- Quả nhiên là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu không phải lần này Thanh Minh hiện thế, hỗn độn mở ra, e rằng vị tiền bối này còn đang ngao du tại vị diện không gian khác, không biết bao lâu mới quay về Thái Cổ một lần.
Lão giả nhìn về hướng Huyền Tẫn biến mất, cảm thán nói.
Mọi người cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Có thể ung dung vượt qua hải dương hỗn độn, năng lực như vậy quả thật ít người sánh được.
Sau khi Huyền Tẫn rời đi không lâu, Phong Vân Vô Kỵ từ trong nhập định tỉnh táo lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt đã hồng hào hơn rất nhiều. Bên trong lĩnh vực của Huyền Tẫn, tốc độ khôi phục rất nhanh, di chứng do sử dụng tinh thần lực quá độ gần như đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Không lâu sau, Tây Môn Y Bắc ở bên kia cũng mở mắt ra, áo bào rung lên, vươn người đứng dậy. Hai người nhìn nhau một cái, sau khi xác nhận không có chuyện gì liền lần lượt quay đầu đi.
- Thương thế của chư vị đều đã khỏi, thật là chuyện đáng mừng. Không biết chư vị Kiếm vực có muốn cùng chúng ta đi tìm những đồng bào khác hay không? Trước khi nắm rõ tình hình của địch nhân, mọi người nên đoàn kết lại, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Lão giả lên tiếng.
- Dọc đường quá vội vàng, còn chưa thỉnh giáo tôn tính của tiền bối?
Phong Vân Vô Kỵ nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh ung dung như trước.
- Lão phu là Mặc Nho. Những người này đều là sư huynh đệ và hậu bối đệ tử của ta.
Lão giả chỉ về phía sau. Mọi người đều gật đầu đáp lại.
- Tất cả cứ theo lời tiền bối là được. Chúng ta tất nhiên nên đi cùng nhau, đây cũng là bản ý của ta.
- Như vậy thì tốt. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát đi!
Mọi người đều gật đầu, cảnh giác nhìn lướt qua bốn phía, sau đó lần lượt bay đi, lao vào trong sương mù dày đặc.
Gần như sau khi đám người Phong Vân Vô Kỵ rời đi không lâu, một luồng gió nhẹ thổi qua trên cầu đá, lay động tại không trung, sau đó hạ xuống đất, hóa thành một người. Người này chính là Phong Tôn biến mất đã lâu.
Phong Tôn đứng tại nơi đám người Phong Vân Vô Kỵ đã rời đi, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, sau đó mở to hai mắt, một luồng sát ý điên cuồng lóe lên rồi biến mất.
Phong Tôn nhìn chằm chằm về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:
- Phong Vân Vô Kỵ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi. Những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần… Thời Gian chi kiếm… ta nhất định sẽ tìm được trước tiên. Đến lúc đó, ta muốn ngươi sống không bằng chết!
- Ngươi căn bản không phải là đối thủ của y, đừng nên vọng tưởng nữa! Cho dù ngươi có được lực lượng mà ta lưu tại trên người U Nhược thì đã sao? Cho dù ngươi hiện nay đã tu thành Phong Ma Thiên Hạ quyết thì đã sao? Lẽ nào ngươi không nhận ra, Kiếm Thần mà ngươi muốn đối phó từ lâu dã đạt đến trình độ ngoại lực khó thương. Chỉ cần trong lòng ngươi sinh ra địch ý với y, y sẽ lập tức có dự cảm. Chỉ cần ngươi dám ra tay với y, cuối cùng người trúng chiêu nhất định sẽ là ngươi. Ngươi có khổ tu cũng không phải là đối thủ của y.
Một giọng nói tràn ngập vẻ hiền từ vang lên trong hư không. Bốn phía yên tĩnh không một bóng người, nhưng Phong Tôn lại giống như không hề cảm thấy bất ngờ.
"Ầm!"
Phong Tôn bỗng đấm vào đầu mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn:
- Phong Thần, ngươi câm miệng cho ta! Một ngày nào đó, ta sẽ nuốt sạch toàn bộ ý thức của ngươi… Hà hà! Không ngờ được ta lại lợi dụng U Nhược để chạy trốn phải không? Ngươi khổ tâm chuẩn bị, niêm phong lực lượng vào trong cơ thể U Nhược, cuối cùng lại bị ta lấy được.
Sắc mặt Phong Tôn bỗng biến đổi, vẻ dữ tợn biến mất, tiếp đó dùng một giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói:
- Ngươi không thể nào nuốt được ta. Nếu như ngươi dung hợp với ta, kết quả cuối cùng chỉ có thể là khôi phục lại trạng thái ban đầu, mà ý thức của ngươi cũng sẽ hoàn toàn tiêu tán… Kỳ thực, lúc trước ta cường hành cắt đứt âm dương trong linh hồn, vốn là một sai lầm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Phong Tôn gầm lền:
- Không hiểu sao lúc trước sao ta lại hồ đồ, đem ngươi giam vào trong cơ thể mình. Sớm biết ngươi lắm lời như thế, ta quả thật nên một chưởng đánh chết ngươi.
- Chúng ta là một thể hai mặt, ta chết thì ngươi cũng chết.
Trên mặt Phong Tôn không ngừng xuất hiện hai loại biểu tình, hai giọng nói hoàn toàn khác nhau từ miệng hắn phát ra.
- Đừng ép ta! Mặc dù ta không thể hủy diệt ngươi, nhưng ta có thể giết chết U Nhược. Ngươi thương yêu nó như vậy, chắc sẽ không hi vọng nhìn thấy cảnh này chứ?
Phong Tôn tựa hồ nghĩ đến điều gì, vẻ mặt biến đổi, âm trầm nói.
Giọng nói ôn hòa kia rốt cuộc yên lặng, không còn đối chọi với Phong Tôn nữa.
- Ha ha ha!
Phong Tôn ngửa mặt lên trời cười cuồng dại, vẻ đắc ý hiện rõ. Một lát sau, tiếng cười dừng lại, thân thể của hắn lay động, hóa thành một cơn cuồng phong hòa vào phiến thiên địa u ám này, lao về một hướng hoàn toàn khác với hướng mà Phong Vân Vô Kỵ rời đi, trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng…
Đám người Phong Vân Vô Kỵ không ngừng bay về phía trước. Dọc theo đường đi, dưới thân liên tiếp hiện lên những thây khô rậm rạp. Thân thể của bọn họ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng trong cơ thể từ lâu đã không còn khí tức của linh hồn. Kỳ dị là tại khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, mọi người đều ngửa đầu lên trời, giống như đang nhìn một thứ gì đó.
Một hàng lại nối tiếp một hàng. Khi mới bắt đầu, mọi người nhìn thấy những thây khô đều là nhân tộc, trong lòng cho rằng là do ma tộc hoặc thiên sứ đã hạ thủ. Nhưng rất nhanh, rất nhiều thi thể của ma tộc, đọa lạc thiên sứ và thiên sứ có những đôi cánh sáng thánh khiết sau lưng bắt đầu xuất hiện trong mắt mọi người.
Phong Vân Vô Kỵ giữa đường cố ý ngừng lại, chụp lấy một thi thể Quang thiên sứ, một tay đâm vào ngực hắn. Thiên sứ chi tâm nằm trong ngực vẫn hoàn hảo như trước không tổn hao gì, thế nhưng những thiên sứ này từ lâu đã hoàn toàn tử vong.
Sương mù tràn ngập càng khiến cho những tử thi trên người không vết thương này tăng thêm vài phần quỷ dị. Tất cả mọi người đều im lặng không nói, không hề đề cập đến những tử thi số lượng khổng lồ này.
Có điều mỗi người đều hết sức chăm chú, toàn thân ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Chỉ cần những "tử thi" này có cử động khác thường, bọn họ lập tức có thể phát ra một kích long trời lở đất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng mọi người cũng không còn nhìn thấy những thây khô ngửa đầu lên trời nữa. Trước mắt đột nhiên thông thoáng không ít, sương mù cũng trở nên mờ nhạt, chỉ là bầu trời thì vẫn âm trầm như trước.
Một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng. Phong Vân Vô Kỵ hơi run lên, bước chân ngừng lại, thần thức khổng lồ như thủy ngân trút xuống đất, không một chỗ nào không xâm nhập vào. Ngay lúc này…
- Khặc khặc, lại có người dâng tới cửa nữa rồi.
Một tiếng cười lớn từ dưới chân vang lên, mặt đất chấn động, long trời lở đất. Dưới chân mọi người, một khoảng đất đột nhiên nứt ra, một bóng dáng như núi từ lòng đất chui lên, bóng đen khổng lồ bao trùm tất cả mọi người.
"Phạch!"
Trên lưng của bóng đen khổng lồ kia, hai chiếc cánh to lớn duỗi ra, màng cánh dài gần trăm trượng khẽ vỗ mấy cái, một cơn cuồng phong liền lan ra bốn phía như muốn cuốn mọi người về phía sau . Mọi người không thể không dồn lực vào hai chân, gắn chặt thân thể vào mặt đất, cố gắng chống lại áp lực không thua gì cao thủ Thần cấp công kích này.
Cuồng phong gào thét. Phong Vân Vô Kỵ là người đứng gần nhất với quái vật từ lòng đất chui lên này, cho dù yêu vật này xuất hiện hơi đột ngột, nhưng trước đó hắn đã sớm phát hiện ra. Chỉ là công phu ẩn nấp của yêu vật này cũng không tệ, không hề phát ra một chút khí tức nào. Nếu như không có bản năng nhạy bén, Phong Vân Vô Kỵ cũng sẽ không phát ra thần thức lục soát một phen, do đó đã kinh động yêu vật.
Phong Vân Vô Kỵ đứng ở bên dưới, vẻ mặt hờ hững, ngẩng đầu lên nhìn về phía quái vật yêu khí ngập trời này. Đây là một long tộc điển hình của Ma Giới, chỉ có điều con này da thô thịt dày, thân thể cực kỳ khổng lồ, cả người bốc lên khói xanh nồng đậm, có ba chiếc đầu.
- Lộ Tây Pháp đại nhân nói không sai, nhân loại quả nhiên là không ngừng chạy đến nơi cấm kỵ này tìm chết. Ha ha, ta thích nhất là ăn thịt người…
Con yêu long ba đầu này kiêu ngạo cười lớn. Tiếng cười đột nhiên dừng lại, một luồng sáng lạnh lóe lên từ trong mắt của chiếc đầu ở giữa. Yêu long ba đầu mở rộng mồm ra, trong ba cái mồm, một cái phun lửa, một cái phun ra khói độc, còn một cái phun ra gió lốc cường liệt, cuốn về hướng mọi người.
- Súc sinh, muốn chết!
Một tiếng quát lớn vang lên. Trong đoàn người, một luồng đao khí kinh thiên ngược gió bắn lên, chém mạnh vào trên người con yêu long ba đầu kia.
"Bộp!"
Tiếng vật sắc chém vào cọc gỗ vang lên, một đao kia căn bản không thể phá vỡ phòng ngự của yêu long. Một bên khác, Phong Vân Vô Kỵ đang định xuất thủ thì phía sau bỗng vang lên những tiếng gầm, từng bóng người vọt lên không, chém về phía yêu long ba đầu kia.
- Đúng là nhân loại ngu xuẩn, các ngươi căn bản không thể phá được phòng ngự của ta.
Yêu long ba đầu cười lớn, đồng thời bay lên trời, dưới ngọn lửa và khói độc đầy trời tỏ ra uy thế kinh người. Hai móng vuốt sắc bén giơ lên, chộp về hướng một người cách nó gần nhất giữa không trung. Phong Vân Vô Kỵ giơ lên, người nọ liền bị một cỗ lực hút cường đại kéo về phía sau.
- Nếu là như vậy, ta rất vui lòng cắm một kiếm vào trên người ngươi.
Sau một tiếng hừ lạnh, một bóng đen lướt qua đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ, chính là kiếm khách thần bí Vô Uyên.
Đơn giản mà sắc bén, chiêu thức giết người thuần túy nhất trong tay Vô Uyên thi triển ra, không có bất cứ hoa mỹ gì. Y dùng tốc độ cực nhanh lướt qua công kích của yêu long, khi lên đến nơi cao nhất lại bắn xuống như tia chớp, người và kiếm hợp làm một. Một luồng sáng lạnh lóe lên giữa hư không, Vô Uyên đã đứng phía trên chiếc đầu ở giữa của yêu long ba đầu, kiếm trong tay thuận thế đâm vào giữa trán. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG
"Vù!"
Hai cột khí một lửa một gió đồng thời thổi về phía Vô Uyên. Ngọn lửa kia chính là lửa của Ma Giới, còn gió cũng là gió ma có thể ăn mòn cả xương. Con yêu long ba đầu này hấp thu tinh hoa của Ma Giới ba tháng một ngày, lại trải qua ma khí rèn luyện, uy lực không thể xem thường. Vô Uyên cũng biết lợi hại của nó, dưới chân đạp mạnh một cái, một luồng lực đạo liền mượn thế xuyên vào trong đầu yêu long. Đồng thời y ném kiếm trong tay ra, thanh thập tự kiếm kia liền hóa thành một vệt sáng, trực tiếp cắm vào trong đầu. Y dùng lực xoay mạnh, liền gọt đứt chiếc đầu to lớn từ trên cổ yêu long rơi xuống.
"Vù!"
Một luồng khói đặc từ trên cổ yêu long ba đầu phun ra, bội kiếm trong tay Vô Uyên phát ra tiếng xèo xèo, hóa thành mảnh vụn đầy trời rơi xuống. Trong khói độc, một chiếc đầu khác giống hệt như ban đầu bỗng vươn lên, một lần nữa gắn liền vào cổ.
- Nhân loại, ngươi cũng tiếp một chiêu của ta đi!
Yêu long tựa hồ không quan tâm đến đau đớn khi bị mất đầu, lại cười lớn một tiếng, ba cái miệng rộng mở ra, khói, lửa và gió đồng loạt phun về hướng Vô Uyên. Vô Uyên lập tức lui về phía sau, cùng lúc này, từng đạo công kích đủ để phá núi vỡ đá đánh vao trên người yêu long, thế nhưng lại không thể gây ra một vết thương nào trên người yêu vật này.
"Bùng!"
Trong mắt Vô Uyên lóe lên một luồng sáng lạnh, liền xoay người lại phát ra một chưởng. Một luồng kình khí như núi bắn ra, hóa thành một vách chắn ngăn cản ba luồng khói, lửa và gió đang kéo đến.
"Bùng!"
Vô Uyên chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ truyền đến, hai tay phát ra tiếng răng rắc giòn giã. Luồng lực lượng khổng lồ đã phá nát công kích của y, dư kình còn đẩy y văng ra xa mấy trăm trượng.
Vừa mới ổn định thân hình, một áp lực khổng lồ liền ập đến trước mặt. Yêu long ba đầu đã phá tan công kích của mọi người, trực tiếp chộp về hướng Vô Uyên.
- Tây Môn, có thể xuất thủ rồi!
Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn im lặng bất động, lúc này bỗng nói với Tây Môn Y Bắc phía sau.
Không hề do dự, sau một tiếng nổ lớn, một cột sáng loá mắt nối liền âm dương cắt đứt hư không, giống như một vệt sao băng chói mắt lướt qua trong mắt mọi người, sau đó đâm vào trên người yêu long ba đầu đang đắc ý…
Gần như đồng thời Phong Vân Vô Kỵ cũng ra tay, co điều mục tiêu của hắn lại không phải yêu long ba đầu, mà là hư không ở phía sau…
"Keng!"
Một bóng đen từ trong tay áo bay ra, đáp xuống trong tay Phong Vân Vô Kỵ, chính là Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Màu đen trong mắt rút đi, ngân mâu lại hiện lên. Trong thế giới hai màu đen trắng hiện lên một sợi tơ quy tắc nhỏ màu đen nhạt nối liền với yêu long ba đầu, còn một đầu khác lại biến mất trong hư không.
Một luồng kiếm quang sắc bén phá vỡ hư không, phá ra một hố đen cao bằng một thân người, cũng đồng thời chặt đứt sợi tơ nhỏ nối liền với yêu long ba đầu. Tại một đầu khác của hố đen hiện lên một bóng người kinh ngạc nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Tay áo dài vươn ra, kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất. Hố đen kia cũng nhanh chóng thu lại.
"Ầm!"
Một luồng lực lượng hùng hậu từ nơi hố đen đang thu lại phát ra. Hư không rung động, mặt đất rạn nứt. Chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, từng mảng lớn vật chất hắc ám tụ lại, hóa thành một mũi dùi sắc đâm về phía hắn.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững chớp mắt một cái, sau đó xoay người lại, cũng không thèm nhìn công kích hủy diệt đang kéo đến.
Ánh sáng đen kịt đầy trời như nước cách Phong Vân Vô Kỵ mấy chục trượng, không hề có dấu hiệu nổ tung, dư kình lan về bốn phía.
Cùng lúc này…
"Xoẹt!"
Một tiếng rít xé trời vang lên, dịch thể màu đen sền sệt từ bầu trời rơi xuống. Một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc đã phá ra một lỗ thủng lớn trên người yêu long ba đầu, máu tươi ào ạt từ trên trời rơi xuống như một trận mưa.
- A!
Yêu long ba đầu đau đớn gầm lên một tiếng. Ba chiếc đầu đồng thời quay sang, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, trong sáu con mắt lộ ra vẻ sợ hãi, còn mang theo vẻ không thể tin được.
- Làm sao có thể!
Yêu long ba đầu thất thần lẩm bẩm, thân thể đang lao về phía Vô Uyên liền xoay chuyển, hai vuốt sắc chụp lấy một gã cao thủ Thần cấp sơ kỳ. Nó cũng không nghĩ đến việc báo thù, hai cánh rung lên, lập tức quay đầu lại, dùng tốc độ không hề tương xứng với thân thể khổng lồ, như một vệt sao băng lao vào trong sương mù dày đặc phía tây.
- Làm sao có thể! Ngay cả Lộ Tây Pháp đại nhân thiết lập cho ta… hắn cũng có thể…
Trong sương mù dày đặc, yêu long ba đầu vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, tiếng lẩm bẩm lúc có lúc không truyền đến…
- Chạy đi đâu!
Vô Uyên quát lớn một tiếng, thân hình hóa khói nhẹ lao về hướng yêu long ba đầu biến mất, nhanh chóng đuổi theo. Những bộ hạ đi theo cũng liên tục quát lên, theo Vô Uyên lao về hướng tây…
Tây Môn Y Bắc nhíu mày, không biết nghĩ đến điều gì, áo bào trắng phất lên, người đã hóa thành một đạo cầu vồng lao vào trong sương mù dày đặc phía tây.
- Tây Môn…
Độc Cô Vô Thương kêu một tiếng, muốn đưa tay ngăn cản nhưng đã không còn kịp, chỉ đành quay sang nói với Phong Vân Vô Kỵ:
- Tây Môn có vẻ hơi kỳ lạ, để ta đi xem!
- Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, trong lòng lại hiểu rõ. Một kiếm kia của Tây Môn Y Bắc không thể giết chết yêu long ba đầu, tại Hủy Diệt kiếm đạo đã lưu lại một ám ảnh về tâm lý. Nếu muốn xóa bỏ nỗi ám ảnh này, chỉ có giết chết yêu long ba đầu.
"Ầm ầm!"
Trong sương mù phía trước, từng tiếng gầm lẫn trong sóng khí nổ tung. Trong tiếng hét giận dữ, từng luồng đao khí sáng ngời vọt lên không, xuyên qua thiên địa, thanh thế vô cùng kinh người.
- Chư vị tiền bối, phía trước chính là nơi tộc nhân tạm lưu lại, các người hãy tạm thời qua đó hội họp với bọn đi, đồng thời cũng trợ giúp bọn họ một tay… Yêu long ba đầu kia trước khi đi đã bắt một cao thủ Thần cấp, trong chuyện này có chút kỳ lạ, ta cần đi xem thử, đồng thời trông coi hai vị bằng hữu một chút.
Phong Vân Vô Kỵ thần thái cung kính nói với Mặc Nho.
- Không sao, Kiếm Thần cứ đi đi! Chúng ta nhiều người như vậy, hẳn là không có việc gì… Trái lại các người cần phải cẩn thận một chút. Nếu như có chuyện gì, cứ dùng tín hiệu kêu gọi, chúng ta nhất định sẽ lập tức đến tiếp viện
Mặc Nho lên tiếng, trong lòng lại hiểu rõ. Với tu vi quỷ thần khó lường của Phong Vân Vô Kỵ, nếu như cũng không đối phó được kẻ địch, hơn một ngàn người ở đây cũng chỉ làm liên lụy mà thôi.
- Như vậy thì tốt. Nếu là các ngươi gặp phải cường địch, chỉ cần hét lớn làm tín hiệu, chúng ta sẽ tới tương trợ.
Phong Vân Vô Kỵ chủ động nói, dứt lời thân thể liền nhoáng lên, đã không còn thấy tung tích. Hơn một ngàn cao thủ lại không ai nhìn thấy hắn rời đi như thế nào…