Phi Thăng Chi Hậu

Chương 417

Trận trận kình phong từ trong đám sương mù phía xa thổi tới, trong cuồng phong, từng đạo hắc ảnh từ trên trời hạ xuống, nặng nề đáp xuống đất, chỗ đứng mặt đất lập tức lõm xuống.

- Thần cách, giao cho ta!...

Một giọng nói âm lãnh truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng đánh giá tên Nghịch thần giả trước mắt, thân thể cao hơn mười trượng, phủ đầy vảy tím, giữa các khe vảy lập lòe ngọn lửa, sau lưng một chiếc đuôi dài thòng giống như đuôi thằn lằn buông chấm đất.

- Sao lại phải giao cho ngươi!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh giọng đáp:

- Ở đây không chỉ có một mình ngươi muốn có thần cách.

Từ bốn phía, lại có từng đạo thân ảnh quỷ dị xông tới, ánh mắt lộ hàn quang, tất cả nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.

Bịch!

Nghịch thần giả tiến tới một bước, làm bốc lên tro bụi đầy trời, hung ác nói:

- Bởi vì ngươi yếu hơn ta, bởi vì ngươi không được lựa chọn...

Phong Vân Vô Kỵ tròng mắt co rút, lóe lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt quét qua hơn mười tên Nghịch thần giả, điềm nhiên nói:

- Các ngươi đều muốn đoạt thần cách phải không?

Bốn phía lặng yên, đám Nghịch thần giả dùng im lặng để biểu lộ thái độ.

- Lui ra!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn đám Nghịch thần giả dưới chân, phất ống tay áo, sau lưng tất cả Sát Lục tuy tùy giả như được đại xa, nhanh chóng tản ta, ở vùng đất bỏ hoang, Nghịch thần giả đại biểu cho sức mạnh.

- Mã Phi Lạc Tư, Tạp Cổ La Tư, hai người các ngươi cũng lui đi!

- Nhưng mà, chủ nhân....

- Mệnh lệnh của bổn tọa, chẳng lẽ các ngươi cũng dám phản kháng...

- Vâng, chủ nhân!...

Mấy tên Sát Lục chi phó có tu vi cấp ma thần bất đắc dĩ, chỉ có thể lùi lại, nhưng cũng không dám lui quá xa, đứng cách một quãng nhìn lại.

Phong Vân Vô Kỵ áo choàng bay phấp phới, bùng một tiếng, mái tóc đen dài tung bay, dựng thẳng sau đầu như những tia sét, liếc nhìn các Nghịch thần giả phía dưới, Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Từ bây giờ các ngươi đều là nô lệ của bổn tọa, thuận ta thì sống, chống ta thì chết!

- A?!

Đám Nghịch thần giả kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu lên.

- Hừ, một tên Sát Lục chi chủ cỏn con mà cũng dám xuất cuồng ngôn như vậy. Cũng được, chờ thu thập ngươi xong ta sẽ tự mình lấy thần cách chi tinh.

Tên Nghịch thần giả chạy tới đầu tiên sau khi ngạc nhiên liền thu liễm vẻ cười cợt, lạnh lùng nói.

- Thu thập ta?...

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh:

- Chẳng lẽ các ngươi nghĩ có thần cách là vô địch ư? Ta mặc dù tới chỗ bị bỏ hoang này chưa lâu những cũng cảm ứng được Nghịch thần giả cũng phân ra năm bảy loại. Thứ Nghịch thần giả chỉ dựa vào hấp thu thần cách tàn khuyết của những kẻ khác như các ngươi thật sự là loại tồn tại thấp kém nhất, bổn tọa một không thần cách, hai không lĩnh vực nhưng muốn thu thập các ngươi cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

- Khẩu khí lớn lắm. Hắc hắc, vốn còn muốn cho ngươi toàn thây, đến bây giờ xem ra không cần nữa rồi.

Tên Nghịch thần giả vảy tím cười lạnh một tiếng, dưới chân đạp mạnh, thân thể bỗng bay vụt lên giữa không trung, đối diện với Phong Vân Vô Kỵ, song chưởng vung lên, miệng phát ra môt tiếng hét trầm đục. Một đoàn khí màu đen từ giữa hai bàn tay, một xoay một đẩy, khí kình vô hình phá không bắn ra, trời đất chấn động, lúc sáng lúc tối.

Đại lượng âm vân từ sau lưng Nghịch thần giả đó tản ra, chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền, vô số đạo thiểm điện màu tím đen từ giữa hai tay bắn ra, như một chiếc lối bao trùm lấy Phong Vân Vô Kỵ, bốn phía hư không tan vỡ.

Phong Vân Vô Kỵ không hề tránh né, sau gáy mái tóc dài tung bay, trong mắt hàn quang lấp lóe, cười lạnh một tiếng, thân thể không lùi mà tiến, hét lớn, khí kình vô hình cùng thiểm điện mà Nghịch thần giả bắn ra chịu tác động của Hấp Tinh đại pháp, bị uốn cong lại, vòng mấy vòng quanh người Phong Vân Vô Kỵ rồi bắn ngược lại.

Ầm ầm ầm!

Lôi điện bắn ngược lại, toàn thân Nghịch thần giả rách da nát thịt, nhưng nhục thể hắn cường hãn đến mức nào, loại công kích như vậy không thể làm bị thương trí mạng mà chỉ càng kích phát hung khí.

- Không thể tha thứ được, giết!

Một tiếng hét lớn, trên trán Nghịch thần giả ẩn hiện kim phù, thần thể nứt nẻ chằng chịt, máu tươi bắn tung, nhập vào không gian hóa thành một đám mây mù, sương mù dập dờn như sóng, không khí xung quanh chấn động, trên vùng đất bỏ hoang, sát lục chi khí tích lũy qua năm tháng dưới sự chi phối của một luồng sức mạnh to lớn bắt đầu chuyển động. Chỉ nghe tiếng sấm sét vang rền, một tiếng gầm thê lương, cổ lão, sau lưng Nghịch thần giả, một ma ảnh to lớn hiển hiện, đầu đụng trời, chân đạp đất, sát khí trùng thiên, bàn tay phải co lại, một đạo âm ảnh ngưng tụ, một đao mang theo khí thế vạn quân chém về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung.

- Múa rìu qua cửa Lỗ Ban!

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh, từ trong cơ thể một tiếng ngâm dài như rồng như hổ phát ra, Sát Lục cho ảnh khí thế như ngục lại xuất hiện.

Tại vùng đất bỏ hoang, lực lượng to lớn nhất, không có gì vượt qua được sát lục chi khí, Nghịch thần giả sở hữu thần cách đại khái có thể điều động được nhưng cho dù có thần cách thì cũng làm sao có thể đạt đến độ nắm giữ sát lục chi khí như Sát Lục chi chủ.

Sát Lục chi ảnh to lớn từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ hiện ra, hai tay hướng lên trời, trong sát na lúc Sát Lục chi ảnh xuất hiện, Nghịch thần giả ánh mắt biến đổi, lập tức cảm thấy không hay, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gầm trầm muộn, sát lục chi khí đang điều khiển bắt đầu chấn động.

- Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!.... Đọc Truyện Online Tại http://truyenggg.com

Khí thế bá giả, nắm giữ sinh tử như thời còn là Sát Lục ma đế tái hiện trên người Phong Vân Vô Kỵ, một tiếng hét dài, sát lục chi khí hùng hậu bỗng như khói tản mây trôi, một đạo lôi điện màu đen từ lòng bàn tay hắn bắn ra, nhập vào không trung, sau thoáng chốc đã bổ xuống, chém đôi người tên Nghịch thần giả nhìn thấy tình thế không ổn đang định đào thoát...

- Không ổn!...

Nghịch thần giả kinh hô một tiếng, xương thịt bị cắt đôi, theo quán tính xương trắng trong cơ thể bắn ra mấy chục trượng rồi mới từ trên không rơi xuống...

Phía dưới, đám Nghịch thần giả mặc hắc bào vẫn đang án binh bất động đều ngẩng đầu lên, vươn rộng hai tay, tham lam cắn nuốt chỗ máu thịt rơi xuống...

Kiếp Ma đao bay đi rồi lại quay về, rơi vào tay Phong Vân Vô Kỵ, từng luồng tinh nguyên từ thân đao tràn vào cơ thể, toàn thân thư thái, Sát Lục chi ảnh được tinh nguyên hỗ trợ, phát ra từng tiếng hống trầm, thân hình giãy động, tách rời khỏi thân thể Phong Vân Vô Kỵ, phía dưới bụng, đôi chân to lớn như ẩn như hiện.

Hô!

Âm phong gào rít, trong tiếng gió và ma ảnh, thân thể nhân loại lộ vẻ quỷ dị vô cùng, trong mắt tinh mang như sao sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Một cảm giác cường đại nắm giữ cả trời đất bừng lên, ở vùng đất bỏ hoang lâu như vậy, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng cũng cảm nhận được một tia an toàn, ngẩng mặt lên trời, vừa đúng lúc ma ảnh hướng cặp mắt khổng lồ xuống, một người một ma cùng bật cười.

Ánh mắt quét qua đám Nghịch thần giả phía dưới, thực lực chẳng có gì đáng để ý, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ như triều dâng:

"Thái Cổ ma viên có thần cách, nhưng Bổn Tôn từ lúc ở hoàng cấp đã có thể thuần phục, ở vùng đất bỏ hoang này thần cách và thần cách của thú mặc dù khác nhau những cũng không chênh lệch lắm, đều là có thể thuận lợi điều động một số lực lượng mà người thường khó khống chế, thật sự cũng không đáng sợ."

"Từ trước tới nay toàn thấy thần cách tàn khuyết, theo quá trình Nghịch thần giả vừa đản sinh có thể thấy, nơi đây được gọi là vùng đất bỏ hoang, lại lấy nghịch thần làm danh hào, chỉ sợ là có những tồn tại siêu cấp, năm xưa từng xảy ta một trường chiến tranh thảm liệt với chủ thần, một lượng lớn thần cách tán loạn khắp nới, sau bao năm hấp thu tử vong chi khí và sát lục chi khí mới đản sinh một lớp Nghịch thần giả mới, về thực lực thật sự là rất có hạn."

Một khi quan hệ tới lợi ích và an nguy của bản thân, đầu óc của Đệ nhất phân thần lập tức trở nên cực kỳ nhạy bén, nếu không phải bản tính vốn lười biếng thì tu vi võ học của Đệ nhất phân thần đã chẳng như hiện nay, vẫn chỉ dựa vào Hấp Tinh đại pháp và Sát Lục ma quyết.

"Sát Lục ma quyết tầng thứ hai Sát Lục Thiên Hạ đã thành, khi tu luyện tầng thứ nhất đã hao phí nhiều thời gian như vậy, giết nhiều ma tộc như thế, ở vùng đất bỏ hoang lại hấp thu sát lục chi khí một thời gian dài mới đạt thành tầng thứ hai, có Sát Lục chi ảnh, tầng thứ hai, sợ rằng càng cần nhiều sát lục chi khí mới có thể đột phá. Trước mắt thân cô thế cô, vùng đất bỏ hoang lại có nhiều chuyện cổ quái, chi bằng tìm kiếm một ít thủ hạ, ổn định nơi đây sau đó tiếp tục đồ sát, hơn nữa ở vùng đất bỏ hoang, Sát Lục chi khí là do trời sinh, rời khỏi nơi đây, chỉ sợ sẽ không có tiến triển nhanh như vậy nữa, dựa vào những thủ hạ này, tu vi Sát Lục ma quyết sẽ có tiến bộ càng nhanh!"

Phong Vân Vô Kỵ thầm tính toán:

"Sát Lục ma quyết tầng thứ hai sơ thành, thời gian có hạn, rất nhiều công quyết của tầng thứ hai còn chưa thể hiện được ra, thực lực còn chưa có tăng cao về chất, trước mắt chính là cơ hội."

Những suy nghĩ lướt qua trong đầu, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét xuống phía dưới, hắc bào tung bay, thân thể biến thành hư ảnh, sau chớp mắt đã xuất hiện giữa đám Nghịch thần giả.

- Cho các ngươi một cơ hội nữa, sống, hay là chết...

Phong Vân Vô Kỵ siết chặt năm ngón tay, trên người sát cơ bộc phát.

Lướt qua Kiếp Ma đao trong tay Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt đám Nghịch thần giả lộ vẻ cực kỳ kiêng kỵ, Phong Vân Vô Kỵ từng bước tiến tới, bọn chúng cũng từng bước thối lui.

Kiếp Ma đao chậm rãi nâng lên, Sát Lục chi ảnh sau lưng chập chờn bất định, đúng lúc Phong Vân Vô Kỵ sắp sửa ra tay, tiếng bịch bịch vang lên liên tiếp, đám Nghịch thần giả quỳ rạp xuống đất, rõ ràng là đã lựa chọn thần phục.

- Chúng thần nguyện ý thần phục!...

Thanh âm trúc trắp từ miệng hơn mười tên Nghịch thần giả phát ra.

Kiếp Ma đao dừng lại giữa không trung rồi lập tức thu lại.

- Coi như các ngươi thức thời.

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh:

- Nên làm thế nào chắc các ngươi cũng hiểu chứ?

Đám Nghịch thần giả bất đắc dĩ chỉ đành quỳ gối, phát huyết thệ, giống như ma hoàng Cổ Liệt Nhĩ, đem một tia linh hồn trao cho Phong Vân Vô Kỵ, nhìn hắn cười lạnh, thu nạp những phần linh hồn vào ý thức hải.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là thuộc hạ của Sát Lục chi chủ, lập thành Di Khí quân đoàn do bổn tọa tực tiếp chỉ huy, sau này sẽ có càng nhiều người gia nhập với các ngươi, bổn tọa sẽ trở thành chúa tể của vùng đất bỏ hoang này. Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chỉ những kẻ thích nghi được mới có thể sinh tồn, sau này các ngươi sẽ hiểu, mình đã có quyết định sáng suốt nhất!

Đám Nghịch thần giả đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói, Phong Vân Vô Kỵ thu lấy tất cả vào trong mắt, cũng không cần phải nói ra mồm, trong lòng đã hiểu rõ. Tại Ma giới, các thế lực vô cùng đông đúc, hôm nay có thể là bá chủ một phương, ngày mai đã có thể mệnh trôi suối vàng, đám Nghịch thần giả chỉ đợi ngày mình bại vong, linh hồn quay lại cơ thể, bất quá...

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng cười lạnh:

"Một bộ Hấp Tinh đại pháp, bổn tọa liền ở vào thế bất bại, một bộ Sát Lục ma quyết, chỉ chờ tiến vào Trọc Thế ma trì, biến thành ma thân, bổn tọa sẽ có được lĩnh vực vô thượng, lại thêm Kiếp Ma đạo hủy thiên diệt địa, thử hỏi tại ma giới, dưới chủ thần còn ai dám chống cự?!!"

Nghĩ tới chỗ đắc ý, đệ nhất phân thần không kìm nén được, ngẩng lên trời cười dài:

- Ha ha ha...

Thuận ta thì sống, chống ta thì chết....
Bình Luận (0)
Comment