Phi Thăng Chi Hậu

Chương 443

"Vù…"

Từng trận cuồng phong cuồn cuộn đầy trời, khói đen dày đặc bốc lên. Mây đen kéo đến che phủ bầu trời u ám, vô số tia chớp màu bạc đan xen bên trong.

Dường như cảm giác được sự điên cuồng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, Độc Cô Vô Thương đứng một bên vẻ mặt lo lắng, vội hét lớn:

- Vô Kỵ, bình tĩnh, bình tĩnh lại…

So với những người khác, Độc Cô Vô Thương vốn dùng phòng thủ làm chủ, cho nên thương thế khá hơn rất nhiều, có điều vạt áo vẫn nhuộm đầy vết máu. Một tay y đỡ lấy Tây Môn Y Bắc sắc mặt trắng bệch, một mặt hô lên:

- Hắc Ám Quân Chủ có thể mượn lực lượng của Chủ Thần, lúc này ngươi vẫn không phải là đối thủ của hắn. Không nên kích động… nếu như ngươi rời khỏi, nhiều người bị thương như vậy, nếu ma tộc hoặc Thiên Đường đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người chúng ta đều sẽ… toàn diệt.

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ vốn đầy màu máu, những lời nói trước đó của Độc Cô Vô Thương chỉ loáng thoáng truyền vào trong tai, nhưng khi nghe được hai chữ "toàn diệt", hắn bỗng nhiên giật mình một cái, màu máu trong mắt nhạt đi không ít. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

Ánh mắt đảo qua những thi thể ngổn ngang trên mặt đất, cùng với vẻ mặt tiều tụy của mọi người, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng nghĩ mà sợ: "Vùng đất hỗn độn gió mây quỷ quyệt, ma tộc và thiên sứ ở khắp nơi, nếu như ta giận dữ rời khỏi, giết được Hắc Ám Quân Chủ tất nhiên là tốt, nhưng nếu như không giết được, chỉ sợ còn phải trả giá bằng nhiều tính mạng hơn!"

"Nhiều cao thủ Thái Cổ bị trọng thương như vậy, chỉ cần một đội ma tộc hoặc thiên sứ đi ngang qua, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này." - Nghĩ trước nghĩ sau, đều cảm thấy lúc này không phải là lúc liều lĩnh, Phong Vân Vô Kỵ đành cố nén xung động và giận dữ tràn ngập trogn lòng.

Hít sâu một hơi, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ dần dần bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu nhìn khói lửa mờ mịt chung quanh, hai màu đen trắng dị thường, cùng với dao động kỳ lạ trong hư không, một cảm giác quen thuộc bỗng dâng lên trong lòng.

"Nguy hiểm!" - Dưới một loại phản ứng gần như bản năng, hai chữ này hiện lên rõ ràng trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, sau đó một ký ức đã lâu hiện lên trước mắt: trăm vạn năm trước, chiến trường thần ma cổ, tử thi của thần ma đột nhiên sống lại …

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất. Tiếng kiếm ngân trầm thấp từ sâu trong hư không vang, trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên vang dội như chuông nhạc. Vô số luồng kiếm khí sắc bén từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, đan xen khắp nơi, hình thành một lưới kiếm dạng bán cầu, bao phủ hắn vào bên trong. Lưới kiếm không ngừng chuyển động, nhanh chóng dung hợp lại, hình thành một lĩnh vực hình vòm màu trắng bạc thuần túy.

Một loạt biến hóa dồn dập phức tạp này đều diễn ra trong khoảnh khắc. Gần như sau khi tiếng kiếm ngân vang lên, một lĩnh vực hoàn chỉnh đã hình thành. Một tiếng réo rắt vang lên, lĩnh vực màu trắng bạc nhanh chóng mở rộng ra, cuốn lấy tất cả cường giả Thái Cổ linh hồn bị thương chung quanh vào bên trong.

"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Ven rìa lĩnh vực, vô số kiếm khí giăng khắp nơi, lưu lại trên mặt đất những vết kiếm dày đặc, sau đó nhập vào lòng đất.

"Vù!"

Thiên địa chìm vào yên tĩnh. Độc Cô Vô Thương nhìn lướt qua đông đảo cường giả Thái Cổ hoặc tử vong, hoặc ngất đi, hoặc đang điều tức, trong lòng lạnh lẽo: "Gần cả ngàn cường giả Thái Cổ, không ngờ bị lại bị một tiếng rít của Hắc Ám Quân Chủ khiến cho trở nên như vậy… Đây còn là dưới tình huống không mượn đến thần lực, nếu như vận chuyển lực lượng của Chủ Thần, vậy…"

Độc Cô Vô Thương cũng không dám nghĩ tiếp, trong lòng cảm khái không thôi: "Đẳng cấp chênh lệch quá lớn. Hắc Ám Quân Chủ đã không thể địch lại, lực lượng của Chí Tôn còn mạnh hơn cả Hắc Ám Quân Chủ, mà thứ chúng ta phải đối mặt, lại là thần… Con đường này, rốt cuộc còn dài đến bao nhiêu?"

Ánh mắt đảo qua Phong Vân Vô Kỵ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, trong đôi mắt già nua của Độc Cô Vô Thương toát ra vẻ an ủi: "Vô Kỵ, trong số chúng ta, e rằng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi… ai!"

"Phụt!"

Ngay lúc này, Tây Môn Y Bắc đang ở trong khuỷu tay Độc Cô Vô Thương đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng trở nên xám ngắt.

"Bách!"

Một lực hút cường đại truyền đến, Tây Môn Y Bắc bỗng từ trong lòng Độc Cô Vô Thương bay lên, đồng thời giọng nói quen thuộc của Phong Vân Vô Kỵ truyền vào trong tai: "Độc Cô tiền bối, hay nhanh điều tức! Bản thân người cũng bị thương, không nên giúp Tây Môn chữa thương, thương thế của y cứ để cho ta đi!"

Độc Cô Vô Thương vốn đang căng thẳng nhất thời trầm tĩnh lại. Cùng lúc đó, một luồng năng lượng thuần hậu mà dồi dào tràn vào trong đầu y, nhanh chóng làm dịu thần thức bị thương.

"A!"

Trong lòng kinh hô một tiếng, Độc Cô Vô Thương kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ ở xa xa đang đặt một tay lên lưng Tây Môn Y Bắc, đồng thời nhắm mắt ngồi xếp bằng, nội tâm bình tĩnh lại lần nữa nổi sóng.

Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện tại Thái Cổ, công lực ngay cả mình cũng không bằng. Nhưng sự tiến bộ thần tốc của hắn có thể xưng là Thái Cổ đệ nhất nhân. Độc Cô Vô Thương vẫn luôn biết, tiến cảnh và ngộ tính của bản thân tại võ đạo đều không thể sánh được với Phong Vân Vô Kỵ, cũng khó có thể theo kịp bước tiến của hắn. Trên thực tế, không chỉ có y, ngay cả Tây Môn cũng hiểu rất rõ điều này. Nhưng cho đến lúc này, Độc Cô Vô Thương mới cảm giác được sự chênh lệch này lớn đến mức nào.

Nếu nói thần thức của mình giống như một dòng sông lớn cuồn cuộn không ngừng, tuần hoàn lưu chuyển, vậy thì thần thức của Phong Vân Vô Kỵ lại giống như biển rộng nhấp nhô. Trước mặt biển cả sâu không thấy đáy, tất cả dòng sông lớn có lớn hơn cũng ảm đạm mất màu.

Phong Vân Vô Kỵ khống chế lực lượng tinh thần đủ để làm vũ trụ biến sắc của mình, chậm rãi xâm nhập vào trong ý thức hải của những người bên trong lĩnh vực, làm dịu đi linh hồn như ngọn nến trong gió.

Về phần các vết thương trên thân thể, bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, Phong Vân Vô Kỵ không cách nào trợ giúp, nhưng về mặt linh hồn thì không có trở ngại gì. Một mình hắn gánh vác, đồng thời trợ giúp gần ngàn cường giả Thái Cổ chữa thương linh hồn.

Dưới sự trợ giúp của Phong Vân Vô Kỵ, một số người đã dần dần tỉnh dậy, liền ngưng tụ tâm thần, bắt đầu điều tức. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, dưới cuồng phong gào thét, sương mù dày đặc càng bốc lên cao, bên ngoài lĩnh vực hai mươi trượng đã không phân biệt rõ được thứ gì.

"Xoẹt xoẹt!"

Tiếng xé gió từ một mặt khác xẹt qua, bỗng nhiên dừng lại, tiếng bước chân vang dội từ trong sương mù dày đặc vang lên. Một lúc sau, bên ngoài lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện một chúng đám yêu ma hình người, toàn thân phủ kín vảy giáp màu tím, từng chiếc đuôi ngoe nguẩy sau người. Ma khí màu đen dày dặc từ khiếu huyệt toàn thân bọn chúng tỏa ra, thoạt nhìn trông giống như bên ngoài cơ thể bốc lên một tầng lửa màu đen.

"Cheng!"

Một thanh trường kích màu đen to bằng cánh tay cắm ngược xuống đất. Tên đầu lĩnh cường hãn yêu ma cao cấp kia nhìn lướt qua lĩnh vực màu bạc trên đất trống, nhìn thấy đông đảo cường giả Thái Cổ vẻ mặt tái nhợt bên trong, bộ dạng giống như bệnh nặng, liền quay về chúng thuộc hạ phía sau cười nói:

- Ha ha ha… bắt được cá lớn rồi! Đúng là "đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công". Nhiều nhân tộc bị thương như vậy, nhất định sẽ giết rất sảng khoái. Khặc khặc, lão tử thích nhất là tiếng binh khí đâm xuyên thân thể, ha ha ha…

Phía sau, chúng ma tộc nghe vậy cũng phụ họa cười rộ lên, vẻ tham lam thoáng hiện lên trong mắt. Máu của nhân loại là tuyệt vời nhất. Mà máu của cường giả, bởi vì chân khí đặc biệt của bọn họ, cho nên có thể giúp ma tộc tu luyện ma nguyên. Những ma binh dùng nhân tộc cường giả để tế luyện, uy lực gia tăng không chỉ là một bậc.

Chỉ cần vừa nghĩ đến, có thể tàn sát nhiều cường giả Thái Cổ như vậy, hút sạch máu của bọn họ, chúng ma tộc liền cười lên sảng khoái, khải giáp toàn thân rung động phát ra tiếng va chạm leng keng.

"Hừ!"

Một tiếng hừ lạnh bỗng vang lên, lũ yêu ma tâm thần chấn động, tiếng cười nhất thời im bặt.

- Ai? Rốt cuộc là ai?

Tên đầu lĩnh yêu ma cao cấp màu tím giận dữ hét lớn. Sau đó hắn nhìn thấy bên trong lĩnh vực nửa trong suốt, tên nam tử nhân loại đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tóc dài đến gối bỗng mở mắt ra nhìn hắn. Trong hai tròng mắt sắc bén mà lạnh lẽo tràn đầy khinh thường và chế nhạo, loại ánh mắt đó giống như đang nhìn vật chết.

"Vút!"

Yêu ma màu tím duỗi tay ra, nắm lấy trường kích trên mặt đất, dùng sức rút mạnh làm bắn lên một chùm đá vụn. Hắn cầm kích trong tay, sắc mặt trầm xuống, một tay chỉ vào chúng cường giả Thái Cổ không có sức phản kháng bên trong lĩnh vực, một mặt nói với chư ma phía sau:

- Giết chết bọn chúng!

- Rõ!

Chúng ma đồng thanh đáp vang rền, trong mắt hiện lên sát cơ điên cuồng. Khi bọn chúng chuẩn bị ra tay công phá lĩnh vực, giết chết mọi người, một giọng nói hơi run rẩy bỗng truyền vào trong tai:

- Đại… đại nhân!

- Hử? Cái gì?

Ma đầu màu tím có chút không vui nhìn chằm chằm vào một ma tộc rụt người lại phía sau, toàn thân vì sợ hãi mà run lên kịch liệt.

- Đại… đại nhân, ngài… nhìn…

Theo ngón tay của tên ma tộc kia, chúng ma đầu đều xoay người lại…

"Xuýt!"

Từng tiếng hít hơi lạnh vang lên, những ma đầu có mặt đều sợ hãi nhìn về phía trước…

Sương đen nồng đậm chung quanh không biết từ bao giờ đã trở nên cực loãng. Một trận cuồng phong cuốn qua, lớp sương mù cuối cùng che phủ phía trước chúng ma cũng phân làm hai nửa, nhanh chóng tản đi. Xa xa, tại phía cuối chân trời, một cơn hải triều màu đen mãnh liệt như vạn ngựa phi nhanh đang tràn về hướng này. Phạm vi của hải triều rất rộng, trong tầm nhìn gần như chỉ toàn một màu đen.

- Trời ạ!

Tất cả ma đầu đều tuyệt vọng nhìn về phía trước. Trong mắt của bọn chúng nào có hải triều, mà là một đại quân chiếm cứ toàn bộ chân trời, do vô số ma tộc, nhân tộc và thiên sứ đang chém giết tạo thành. Ngay cả một tầng "mây đen" che phủ bầu trời cũng do vô số đọa lạc thiên sứ và thiên sứ ánh sáng tạo thành. Bất kể là ma tộc, nhân tộc, hay là thiên sứ ánh sáng, trong con ngươi đều hiện lên vẻ đờ đẫn, căn bản không có một chút sinh khí nào. Bọn chúng, vốn là những người đã chết.

Ở nơi cao hơn, sấm sét ngang trời, vô số tia chớp màu bạc chiếu rọi thiên địa khi sáng khi tối. Nhờ vào khoảnh khắc lóe sáng kia, chúng ma đầu nhìn thấy rõ ràng, trong đại quân chém giết hỗn loạn kia, vô số lĩnh vực đen kịt trong khoảnh khắc không ngừng sinh diệt…

"Xoẹt!"

Trong hư không, một gã đọa lạc thiên sứ không đầu dường như cảm ứng được thứ gì, đột nhiên quay về phía chúng ma đầu. Không đợi bọn chúng phản ứng, một cây trường kích mang theo những tia sét lóa mắt đã bắn ra…

"Ầm!"

Trường kích màu đen xuyên qua tên ma đầu màu tím đang ngây người kia, sau đó nổ tung. Trên mặt đất chỉ còn một khoảng trống…

- Giết!

Cho đến lúc này, tiếng hò hét đinh tai nhức óc mới truyền đến. Những tiếng gầm chứa đầy sát khí kia khiến cho không khí trong phạm vi trăm dặm dao động kịch liệt, từng trận cuồng phong nổi lên, khuấy động khói mây đầy trời…

Vô số bóng sáng di động, thần ma đầy trời vừa đánh vừa kéo tới. Từ bầu trời quan sát, tại nơi chân trời, từng lớp thần ma dày đặc không ngừng tràn về phía vị trí đám người Phong Vân Vô Kỵ, những nơi đi qua không sót lại thứ gì. Vinh diệu và ký ức của những thần ma này đã sớm rời xa bọn họ, nhưng năng lực và võ học vẫn như trước tồn tại trong thể xác. Dưới sự chi phối của một loại quy tắc hỗn độn, bọn họ lại lần nữa sống dậy, chém giết lẫn nhau…

Trong lĩnh vực màu bạc, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên thấu qua lĩnh vực nhìn về phía đám thần ma đang nhanh chóng đến gần. Tiếng chém giết không dứt bên tai, vô số ánh đao bóng kiếm đan xen phản chiếu rõ ràng trên hai con ngươi đen trắng. Khi từng bóng đen từ phía trên chiếu xuống, che phủ cả bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ bỗng từ từ nhắm hai mắt lại…

Sừng sững tại trung tâm chiến trường hỗn loạn này, lĩnh vực màu trắng bạc kia đã khiến cho tất cả thần ma chú ý. Vô số đọa lạc thiên sứ, thiên sứ ánh sáng, yêu ma cao cấp, con ngươi xám xịt xoay chuyển một chút, sau đó tiếng gầm lên một tiếng cùng lao đến…

"Xoẹt xoẹt!"

Dị biến nổi lên, lĩnh vực màu trắng bạc trong khoảnh khắc trở nên giống như một máy nghiền thịt, tất cả thần ma khi đến gần lĩnh vực hai mươi thước, đột nhiên toàn thân khựng lại, sau đó bị vô số kiếm khí vô hình cắt qua, hóa thành từng khối thịt nát rơi xuống đất…

Máu tươi như mưa theo lĩnh vực màu bạc chảy xuống. Trong nháy mắt, trên mặt đất ven rìa lĩnh vực đã chất dày một tầng thịt vụn. Trong không khí, vô số lông vũ ào ào lay động, mang theo khí tức máu tanh…

Khối máu càng lúc càng dày, càng lúc càng cao. Tất cả thần ma, gần như là khi vừa đến gần lĩnh vực hai mươi thước, trong nháy mắt liền tan rã, ngay cả thời gian phản kháng cũng không có.

Dần dần, toàn bộ lĩnh vực đều bị bao phủ bởi thi thể của thần ma. Nhưng những thần ma đã không còn sinh mệnh này vẫn như trước không ngừng tràn về phía lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ …

Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng ngồi xếp bằng bên trong lĩnh vực, vẻ mặt không mừng không bi. Một số cao thủ bên trong lĩnh vực thức tỉnh lại, nhìn thấy thần ma bên ngoài như thiêu thân bay tới, lại nhìn sang Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh như nước, đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là kính phục, cuối cùng yên tâm tiếp tục điều tức…

"Gào!"

Một tiếng gầm lớn từ hậu phương vang lên. Đông đảo thần ma vốn đang lao về phía lĩnh vực màu bạc quanh người Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên dừng lại, nhanh chóng tránh ra một con đường. Một gã yêu ma cường đại cao mấy trượng từ hậu phương xuất hiện, một vòng lĩnh vực đen kịt lóe lên bên ngoài cơ thể, từng mảng lớn đọa lạc thiên sứ và yêu ma quanh người biến mất vô tung, trong nháy mắt tạo thành một khoảng đất trống…

"Gào!"

Gầm lớn một tiếng, yêu ma cường đại bỗng phất tay. Trên bầu trời, một luồng sét màu tím to bằng cánh tay người trưởng thành uốn khúc mà xuống, xuyên qua đám thần ma chém giết đầy trời, đánh vào giữa lĩnh vực màu trắng bạc…

Luồng sét ngoằn nghèo đánh xuống, khi còn cách lĩnh vực màu trắng bạc hai mươi thước, đột nhiên gập lại, sau đó bắn ngược trở về, "ầm" một tiếng phá tan mảng lớn mây đen…

Vẻ giận dữ xuất hiện trên khuôn mặt dữ tợn xấu xí của yêu ma cường đại kia. Hắn gầm lớn một tiếng, hai tay trầm xuống, một vòng lĩnh vực như vực sâu liền khoách triển ra, trong nháy mắt phá khai tầng tầng thi thể, va chạm cùng với lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ. Nơi lĩnh vực chạm nhau, không gian trở nên vặn vẹo, trên lĩnh vực màu trắng bạc bỗng lộ ra một khe nứt. Yêu ma cường đại kia nở một nụ cười dữ tợn, thuận tay đoạt lấy một thanh trường kích từ trong tay một thiên sứ không đầu, sau đó ném về phía vết nứt kia, đồng thời dùng lĩnh vực bao bọc lấy thân thể, lao về phía lĩnh vực màu bạc.

Ma khí như sóng lớn khiến cho đông đảo cường giả Thái Cổ đang chữa thương bên trong lĩnh vực giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy tên yêu ma cường đại này nhe răng cười, chen vào bên trong lĩnh vực, trong khi mình lại đang trọng thương, nội lực điều tức đến lúc khẩn yếu, nhất thời vừa lo lắng vừa giận dữ…

Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ không gió tự động tung bay, từng sợi tản ra. Yêu ma kia vừa nhìn đã phát hiện Phong Vân Vô Kỵ là người duy trì lĩnh vực, liền trực tiếp đâm một kích về phía hắn. Phong Vân Vô Kỵ ngay cả mí mắt cũng không động đậy, chỉ là không ai phát hiện, một vẻ cười nhạt tàn khốc thoáng hiện lên trên khóe miệng của hắn…

Một luồng gió sắc đâm về phía Phong Vân Vô Kỵ. Ngay khi trường kích còn cách người không đến hai tấc, tên yêu ma cường đại kia đột nhiên run lên, sau đó cứng đờ tại không trung. Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên yêu ma sở hữu lĩnh vực này, trong con ngươi đen kịt bên trái phản chiếu rõ ràng hình dạng của đối phương…

Tại khoảnh khắc này, thời gian giống như ngừng lại. Vô số mạch lưới màu trắng bạc xuất hiện trên con ngươi bên trái Phong Vân Vô Kỵ, không ngừng tràn ra, giăng khắp nơi. Trong con ngươi, hình ảnh của tên yêu ma này chia làm mấy ngàn bộ phận quy tắc. Cùng lúc đó, thên thể của hắn đang lơ lửng trong lĩnh vực màu trắng bạc cũng vô thanh vô tức phân giải ra, rơi xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ, hóa thành một đống thịt vụn…

- Giết!

Tiếng hò hét kinh thiên động địa lại vang lên, chém giết lại tiếp tục, thần ma vẫn không ngừng tràn về phía lĩnh vực màu bạc, sau đó hóa thành khối thịt đầy trời, chồng chất tại phụ cận…

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng chém giết cuối cùng cũng biến mất, thiên địa lại khôi phục yên tĩnh, mây dày tản đi, bầu trời lại trở về u ám.

Dưới trời cao, mặt đất vốn bằng phẳng đã sớm trở nên gồ ghề, khắp nơi là những đống thịt cao thấp không đều, rải rác những phần còn lại của chân tay bị cụt.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên. Từ trung ương của đống thi thể cao mấy trăm trượng, kiếm khí vô tận bắn ra, thịt nát và thi thể hóa thành mưa tên bắn về bốn phía. Phía sau núi thi thể lộ ra một khoảng đất trống, gần ngàn cường giả Thái Cổ ngồi bên trong. Tại trung tâm của đám cường giả Thái Cổ này, một gã nam tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, tay áo dài phất một cái, một luồng chân khí hùng hậu liền cuốn bay những khối thịt còn sót lại chung quanh…

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, trong mắt chỉ nhìn thấy từng đống thi thể. Dưới bầu trời, tên nam tử áo trắng kia lại là vật sống duy nhất còn đứng trong phạm vi trăm dặm…
Bình Luận (0)
Comment