Phi Thăng Chi Hậu

Chương 426

"Xoẹt!"

Một thanh âm như vải rách vang lên dưới bầu trời, không trung giống như bị thứ gì xé nát. Tại bốn phía, đám ma chủ thống lĩnh một phương đang định ra tay phản kích, lại cảm thấy một đoàn lực lượng không gì sánh bằng đâm vào trong đầu, linh hồn trong nháy mắt bị xé rách. Trong xa xăm, giống như có hàng vạn ác ma đang cắn nuốt linh hồn bị chiêu thứ ba của Kiếp Ma Đạo phá tan…

Từ bầu trời quan sát xuống, tại khoảnh khắc Kiếp Ma đao xuất thủ, những cường giả bốn phương đều như cọc gỗ rơi xuống, vẽ ra một đường thẳng tắp tại không trung, nặng nề mà rơi vào sâu trong đất, sau đó nằm yên không nhúc nhích.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều ma đầu đang đứng trong lãnh địa đều ngây ra như phỗng…

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Vân Vô Kỵ quét qua chung quanh, cười lạnh nói:

- Bốn phương mất chủ, chính là lúc tốt nhất để ta chinh chiến. Giết!

Tay trái khép lại bên dưới tay áo bào đen rộng thùng thình, hướng về phía dưới xoay tròn mở ra. Một lực hút khổng lồ phát ra, dưới mặt đất, một lá cờ có in hình bộ xương khô mang theo lửa địa ngục theo đó bắn lên. Phong Vân Vô Kỵ phất tay, lá cờ liền vẽ mộ đường cong tại không trung, bay về phía chân trời xa xa…

"Ầm!"

Một lúc sau, dưới chân trời mới truyền đến những tiếng nổ vang to lớn, từng đợt sóng chấn động từ phương xa lan đến. Vô số sát lục giả thủ hạ của Phong Vân Vô Kỵ bay lên trời, như cá nhảy tràn về phía lãnh địa của những kẻ đối đầu với Phong Vân Vô Kỵ, lại bị Kiếp Ma đao một lần giết sạch…

Ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên. Một chiêu Ma Uy Như Ngục đã chấn nhiếp đông đảo cường giả tại vùng đất bỏ hoang. Đã không còn thân thể hạn chế, bất kể là Sát Lục ma quyết hay là Hấp Tinh Đại pháp, thực lực đều gia tăng rất nhiều. Hấp Tinh đại pháp vốn chỉ có thể phát huy được bảy thành uy lực, sau khi chuyển thành thân thể của bóng ma Sát Lục, đã có thể phát huy đến chín thành.

"Vù!"

Một cơn gió lạnh thổi qua không trung. Hai chân của Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Sau khi một chiêu giết chết đông đảo cường giả, hắn liền khôi phục ma thân ban đầu của bóng ma Sát Lục, một bước vượt qua gần trăm trượng, tiến về phương xa…

Trời đất u ám. Ngọn lửa chiến tranh nổi lên khắp nơi. Trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy sát lục thủ hạ đang điên cuồng chém giết. Châm ngôn "thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết" được chấp hành một cách triệt để. Ma thân khổng lồ đen kịt của Phong Vân Vô Kỵ in xuống từng bóng đen to lớn trên mặt đất, ma uy như vực sâu bao trùm bốn phương…

"Ầm!"

Cổ tay rung lên, hình chiếu Kiếp Ma đao trong tay liền hóa lớn. Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ bắn ra từng tia sáng lạnh, giống như u linh xuất hiện tại chiến trường, sau đó là một đao chém xuống. Từng phiến lớn ma tộc bị đánh thành mảnh vụn, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai…

Bóng ma khổng lồ cao vút trong mây, vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt bá đạo lạnh lùng, đi qua những nơi giết chóc tàn khốc nhất, dùng một thanh ma đao phủ đầy ma khí chặt đứt tất cả. Bất kể là đối địch hay người của mình, tất cả đều giết sạch. Hình tượng lãnh khốc và bá đạo này đã in sâu vào lòng chúng ma, bất kể là những kẻ đi theo hay quy thuận đều sợ hãi và kính nể, trong lòng cực kì tôn sùng vị chủ nhân Sát Lục chi chủ này.

Trong khoảng thời gian ngắn, lãnh địa của Phong Vân Vô Kỵ đã mở rộng hơn rất nhiều. Thủ đoạn như sấm vang chớp giật cũng làm cho đông đảo nhân vật cường đại cảm thấy e dè…

Bên trong cấm chế của Sát Lục ma cung, thân thể vẫn luôn duy trì sự liên hệ với Sát Lục chiến giáp. Sát lục khí tức hùng hậu mênh mông từ bầu trời trút ngược vào, cuồn cuộn không ngừng tràn vào Sát Lục chiến giáp và thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Bằng vào sự liên hệ vi diệu, ngay cả bóng ma Sát Lục cũng trở nên cường đại hơn.

oOo

Ngày hôm nay, trong khi đang chinh phạt bên ngoài như trước, một cảm giác không ổn bỗng dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Dưới chân đạp mạnh một cái, mặt đất liền nứt ra, trong tiếng rung chuyển thân hình đã biến mất tại chiến trường…

Chung quanh Sát Lục ma cung, bốn gã nam tử vẻ mặt lạnh lùng đứng thẳng tại bốn phương, cả người tán phát ra khí tức bá đạo của người đã ngồi lâu ở địa vị cao, ẩn ước vây quanh cấm chế mà Phong Vân Vô Kỵ thiết lập. Trong số bốn người này, có người toàn thân có những tia sét màu đen qua lại, có người từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu bốc cháy lửa đen, có người ma khí cuồn cuộn giống như như U Minh quỷ thần… Khi Phong Vân Vô Kỵ như sao băng từ trên trời giáng xuống, bốn cặp mắt đều đồng loạt nhìn lên, trong đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa thành lực khổng lồ. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm thấy một áp lực vô cùng từ dưới chân truyền đến, thân hình đang nhanh chóng hạ xuống bị cường hành làm chậm lại.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ giật mình, hắn nhân ra bốn gã cường giả không nói một lời này hoàn toàn không giống như những ma đầu khác. Thân thể nhoáng lên, liền co lại đến khoảng vài chục trượng, chậm rãi từ không trung hạ xuống, làm bốc lên một đám bụi mờ.

- Hòa hay chiến?

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng hỏi.

Bốn người nhìn thoáng qua nhau, sau đó một gã ma tộc bên tay trái lên tiếng:

- Với tính tình của chúng ta thì đã trực tiếp liên thủ giết chết ngươi rồi, có điều… lần này Ngải Âu Lý Á đại nhân lại sai chúng ta mang ngươi đến gặp ngài, cho nên…

- Ngươi tốt nhất nên an phận một chút.

Bốn ma đồng thời động thủ. Ma khí từ trong hư không tràn ra, bao trùm toàn bộ không gian. Tầng tầng lớp lớp không gian chung quanh biến ảo bất định. Bốn gã khách không mời mà đến đã dùng năng lực vận chuyển không gian, di chuyển Phong Vân Vô Kỵ và cả khối không gian chung quanh ra bên ngoài.

- Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, trường bào tung bay phần phật, hai tay đánh ra, Hấp Tinh Đại pháp đã xuất thủ…

"Bùng!"

Ma khí lượn lờ. Trong thiên địa u ám, hai tiếng hừ lạnh đồng thời phát ra, hai cánh tay to dài từ trong bóng tối đón lấy hai tay của Phong Vân Vô Kỵ, mạnh mẽ va chạm vào nhau…

- Ồ?

Vài tiếng kêu kinh ngạc vang lên, ma nguyên số lượng lớn điên cuồng tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Sau tiếng kêu, bốn người kia lại không hề có động tĩnh gì, không gian trở nên yên lặng. Trong u ám, từ bốn phương bỗng bừng lên bốn chùm ánh sáng màu sắc khác nhau, từng sợi tơ nhỏ giống như vật sống xuất hiện từ trong bốn viên tinh thể lơ lửng tại không trung, tràn về bốn phía…

Ma nguyên cuồn cuộn từ bốn phương điên cuồng tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, gần như đã trung hoà lực hút của Hấp Tinh đại pháp.

"Những gã này…" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hơi run lên, liền triệt hồi Hấp Tinh đại pháp. Khí tức của bốn viên tinh thể sáng lên trong u ám, Phong Vân Vô Kỵ cũng không xa lạ, chính là khí tức của thần cách. Cường giả có thần cách sở hữu lĩnh vực, so với những nghịch thần giả cấp thấp hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu rõ, vừa rồi bốn người này đã liên thủ điều động ma khí chung quanh thay thế ma nguyên đưa vào cơ thể hắn, nhằm để trung hòa lực hút kinh khủng của Hấp Tinh đại pháp. Nguồn truyện: TruyenGG

Từ khí tức mà phán đoán, bốn người này đều không ai yếu hơn so với Phong Vân Vô Kỵ, có thể là còn mạnh hơn. Phong Vân Vô Kỵ có Kiếp Ma Đạo, những ma thần này sao lại không có tuyệt chiêu ẩn giấu. Trong lúc nhất thời, Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ thận trọng. Dù sao gừng cũng càng già càng cay, cho dù hắn có mạnh, Hấp Tinh đại pháp có cường thịnh, bốn gã cường giả cấp bậc Thiên Ma trở lên liên thủ, lại dựa vào tác dụng thần cách, cũng đủ để trung hòa uy lực kinh khủng của Hấp Tinh đại pháp.

"Bùng!"

Trong tai nghe được một tiếng vang nhỏ, khói bụi chung quanh tản đi, trước mắt trở nên thông suốt. Phong Vân Vô Kỵ còn chưa kịp lên tiếng, từng luồng áp lực khổng lồ đã từ bốn phương đè xuống, hô hấp nhất thời bị kiềm hãm.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bên trái là một phiến khô cây, còn bên phải là một dãy núi trơ trọi cũng không cao lắm. Tại khoảng đất trống rộng lớn giữa cây khô và núi trọc, từng gã ma tộc khí tức cường hãn đứng thẳng, khí tức của mỗi người đều cực kì cường đại, trong số đó có hơn mười người ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bên trong còn có rất nhiều nhân vật mà Phong Vân Vô Kỵ không xa lạ, chính là những cường giả ma tộc thống lĩnh một phương, nhưng lúc này tất cả đều yên lặng như một con cừu, lẳng lặng đứng trên mặt đất u ám, mặc cho gió lạnh đập vào mặt, giống như đang chờ đợi điều gì.

Một bóng đen chợt lóe lên bên khóe mắt, một gã cường giả ma tộc cả người bốc cháy ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện trong tầm nhìn của Phong Vân Vô Kỵ. Hàm dưới của hắn khẽ gật, nhìn về phía quần ma dày đặc gật đầu, ra hiệu cho Phong Vân Vô Kỵ đứng bên kia.

"Có ý tứ!" - Phong Vân Vô Kỵ thầm nói vài câu nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng cũng không tính toán với kẻ này, liền đi nhanh qua, đứng yên trong chúng ma rậm rạp. Ở bên người, hai gã ma tộc mang giáp đen hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi.

Ở phía trước, một tế đàn to lớn làm bằng hắc diệu thạch đứng sừng sững dưới bầu trời, giữa các khe đá mọc đầy rêu xanh. Cả tòa tế đàn có bán kính đạt vài công lý (km), mặt ngoài dùng đồ đằng màu vàng tối khắc thành từng bức họa huyền ảo khó hiểu. Tại trung ương của tế đàn có một cửa động to lớn, bên trong là một phiến mờ mịt, từng mảng lửa xanh lục mang theo những kí tự màu vàng bốc lên cao hơn mười trượng, như ẩn như hiện. Trong cửa động sâu hun hút giống như đi thông đến u minh vang lên từng tiếng hít thở trầm thấp, giống như có một ma thần to lớn đang ngủ sâu bên trong. Tiếng hít thở to lớn kia dường như tương hòa với chung quanh, mỗi một lần hít thở không phải không khí mà là thiên địa…

Trên đỉnh tế hình dùi tròn, một pho tượng to lớn dùng dây xích nối liền, treo vững vàng trên bầu trời. Khuôn mặt của pho tượng kia giận dữ mà tuyệt vọng, cho dù đứng ở xa Phong Vân Vô Kỵ cũng có thể cảm nhân được một dao động tâm tình cực kì phức tạp, đó là sự căm hận bất diệt của một kẻ nghịch thiên khi ngã xuống …

Phía sau tế đàn, một tấm màn khí nối liền với thiên giăng ra, sương mù dày đặc hoàn toàn che phủ phía sau…

"Đây là…" - Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhướng mày, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn tế đàn yên tĩnh mà thần bí, uy nghiêm mà u ám, trong lòng như chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ… có quan hệ với những nghịch thần giả thần bí kia… Bọn người này, rốt cuộc vì sao lại xây một tế đàn ở nơi này…"

"Ầm ầm!"

Đại địa rung chuyển. Tại khoảng đất trống phía sau tế đàn, mặt đất từng phiến rạn nứt, ma khí từ lòng đất tuôn ra. Trên bầu trời những tia sét màu tím ngang dọc, giống như đất trời đang giận dữ. Sấm chớp ẩn chứa năng lượng hùng hậu đầu lấp lóe trên đỉnh, chiếu rọi bầu trời khi sáng khi tối.

Mặt đất nứt ra, một chiếc đầu lâu trụi lủi giống như một ngọn núi nhỏ từ lòng đất nhô lên, trên đỉnh đầu còn vài sợi tóc vàng to dài rũ xuống, đội một chiếc vương miện đã gỉ sét…

"Ầm!"

Chiếc đầu kia vừa từ lòng đất nhô lên, một luồng tử khí không thể ngăn cản bỗng phát ra. Chúng ma tâm thần run rẩy, thân thể liên tục lui về phía sau, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm thấy lồng ngực khó chịu.

- Tham kiến Ngải Âu Lý Á đại nhân!

Những cường giả trong mắt người khác, lúc này lại như những con cừu ngoan ngoãn, thành kính quỳ phục xuống đất.

"Tách tách!"

Ngay khi Ngải Âu Lý Á đại nhân thần bí kia từ lòng đất trồi lên, từng khóm cây màu xanh lục như măng tre sau xuân nối tiếp nhau từ dưới đất mọc lên, bùn đất hoang nguyên trải đầy những bụi cỏ…

Tử khí cực độ và sinh cơ cường liệt dung hợp làm một trên người vị Ngải Âu Lý Á đại nhân thần bí này. Nhưng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ càng hoảng sợ hơn chính là, sát cơ này rõ ràng cũng không phải do đối phương chủ động phát ra, nói cách khác…
Bình Luận (0)
Comment