bị một cỗ lực lượng mênh mông bao trùm, không thể đối kháng.
"Kiếm vực chẳng lẽ lại xuất hiện một vị kỳ tài kinh thế?" Trong đêm tối, một người áo đen chắp tay đứng thẳng trên một ngọn núi cao, nhìn về hướng Kiếm vực. Một luồng sáng từ trong con ngươi của y xẹt qua, không gian trước người mấy trăm trượng đột nhiên sáng ngời. Trong ánh sáng lộ ra một khuôn mặt tang thương mà buồn bã, chính là Huỳnh Hoặc.
Tại Kiếm các, kiếm khí mờ mịt vô tận như khói mây tỏa ra, từ Nam Thăng đại điện bao phủ đến toàn bộ bầu trời. Chỉ thấy mây đen cuồn cuộn từ phía trên Nam Thăng đại điện tràn về bốn phương tám hướng…
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Từng chùm tia sáng rực rỡ từ trong Nam Thăng đại điện bắn thẳng lên trời. Tại nơi mà trời mây tương tiếp, một thái cực đồ to lớn đột nhiên hiện lên giữa hư không, không ngừng xoay tròn…
"Ầm ầm!"
Một tiếng sấm vang, cả trời đất đột nhiên tối sầm lại. Phong Vân Vô Kỵ vốn đang chìm đắm trong suy tư cũng bị dị tượng này thức tỉnh.
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo đứng lên, nhìn về phía đỉnh Nam Thăng đối diện với Kiếm các, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt, cùng với thái cực đồ đang xoay tròn do những đạo kiếm khí hình thành, lẩm bẩm nói: "Lẽ nào… Độc Cô tiền bối sắp xuất quan rồi?"
Trong lòng hắn chợt tỉnh, không còn chìm đắm trong tu luyện kiếm đạo, nhanh chóng bước đến, đứng bên vách núi hướng về đỉnh Nam Thăng.
Toàn bộ Kiếm vực hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại Nam Thăng đại điện thấp thoáng một phiến ánh sáng chói mắt.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng dậy sóng, ngẩng đầu nhìn thái cực đồ đen trắng trên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Trì Thương hình như đã nói qua, Độc Cô từ thái cực ngộ ra vô cực, nếu như đã thành công, tại sao dị tượng trên bầu trời vẫn là đồ án thái cực?"
"Đinh đinh đinh!"
Từng kiếm ngân vang lên. Toàn bộ Kiếm vực, tất cả trường kiếm dưới tác dụng của một cỗ lực lượng khó hiểu chậm rãi bay lên không trung, bày thành hàng lượn quanh đỉnh Nam Thăng khổng lồ cao hơn ngàn trượng một vòng, hình thành một thái cực không lồ khác trong hư không, hoà lẫn cùng với thái cực đen trắng trên bầu trời.
Một loại cảm giác quái dị dâng lên trong lòng, mặc dù công lực đã mất hết, nhưng bản tâm của Phong Vân Vô Kỵ lại cảm thụ được một thanh kiếm, một thanh kiếm đang biến đổi, hạo hàn vô luân, như đang nổ tung…
"Xoẹt!"
Bên trong Nam Thăng đại điện, một đạo kiếm khí sáng chói mỏng như cánh ve xẹt qua. Cả tòa Nam Thăng đại điện chế tạo bằng đồng thiết theo tiếng nứt ra làm hai, tiếng cắt kim loại chói tai vang đến tận mây xanh. Tiếp đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba…
Cả tòa Nam Thăng đại điện gần như chia năm xẻ bảy. Trong ánh sáng vô tận, một bóng người chậm rãi từ trong Nam Thăng đại điện sụp đổ đứng lên. Ngay khi y đứng lên, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, hai điểm trung tâm của thái cực đồ trắng đen to lớn bao trùm toàn bộ Kiếm vực đột nhiên biến mất, sau đó là đường cong hình "S" của thái cực đồ, hai màu trắng đen nhanh chóng hợp thành một thể.
"Ầm!"
Lại một tiếng nổ vang lên. Toàn bộ thái cực đồ đều nổ tung, hai màu đen trắng hợp lại làm một. Giữa ngọn núi cao ngàn trượng mà Nam Thăng đại điện toạ lạc, vô số trường kiếm chợt tản về bốn phía, tà tà cắm vào mặt đất, nghiêng xuống, giống như đang quỳ lạy một vị quân vương.
Đột nhiên, ánh sáng bắn ra dùng một tốc độ siêu việt thu ngược về, hợp thành một điểm rút vào trong cơ thể bóng người gầy ốm trên đỉnh Nam Thăng. Trên đại điện đã không còn một chút ánh sáng.
Trên bầu trời mây đen bao phủ. Bên ngoài Kiếm vực, ánh sáng lại dùng tốc độ cực nhanh quay trở về. Dần dần, một nửa Kiếm vực đã được bao phủ trong ánh sáng, nhưng trong phạm vi ngàn trượng chung quanh đỉnh Nam Thăng Bắc Đẩu vẫn như trước tối đen.
Một tiếng thở dài từ trong miệng bóng người gầy ốm vang lên, thanh âm tỏ vẻ già nua:
- Ai… con đã trở về rồi…
Trong ánh sáng ảm đạm, Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nhìn thấy một người thân mặc trường bào quỳ rạp xuống trước người lão giả gầy ốm kia, mái tóc dài tung bay cuồng loạn.
- Sư tôn! Đệ tử… bất hiếu…
- Ai… đứng lên đi!
Độc Cô Vô Thương vừa xuất quan chậm rãi đỡ lấy hai vai của Đao Quân Độc Cô Phiêu, thì thào nói:
- Thật ra vi sư chưa từng thiên vị y, vi sư, ai… là giận ngươi không chịu tranh đấu.
- Sư tôn!
Nhìn khuôn mặt của Độc Cô Vô Thương, Độc Cô Phiêu rốt cuộc nhịn không được phục xuống đất bật khóc giống như một đứa trẻ. Một thời gian dài đứng bên ngoài Nam Thăng đại điện chờ đợi, vô số ngày đêm trông coi, không phải là vì giờ khắc này hay sao?
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng khi chân chính nhìn thấy sư tôn, y đều nuốt vào trong bụng, không biết làm sao mở miệng, chỉ có khóc.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG- Chúc mừng Độc Cô tiền bối xuất quan!
……
Từng tiếng quát sang sảng mang theo tiếng kim thiết va chạm vang lên từ bốn phía, bên dưới đỉnh Nam Thăng, vô số Hoàng Kim giáp sĩ quỳ một chân xuống.
Trên mặt Độc Cô Vô Thương lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa, đỡ lấy thân thể Độc Cô Phiêu, ấm giọng nói:
- Hài tử, cùng ta xuống phía dưới đi…
- Vâng thưa sư tôn!
Độc Cô Phiêu lau mặt đứng lên, viền mắt vẫn còn có chút ướt át.
Nhìn thoáng qua ba đỉnh núi vắt ngang Kiếm vực, Độc Cô Vô Thương trong lòng cũng là cảm khái không thôi. Bế quan không ngày không đêm, ngay cả y cũng không thể biết được lần này bế quan rốt cuộc đã bao lâu, chỉ khoảng chừng là rất dài… dài chưa từng có.
Ánh mắt dọc theo sơn thể nhấp nhô nhìn về hướng chân núi, dừng tại một gã thiếu niên đang đứng trong bóng râm của khóm cây. Trên bầu trời mây đen không ngừng co rút lại, ánh sáng đổ xuống, chiếu rọi một khuôn mặt trẻ tuổi đang mỉm cười.
- Độc Cô tiền bối, chúc mừng!
Thiếu niên đứng thẳng tại nơi ánh sáng và bóng tối giao giao, thản nhiên nói ra những lời này, sau đó không hề cử động. Ánh sáng lướt qua trước người hắn, không ngừng kéo dài về phía trong.
"Vô Kỵ…" Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, lại lần nữa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô Vô Thương trong lòng cũng kích động, trong mắt có chút ướt át. Y mơ hồ nhớ lại, lần cuối cùng nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ chính là lần mình đưa hắn đến địa từ nguyên mạch.
Ống tay áo dài màu xanh phất lên, Độc Cô Vô Thương liền nhảy xuống phía dưới. Khi rơi xuống chừng ba trượng, trong hư không chợt tỏa ra một luồng sóng gợn, sau đó thân hình của Độc Cô Vô Thương bỗng biến mất, khi lần nữa xuất hiện thì đã mang theo Độc Cô Phiêu đứng ở trước người Phong Vân Vô Kỵ.
- Đã lâu không gặp… không ngờ lần nữa gặp lại thì đã qua hơn một trăm vạn năm.
Độc Cô Vô Thương không ngừng cảm khái.
- Sai rồi!
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, khẽ cười nói:
- Khoảng chừng bốn mươi vạn năm thôi… còn chưa đến một trăm vạn năm.
- Ta còn nhớ… lúc đó ngươi hình như đã nói qua, ngươi cần đến một trăm vạn năm mới có thể xuất hiện… Lẽ nào…
Độc Cô Vô Thương bỗng nhiên cẩn thận quan sát Phong Vân Vô Kỵ, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ người trước mắt này chính là thân thể bổn tôn trong ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ.
"Xuýt!"
Quan sát một lần, Độc Cô Vô Thương bất giác hít một hơi lạnh, sau đó sắc mặt trầm xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay của Phong Vân Vô Kỵ, một lát sau lại buông ra, khiếp sợ nói:
- Võ công của ngươi… Tại sao có thể như vậy?
- Nói đến thì rất dài… Tiền bối hãy cùng ta lên Kiếm các, ta sẽ lần lượt nói cho người về những chuyện xảy ra tại Thái Cổ trong lúc người bế quan.
- Chờ đã!
- Sao vậy?
Độc Cô Vô Thương lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi cho rằng y bào trên người ta là do hỏa tằm băng chu tơ gì đó kết thành hay sao? Mấy chục vạn năm khổ tu, hiện tại nhìn như không có việc gì, kì thực từ lâu nó đã nát bấy rồi… Ta cần thay đổi một bộ y phục khác mới được. Trì Thương…
- Độc Cô tiền bối! Trì Thương đã sớm chuẩn bị ổn thỏa rồi… Chúc mừng tiền bối thần công đại thành!
Một bên khác, Trì Thương từ trong đám Hoàng Kim giáp sĩ đi ra, phất phất tay, liền có một gã Hoàng Kim giáp sĩ mang một bộ y bào màu xanh đến.
Độc Cô Vô Thương cười khổ một tiếng, nhận lấy bộ y bào kia, sau đó đoàn người liền đi về hướng Kiếm các… Nam Thăng đại điện đã sớm không còn bóng người, chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Phong Vân Vô Kỵ và Độc Cô Vô Thương ngồi đối diện bên trong Kiếm các, bắt đầu nói chuyện.
Phong Vân Vô Kỵ liền đem những chuyện xảy ra sau khi mình thức tỉnh tới nay, cùng với những tình huống biết được từ trong miệng của Trì Thương, vô luận lớn nhỏ đều lần lượt nói cho Độc Cô Vô Thương, ngay cả chuyện Phượng Phi trong quan tài thủy tinh và lời hứa mà mình tự ưng thuận hắn cũng nói ra.
Sau khi nghe xong, Độc Cô Vô Thương cũng cảm khái không thôi:
- Thời gian mấy chục vạn năm, Kiếm các vẫn như trước, nhưng người thì đã biến đổi… Tình huống của Tây Môn rốt cuộc ra sao? Chẳng lẽ, dựa vào bản lĩnh của ngươi cũng không có cách nào hay sao?
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu:
- Đưa hắn vào trong địa từ nguyên mạch, đây đã là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ ra. Dù sao chân khí của ta và hắn cũng khác nhau. Chân khí của Tây Môn quá mức thuần túy mà bá đạo, căn bản không thể dung được chân nguyên khác. Trừ phi là tu luyện chân khí đồng dạng với hắn, nếu không thì căn bản không thể giúp được… Hiện nay, vết thương nghiêm trọng nhất của hắn lại là đến từ linh hồn. Mặc dù ta có một pháp quyết có thể giúp hấp thu năng lượng trong địa từ nguyên mạch nhanh hơn, nhưng lai không cách nào truyền đạt cho hắn… ý thức của hắn dường như đã tự phong bế.
Độc Cô trầm ngâm không nói gì, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư, một lát sau mới lên tiếng:
- Qua một đoạn thời gian ta sẽ đi xem. Bất kể ra sao cũng phải thử một lần.
- Hôm nay công lực của ngươi đã mất hết, Bổn Tôn lại bị Chiến Đế dẫn đến chiến phần, toàn bộ Kiếm vực có thể nói là trống rỗng, nếu như Chiến Đế đích thân tới, sợ rằng tình hình không được lạc quan.