Phi Thăng Chi Hậu

Chương 407

Vô Kỵ bày trận, ngũ kiếm bức Thánh sơn

Chiến Đế giá lâm, một lời càn khôn định

Dưới bầu trời xanh ngát, Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua tầng tầng dãy núi một mình trở về Kiếm các, giống như thường ngày lẳng lặng ngồi xếp bằng tĩnh tu. Mỗi người đều cảm giác được, lần này chủ công trở về đã có chút khác với trước kia.

Phong Vân Vô Kỵ đi một chuyến, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về y cũng không hề không đề cập tới.

"Kẹt!"

Sáng sớm ngày thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ đẩy của lớn Kiếm các ra, đi tới trước vách núi, chắp tay nhìn về bên dưới sườn vúi vắng vẻ nói:

- Mọi người Ám các nghe lệnh!

Lời vừa dứt, từng bóng đen uốn khúc từ bốn phương tám hướng rất nhanh hội tụ đến bên dưới Kiếm các.

- Tham kiến chủ công!

Bên dưới sườn núi, từng thành viên Ám các thân mặc y phục dạ hành quỳ sát đất, cung kính nói.

- Các ngươi hãy thay bổn tọa loan tin khắp thiên hạ, ba ngày sau Kiếm vực sẽ tuyển nhận nhóm đệ tử thứ hai, chỉ cần xuất hiện tại Kiếm vực liền xem như là môn hạ đệ tử của ta, sẽ do bổn tọa đích thân truyền thụ chí cao công quyết Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, cùng với cảm ngộ đối với cảnh giới Hoàng cấp, Đế cấp và Thần cấp.

- Vâng thưa chủ công!

Không hề do dự, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng tất cả đệ tử Ám các đều tuân lệnh vô điều kiện, trong nháy mắt tản về bốn phương tám hướng, rất nhanh biến mất vô ảnh vô tung.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi lại muốn làm gì vậy?

Một giọng nói giễu cợt từ xa xa vang lên.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp xuyên vào trong mây đen. Chiến Ma vốn đang tươi cười, khi tiếp xúc với ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt liền cứng đờ, làm sao cũng không cười nổi nữa.

- Hừ!

Chiến Ma hừ lạnh một tiếng, từ trong phiến mây đen đứng lên:

- Bổn tọa đã chờ ở đây nhiều ngày, Tây Môn Y Bắc vẫn luôn ở cùng cái lão bất tử kia, ý đồ muốn hai đánh một. Hừ! Theo lời đồn, võ công Kiếm Thần chính là đứng đầu Kiếm vực, nếu như Tây Môn Y Bắc không có can đảm giao đấu với bổn tọa, vậy thì bổn tọa sẽ dùng ngươi khai đao.

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua Chiến Ma. Nhìn thấy ánh mắt không hề có cảm tình kia, Chiến Ma trong lòng rùng mình, còn chưa kịp phản ứng, một cỗ tinh thần lực cường đại không cách nào chống đỡ đã mãnh liệt đánh vào hắn.

"Bình!"

Toàn thân Chiến Ma bắn ra một phiến sương đen, kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể như diều đứt dây từ trong phiến mây đen kia bắn về phía xa…

Chiến Ma bị một kích của Phong Vân Vô Kỵ đánh bay, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma. Hai người từ trong tĩnh tu giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Tóc dài màu đen đón gió bay lượn, Phong Vân Vô Kỵ nghiêng người về phía Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

- Ta cần các người trợ giúp!

Giọng nói nhàn nhạt lướt qua vách núi truyền vào trong tai. Không hề do dự, một trận gió thổi qua, hai người đã lẳng lặng xuất hiện phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ đứng trên sườn núi một lát, sau đó nhẹ nhàng bay xuống. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cũng không nói một lời, trong thời gian dài đằng đẵng, bọn họ dường như đã trở thành hình bóng của y, yên lặng theo bên cạnh y, trợ giúp vô điều kiện.

Ba người không hề dừng bước, hạ xuống tại một nơi ao đầm hôi thối ở phía nam.

- Tây Môn huynh, lưu lại kiếm ý mạnh nhất của huynh ở đây đi!

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng.

Mặc dù không biết Phong Vân Vô Kỵ muốn làm gì, nhưng Tây Môn Y Bắc chỉ suy tư một khắc, sau đó nhắm mắt lại. Rất nhanh, y bào toàn thân liền không gió tự động phất phơ, một cơn lốc dùng y làm trung tâm, dán mặt đất cuốn về hướng tứ phương.

"Đinh!"

Một tiếng kiếm ngân chấn động tứ phương. Tây Môn Y Bắc được toàn thân bao phủ trong kiếm khí mờ mịt. Trong ao đầm màu xám hôi thối phát ra những tiếng kêu của côn trùng lúc sắp chết. Một cỗ khí tức hủy diệt từ trên mặt đất khoách triển mãnh liệt về bốn phía. Nơi khí tức vô hình kia đi qua, trong ao đầm liền nổi lên từng mảng côn trùng, không hề nhúc nhích…

"Ầm ầm!"

Một tiếng sấm vang lên, trời đất đột nhiên tối sầm lại, mây đen vô tận từ bốn phương hội tụ trên đỉnh đầu Tây Môn Y Bắc…

- Được rồi.

Tây Môn Y Bắc đột nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó, mây đen cuồn cuộn cũng đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung,

- Ừm!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, sau đó nói:

- Hướng đông!

Tây Môn Y Bắc hiểu ý gật đầu, sau đó liền nhún người lướt vào hư không. Độc Cô Vô Thương cũng nhanh chóng đuổi theo.

Ánh mắt liếc qua hai vết chân do Tây Môn Y Bắc lưu lại, Phong Vân Vô Kỵ cũng vọt lên, lưu lại phía sau một kiếm thể hóa thân trắng lóa, không hề nhúc nhích…

Gần như sau khi ba người rời đi không lâu, từ nơi vết chân Tây Môn Y Bắc lưu lại, một đạo kiếm quang hai màu đen trắng phóng lên cao, thẳng đến tận trời. Nơi Phong Vân Vô Kỵ đặt chân, kiếm thể hóa thân trắng lóa đột nhiên bước đến, một tay vươn vào trong kiếm khí hủy diệt thanh thế kinh người kia.

"Vù!"

Sau một tiếng dị thường, kiếm khí ẩn chứa kiếm ý mạnh nhất của Tây Môn Y Bắc và đạo Vô Hạn Tiểu Thiên Địa hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ liền cùng nhau chìm vào lòng đất, biến mất không thấy.

Phương tây, bên bờ Đông Hải, Độc Cô Vô Thương đem kiếm ý cuối cùng lưu tại bên bờ biển, cùng với một hóa thân khác của Phong Vân Vô Kỵ chìm vào trong biển rộng, biến mất không thấy…

Phương bắc, trong Tuyết vực, Phong Vân Vô Kỵ đem ý niệm mạnh nhất của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp chôn giấu vào dưới tuyết dày…

Phương tây, ven bờ Ma vực, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ, Kiếm Thánh Tây Môn Y Bắc, Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương tạo thành thế tam giác. Giữa ba người, một đạo thái cực đồ đen trắng không ngừng nhấp nháy, ba đạo kiếm ý khác biệt từ trên người phóng lên cao…

"Ông!"

Một tiếng kiếm ngân to lớn vang lên. Cách ba người không xa, Xích Tiêu bảo kiếm mà Tử Hoàng tặng cho Phong Vân Vô Kỵ cắm ngược trên đất, màu tíìm trên thân kiếm ngày càng mãnh liệt. Giống như cảm ứng được cỗ khí tức trên người ba người, thân kiếm rung lên kịch liệt, khí tức giết chóc ẩn sâu trong thân kiếm càng ngày càng nặng, nhưng ba người lại giống như không hề phát giác, khí tức trên người càng phát ra cường liệt.

"Ầm!"

Một đạo khí tức giết chóc khổng lồ có thể so sánh với ba người từ trên Xích Tiêu kiếm phá đất mà ra, hóa thành một đạo ánh sáng màu tím to lớn bao phủ cả thân kiếm. Ánh sáng màu tím kia như một thanh cự kiếm kinh thiên xuyên thủng cả thiên địa, mũi kiếm khuấy động mây đen đầy trời khiến cho thiên địa biến hóa.

"Bình!"

Phong Vân Vô Kỵ từng bước tiến đến, một tay vươn vào trong kiếm quang cầm lấy mũi kiếm, bỗng nhiên dùng lực. Cả thanh Xích Tiêu bảo kiếm xuyên qua địa tầng nhập vào lòng đất, kéo theo kiếm quang giết chóc cường liệt biến mất không thấy…

Sau khi hoàn thành một loạt sự tình này, Phong Vân Vô Kỵ liền dẫn theo Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương xuất hiện tại nơi Thánh sơn biến mất, xa xa đã nhìn thấy một gã nam tử trẻ tuổi quỳ sát trên mặt đất.

- Sư tôn, đệ tử đã đến theo lệnh!

Trì Thương quỳ sát đất, bình thản nói.

- Rất tốt!

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Bây giờ đem ý niệm mạnh nhất trong Thần cấp Thái Cực kiếm đạo của ngươi lưu tại mặt đất dưới chân ngươi đi!

Trên mặt Trì Thương lộ ra vẻ do dự:

- Thế nhưng… đệ tử sợ rằng công lực không đủ.

- Ta và mấy vị sư thúc sẽ giúp ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.

- Vâng!

Trì Thương nghe vậy liền yên lòng. Sau khi từ Hoàng Kim thành trở về, hắn phát giác được sư phụ dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác, rất nhiều hành vi đều trở nên bí hiểm. Hành động bày kiếm ý tại bốn phương Thái Cổ hôm nay lại càng cổ quái, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng thời gian dài đằng đẵng đã khiến cho hắn hình thành sự tin tưởng và tôn kính tuyệt đối với Phong Vân Vô Kỵ, cho dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng ẩn sâu vào đáy lòng.

Kiếm các tam chủ vừa mới rời khỏi Kiếm vực liền thu hút sự chú ý của các cường giả. Hành động cổ quái của bọn họ cũng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu. Mặc dù không biết chuyện gì, nhưng từng đạo thần thức vẫn như trước dừng lại phía trên, không chịu rời đi.

Phong Vân Vô Kỵ dường như cũng không quan tâm, để mặc cho bọn họ thăm dò.

Ba bàn tay đặt trên lưng Trì Thương, ba cỗ kiếm ý thuần túy liền cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể hắn …

"Ầm!"

Một cỗ kình khí cường liệt từ trong cơ thể Trì Thương bắn ra, y bào liền phồng lên. Kình khí lướt qua, tất cả ánh sáng đều bị hấp thu vào, hình thành một bóng đen hình tròn mở rộng về bốn phía, những nơi đi qua đều ảm đạm không ánh sáng.

"Bình!"

Trì Thương trước ngực bỗng nhiên chấn động một chút, một đạo thái cực kình khí hai màu đen trắng liền từ trên ngực chậm rãi khoách triển ra…

Thái cực đồ vừa xuất hiện, thiên địa đều yên tĩnh, tất cả âm thanh đều biến mất. Từ bốn phương tám hướng, từng đạo thần thức liền tập trung lại trên Thái Cực kiếm đạo ẩn chứa đại đạo.

"Ông!"

"Ông!"

"Ông!"

"Ông!"

Từ chân trời bốn phương, bốn đạo kiếm khí màu sắc khác nhau phóng lên cao, giống như bốn cây cột lớn chống đỡ thiên địa, dị tượng này lập tức kinh động đến cường giả các phương.

Chân khí trong cơ thể Trì Thương như bị thứ gì dẫn dắt, Thái Cực kiếm đạo bỗng nhiên tăng tốc mở rộng ra. Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ chợt nhíu mày, trong đầu đại lượng phong ấn liền vỡ ra, một cỗ kiếm ý mới tràn vào trong cơ thể Trì Thương.

Thái cực kiếm đạo đang nhanh chóng mở rộng bỗng nhiên khựng lại, sau đó từng tiếng "bùng bùng" vang lên, Trì Thương chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể như sản sinh một chút biến hóa khó hiểu, thần thức có thể nhìn thấy bên ngoài cơ thể, vòng bát quái đồ án bỗng xuất hiện chung quanh thái cực đồ.

- Đây mới là một thái cực hoàn chỉnh…

Trì Thương nghe được tiếng thì thào của Phong Vân Vô Kỵ vang lên bên tai…

Bát quái hình thành, thiên địa biến sắc, gió nổi mây vần, bầu trời Thái Cổ hóa thành một phiến u ám, mây đen dày đặc từ gần đến xa che phủ đại địa vào trong bóng tối.

Trong thiên địa u ám, năm đạo kiếm khí hoàn toàn khác nhau tại bốn góc đông, tây, nam, bắc và trung ương cực kỳ nổi bật. Thiên địa dị biến này đã khiến cho cường giả cả Thái Cổ chú ý.

Sát Lục kiếm đạo - Tử Hoàng.

Hủy Diệt kiếm đạo - Tây Môn Y Bắc.

Vô Cực kiếm đạo - Độc Cô Vô Thương.

Ý Niệm kiếm đạo - Phong Vân Vô Kỵ.

Thái Cực kiếm đạo - Trì Thương.

Trong kiếm đạo mênh mông, năm loại chung cực kiếm đạo bao trùm tất cả ý nghĩa của kiếm đạo, dưới sự điều hòa của Thái Cực kiếm đạo sẽ phát sinh biến cố gì?

"Ầm ầm!"

Cả Thái Cổ đại địa đều rung chuyển. Ở sâu trong lòng đất, vô số người ẩn tu bị biến hóa gần như không thể tưởng tượng này làm giật mình tỉnh giấc, thần thức phá đất xuất ra truy tìm nguyên nhân.

"Ầm ầm!"

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại địa gần như bật dậy.

Dưới bầu trời Thái Cổ, từng gã tuyệt thế cường giả đứng thẳng trên mặt đất, nhắm mắt cảm giác những biến hóa chung quanh. Mỗi người đều có thể cảm giác được một cỗ kiếm ý cường đại đang ảnh hưởng đến quy tắc không gian của cả Thái Cổ.

Tại Đao vực, Chiến Đế ngồi xếp bằng trước Chiến Đế hành cung. Cảm giác được quy tắc không gian vận hành khắp cả Thái Cổ đang sản sinh biến hóa từng chút một, giống như đang khôi phục lại quỹ tích vận hành lúc ban sơ nhất, không khỏi nhíu mày: "Phong Vân Vô Kỵ, rốt cuộc hắn đang làm gì? Muốn bức Thánh sơn ra sao? Chỉ là, có phải hợi vội vàng quá không?"

Nơi mà năm loại kiếm ý hạ xuống, đại lượng thiên địa nguyên khí điên cuồng tràn vào bên trong, kiếm ý phát ra càng cường liệt. Năm loại chung cực kiếm đạo ảnh hưởng lẫn nhau, sản sinh ra biến hóa không thể nghịch chuyển. Phàm là người sở hữu lĩnh vực, đều cảm giác được quy tắc của cả Thái Cổ đang dao động và biến hóa…

oOo

Nơi Thánh sơn biến mất…

"Ầm ầm!"

Sấm sét nổ vang, một tòa núi lớn cổ xưa cao đến mấy ngàn trượng hiện lên giữa không trung. Trong ánh chớp, bề ngoài sơn thể lộ ra từng vết tích nhỏ vụn, bên dưới sơn thể chiếu rọi ra vô số không gian màu đen tầng tầng lớp lớp.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, dưới tác dụng của một cỗ lực lượng không thể đối kháng, Thánh sơn đã biến mất thời gian dài nặng nề rơi xuống mặt đất. Cả sơn thể to lớn hình nón lắc lư, từ bên trong bắn ra một vầng sáng khổng lồ, bao phủ cả Thánh sơn vào bên trong. Mặc dù như vậy, từ ven bờ sơn thể vẫn như trước có rất nhiều đá vụn rơi xuống.

Sau thời gian xa cách dài đằng đẵng, Thánh sơn rốt cuộc lại lần nữa hàng lâm. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Trên Đỉnh Thánh sơn vang lên từng tiếng xé gió, chỉ trong chốc lát, ven bờ sơn thể đã xuất hiện nhiều bóng người xa lạ.

- Phong Vân Vô Kỵ, ngươi thật to gan!

Một giọng nói cực kỳ giận dữ từ trên đỉnh Thánh sơn đỉnh truyền xuống. Phía sau bóng người đông đảo, Thánh điện to lớn như ẩn như hiện trong ánh chớp…

oOo

Tại trung tâm Thái Cổ, gần như ngay khi Thánh sơn xuất hiện giữa không trung, Phong Vân Vô Kỵ như có dự cảm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vào sâu trong trời cao, đồng thời bàn tay đặt trên người Trì Thương cũng buông ra.

- Hình như có hơi quá vội vàng.

Trong bóng tối, Huỳnh Hoặc thân mặc áo bào đen quấn chặt áo choàng chậm rãi đi tới. Một thời gian dàu không gặp, trên trán của y tựa hồ đã có thêm nhiều nếp nhăn.

- Nếu như còn chậm trễ, chỉ sợ sẽ không cần chúng ta vội vàng nữa…

Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, giống như đã sớm biết Huỳnh Hoặc sẽ xuất hiện vào lúc này ở nơi đây.

- Được rồi Trì Thương, buông tay đi!

Huỳnh Hoặc nhìn Trì Thương vẫn khoách triển kiếm ý, lên tiếng:

- Nó sẽ tự động hấp thu thiên địa nguyên khí. Năm đạo kiếm ý cao nhất một khi đạt đến cân bằng, sẽ rất khó phá vỡ được.

Dứt lời, y liền xoay người lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói:

- Hiện tại ngươi muốn làm gì? Những kẻ ẩn nấp trong Thánh điện đã bị kinh động, ngươi đã đánh rắn động cỏ rồi.

Vầng sáng lĩnh vực từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, bao phủ những người bên cạnh vào bên trong, cắt đứt tất cả thần thức thăm dò.

Lúc này Phong Vân Vô Kỵ mới chậm rãi nói:

- Chỉ cần một ngày Thánh điện không có ở Thái Cổ, như vậy thế cục sẽ không nằm trong khống chế của chúng ta. Chỉ cần bọn chúng phát hiện ra bất cứ manh mối nào, cho dù không thật sự phát hiện được chân tướng, chúng ta cũng sẽ thất bại trong gang tấc. Ngài hẳn là hiểu rõ, chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Huỳnh Hoặc yên lặng, sau đó lắc đầu:

- Tùy ngươi muốn làm thế nào thì làm. Chí Tôn bảo ta tới giúp ngươi, hiển nhiên đã cho rằng ngươi có năng lực giải quyết tình hình lúc này. Chí Tôn đã cho rằng như thế, vậy thì tất cả do ngươi tự quyết định đi.

- Chí Tôn?

Trì Thương kinh hô. Việc hai người đàm luận, hiển nhiên chỉ có bọn họ mới biết được.

- Không cần kỳ quái! Ta đã gặp qua Chí Tôn, tình huống kỹ càng tỉ mỉ sau này có thời gian sẽ cho các người.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.

- Vâng!

Trì Thương gật đầu, nhưng ngay cả Tây Môn Y Bắc cũng cảm giác được tâm tình của hắn trở nên cực kỳ kích động, mặc dù hắn đã cố gắng áp chế.

- Một thời gian không gặp, ta phát hiện ngươi đã thay đổi rất nhiều.

Huỳnh Hoặc lên tiếng:

- Lúc trước khi lần đầu tiên gặp ngươi… thật sự là khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười, giống như cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.

- Tiếp theo ngươi nghĩ xem nên làm gì?

Huỳnh Hoặc biết rõ sự tình cấp bách, cũng không muốn tiếp tục dông dài.

- Chờ.

Câu trả lời của Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ ngắn gọn.

Huỳnh Hoặc như chợt hiểu, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ trở nên cực kỳ thâm thúy:

- Nếu như ma tộc đến bây giờ vẫn không triển khai hành động, hiển nhiên bọn chúng vẫn chưa có được tin tức cần thiết, hoặc có thể nói, bọn chúng còn chưa có cơ hội tiếp xúc với cơ mật cao nhất.

- Nói cách khác, chúng ta vẫn còn cơ hội.

Huỳnh Hoặc đột nhiên lên tiếng.

Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Huỳnh Hoặc một cái, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, vô hình trung có một loại cảm giác khiến cho người ta khuất phục:

- Không sai. Chỉ cần bọn chúng một ngày còn chưa phát hiện, vậy thì chúng ta vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa nếu như ta đoán không sai, tình huống có lẽ còn chưa xấu đến mức như chúng ta tưởng tượng. Ma tộc hẳn là chỉ xâm nhập được vào một bộ phận trong Thánh điện cao tầng, không phải là toàn bộ. Mấy ngày kế tiếp chính là thời gian xức thực suy nghĩ của ta, còn lúc này…

Phong Vân Vô Kỵ dừng lại, nhìn về hư không nói:

- Bệ hạ, nếu như ngài đã đến, vậy thì hãy đến đây ngồi đi! Vừa lúc ta cũng có một việc cần ngài trợ giúp.

Một cỗ đao khí băng hàn hùng hậu từ bốn phương tám hướng hội tụ lại. Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp mở ra một lỗ hổng trên lĩnh vực, để cho cỗ khí tức này tràn vào bên trong. Dù sao với tu vi của Chiến Đế, lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể hoàn toàn ngăn trở y, vì vậy liền đơn giản để cho y tiến vào.

Tại Đao vực xa xôi, Chiến Đế ngồi bất động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười…

Trong Kiếm chi lĩnh vực, một trận khí lạnh thổi qua, một thân ảnh nửa hư nửa thật ngưng kết thành hình, chính là Chiến Đế dùng thần thức phá không ngàn dặm hóa thân.

- Ngươi muốn trẫm giúp điều gì?

Chiến Đế cười nói:

- Ngươi không hề che giấu, ở đây đàm luận làm thế nào để đối phó Thánh điện, lẽ nào không sợ những ma tộc lẻn vào có đủ năng lực, trực tiếp giống như ta dùng ma thức đánh vào trong lĩnh vực của ngươi?

Phong Vân Vô Kỵ ung dung nói:

- Nếu thật sự đúng như lời ngài nói, như vậy ta ngược lại cảm thấy may mắn.

- Ồ?

- Ma tộc có thể lẻn vào Thánh điện cao tầng tất có điều cổ quái. Ngài có từng thấy qua Ma Đế Hoàng nghênh ngang tiến vào Thái Cổ chưa?

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói:

- Thánh điện bị ma tộc xâm nhập. Những ma tộc đó nhất định có điều cổ quái, bằng không làm sao có thể che giấu được đại năng lực giả của Thánh điện.

- Ừm, quả thật như vậy!

Chiến Đế gật đầu tán dương, sau đó nói thẳng:

- Ngươi muốn ta giúp thế nào?

- Giết chết tất cả ma tộc từ Thái Cổ lẻn ra.

Phong Vân Vô Kỵ gằn từng chữ, nói như đinh đóng cột, trên khuôn mặt bình tĩnh lại bị một vầng sáng lạnh âm trầm thay thế…
Bình Luận (0)
Comment