Phi Thăng Chi Hậu

Chương 530

Chuyện Bổn Tôn ra tay nhanh chóng truyền đến trong tai Phong Vân Vô Kỵ tại Thái Cổ. Sau lúc đầu kinh ngạc, Phong Vân Vô Kỵ lại bắt đầu suy nghĩ đến cái tên "Hắc Ám viễn chinh quân" này.

- Ám Các, lập tức phái người đi đến Thánh sơn, mời tiền nhiệm chưởng khống giả của Thánh điện là Huỳnh Hoặc đến Kiếm các một chuyế!.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn vào một góc âm u trong Kiếm các nói.

- Vâng thưa chủ công!

Một đoàn bóng đen nhúc nhích, nhanh chóng từ trong góc rời đi.

"Két!"

Tiếng đẩy cửa lớn vang lên, Thánh Giả mặc áo bào pháp tu màu trắng mang theo một luồng hơi gió đẩy cửa bước vào.

- Vô Kỵ, ngươi tìm chúng ta à?

Thánh Giả lên tiếng. Bên cạnh y là Cổ Vu. Đáp ứng lời thỉnh cầu của Phong Vân Vô Kỵ, hai chi phái của nhân tộc này đều đã dời đến Kiếm vực.

Chuyện dời đất thành núi đối với hai người này cũng không phải là vấn đề gì. Pháp tu bên trái, còn Vu tộc ở bên phải, phân biệt ở trên hai ngọn núi cao, lại xây dựng lầu các trên đó, cùng với Kiếm các tạo thành hình tam giác.

- Cổ Vu tiền bối, Thánh Giả, mời ngồi!

Phong Vân Vô Kỵ vươn tay phải về hướng bồ đoàn chung quanh bàn vuông.

Hai người trước sau ngồi xuống. Đôi môi khô quắt của Cổ Vu khẽ nhúc nhích, nói:

- Vô Kỵ, ngươi gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?

- Hai vị tiền bối! Không biết các người có từng nghe qua quân đoàn Hắc Ám viễn chinh của Ma Giới hay không?

- Quân đoàn Hắc Ám viễn chinh?

Hai người nhìn nhau một cái.

- Vô Kỵ, chúng ta vốn biết rất ít về Ma Giới.

Trên gương mặt già nua của Cổ Vu lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Hắc Ám viễn chinh quân à? E rằng ngươi có đến Thánh điện thăm dò thì cũng sẽ không thu hoạch được gì. Bây giờ người hiểu rõ nhất về Ma Giới có lẽ lại chính là ngươi. Trước đây tuy chúng ta có tộc nhân lẻn vào Ma Giới, nhưng dù sao hành động cũng bị hạn chế, tin tức thu được không nhiều và không đầy đủ. Về phần những tin tức bí ẩn này thì càng không thể nào có được.

Phong Vân Vô Kỵ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Với tư liệu của Cổ Vu, nói ra những lời này ước chừng cũng không khác lắm so với tình huống thực tế.

- Chờ đã, đội Hắc Ám viễn chinh quân này hình như ta đã từng nghe đến.

Trong mắt Thánh Giả lộ ra vẻ suy tư, dường như đang nhớ lại điều gì:

- Từ sau khi pháp võ tranh đấu, pháp tu chúng ta đã rời khỏi Thái Cổ, dời đến trong hư không mênh mông. Sư tôn đã dùng đại năng lực giúp pháp tu chúng ta mở ra một vùng đất định cư trong hư không, từ đó pháp tu chúng ta liền ở lại đó. Sau khi Cuộc chiến thần ma sau kết thúc không lâu, một hôm có yêu ma tiến vào đất khu định cư của chúng ta. Lúc ấy chúng ta đã bắt bọn chúng lại, từ trong miệng bọn chúng đã nghe được cái tên Hắc Ám viễn chinh quân này.

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, cẩn thận lắng nghe.

- Theo những gì bọn chúng nói, đội Hắc Ám viễn chinh quân này là lực lượng chuyên đối kháng với Thiên Đường, đồng thời truyền bá tín ngưỡng của Hắc Ám Chủ Thần. Người đứng đầu của bọn chúng là Hư Vô Chi Quân. Chỉ biết là đội lực lượng này đông vô số kể, còn những thứ khác đều không biết. Hôm nay theo như lời ngươi nói, e rằng sau cuộc chiến thần ma thì lực lượng đỉnh cao của ma tộc đều tập trung ở chỗ này.

Sắc mặt Thánh Giả nghiêm trọng nói.

- Vô số kể?

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi:

- Trước đây không lâu Đệ Nhất phân thần tại Ma Giới đã truyền tin cho ta, nói rằng một phần của quân đoàn này đã hàng lâm đến Ma Giới.

- Không lâu sau chính là ngày đàm phán.

Cổ Vu đột nhiên nói.

Một lời nói ra, ba người đều biến sắc. Ý tứ của nó không cần nói cũng hiểu.

- Xem ra, chúng ta cần phải chuẩn bị tốt cho chiến tranh.

Phong Vân Vô Kỵ đứng lên nói.

- Chuyện này tốt nhất nên thông báo cho Thánh điện một tiếng. Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng nếu đàm phán thất bại.

Cổ Vu cũng đứng dậy nói.

Một cơn gió nhẹ thổi vào trong Kiếm các, Thánh Giả và Cổ Vu trong lòng có dự cảm, đồng thời nhìn về một góc Kiếm các. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

- Chủ công!

Trong góc Kiếm các bỗng có thứ gì nhúc nhích, chính là người của Ám Các đã trở về:

- Chúng tôi ở bên ngoài Kiếm các hai ngàn dặm gặp được Huỳnh Hoặc. Bây giờ y đã đến.

"Cộp!"

Bên ngoài cửa, một bóng đen từ trên bầu trời phía bay nghiêng xuống, nhẹ nhàng hạ xuống trên dốc núi Kiếm các, sau đó tiến vào bên trong Kiếm các.

- Cổ Vu, Thánh Giả, hai vị tiền bối cũng ở đây à!.

Huỳnh Hoặc dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước vào bên trong Kiếm các, theo bản năng nhìn lướt qua ba người, kinh ngạc nói:

- Các người đang thương nghị chuyện gì sao?

- Huỳnh Hoặc, có phải Thánh điện có mệnh lệnh gì bảo ngài đến đây không?

Phong Vân Vô Kỵ nháy mắt một cái, nhạy cảm nói.

Huỳnh Hoặc cười khổ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Phong Vân Vô Kỵ:

- Ngươi đoán đúng rồi. Ngươi nên biết chính sách hôn phối của Thánh điện vẫn là do ta phụ trách.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng đột nhiên giật mình, khóe mắt hơi nhúc nhích, cúi đầu không nói gì.

Ánh mắt của ba người trong điện đều tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ.

- Vô Kỵ! Lần này dù thế nào ngươi cũng không thể trốn tránh được. Ngày đó ngươi để công chúa Phượng Phi quyết định, mà công chúa Phượng Phi lại ở ngay trước mặt Thánh điện, Bắc Hải trưởng lão, Công Tôn Chỉ Thương cùng với chúng cường giả tiềm tu, nói ra nguyện ý thành hôn với ngươi. Lần này nếu ngươi còn cự tuyệt, nặc dù với thân phận Đệ Ngũ Chí Tôn của ngươi thì sẽ không ai dám nói gì, nhưng đối với công chúa Phượng Phi thì xem như danh dự bị hủy hết. Ngươi ép cô ấy đến đường cùng, như vậy sự sỉ nhục của ngươi đối với cô ấy còn hơn cả việc Thánh điện sắp xếp gả cô ấy cho Công Tôn Chỉ Thương.

Huỳnh Hoặc nói đầy thâm ý.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói:

- Công chúa Phượng Phi đã hi sinh như vậy, dĩ nhiên ta không thể phụ cô ấy… Ngài yên tâm đi, ta sẽ cưới cô ấy.

Huỳnh Hoặc cuối cùng cũng thở phào một hơi giống như trút được gánh nặng:

- Như vậy thì tốt quá rồi. Nếu như có ngươi và Phượng Phi làm tấm gương, chính sách hôn phối sẽ rất dễ dàng triển khai.

- Nhưng ta hi vọng ngài có thể trì hoãn một thời gian, đợi khi đàm phán xong thì mới cử hành hôn lễ.

Huỳnh Hoặc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức gật đầu nói:

- Chuyện này có thể được. Đúng rồi, vừa rồi các người đang thương nghị chuyện gì vậy?

Sắc mặt ba người đều trầm xuống. Cổ Vu liền đem chuyện về Hắc Ám viễn chinh quân nói ra, sau đó lại do Phong Vân Vô Kỵ bổ sung một chút tình huống cặn kẽ.

Nghe được chuyện nghiêm trọng này, Huỳnh Hoặc cũng không khỏi liên tục biến sắc.

- Cổ Vu tiền bối, Thánh Giả tiền bối, Vô Kỵ! Chuyện này có quan hệ trọng đại, ta phải lập tức trở về Thánh điện, không thể nấn ná được nữa. Xin cáo từ!

Huỳnh Hoặc chắp tay, sau đó hóa thành một bóng đen bay ra bên ngoài Kiếm các.

- Vô Kỵ! Ở khu định cư của pháp tu chúng ta trong hư không còn có không ít tộc nhân ở lại. Từ sau khi sư tôn qua đời, bọn họ vẫn luôn bảo vệ nơi đó, kiên trì không đi. Quân đoàn viễn chinh của Ma Giới lớn như vậy, với thế lực hiện giờ của chúng ta thì e là không thể bằng được. Ta hi vọng Tân Tổ có thể cho phép ta cưỡng chế triệu hồi bọn họ.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng. Trong pháp tu vốn có địa vị rất rõ ràng, không thể nào vượt quyền. Vì vậy liền nói:

- Tiền bối, chuyện này ngài cứ toàn quyền phụ trách, không cần hỏi ý kiến ta.

Vẻ mặt Thánh Giả nghiêm nghị nói:

- Xin tuân lệnh Tân Tổ!

Sau đó hóa thành một dòng sáng bay về hướng đông.

Sau khi chuyện về Hắc Ám viễn chinh quân thông qua Huỳnh Hoặc truyền đến Thánh điện, lại giống như đá chìm xuống biển, không hề khiến cho Thánh điện có bất kỳ cảnh giác nào. Ngược lại Thánh điện còn sai sứ giả đến Kiếm các truyền tin: không cần phải lo lắng. Ma Giới có chỗ dựa, Thái Cổ sao lại không có chứ.

oOo

Tại Trung ương Ma Giới.

- Chủ công! Ta đã từ quân đoàn Ám Hắc, quân đoàn Thâm Uyên, quân đoàn Đệ Thất Thiên Ma Hoàng và quân đoàn Sát Lục, triệu tập được khoảng chừng một trăm mười vạn yêu ma từ cấp ma Thần cấp trở lên. Ngoài ra theo như yêu cầu của ngài, quân đoàn Hủy Diệt không có người nào gia nhập. A Tu La ma tộc thì lại không muốn bị phân chia, điều này ta không thể thay đổi, dù chủ công có ra mặt e rằng cũng rất khó làm được.

Thái Huyền khom người nói:

- Cho nên ta đã thu gom một số yêu ma rải rác chung quanh Trung Ương ma sơn chúng ta, cộng thêm cường hành triệu tập những yêu ma không về thuộc về bất kỳ thế lực nào, bao gồm năm mươi vạn. Tổng cộng đã gom được một trăm sáu mươi vạn đại quân.

- Tốt lắm. Quân đoàn Hủy Diệt không cần phân chia. Ừ, ngươi hãy đem ma quyết đỉnh cấp trong số những ma quyết kia truyền cho tộc nhân của quân đoàn Hủy Diệt. Về phần A Tu La ma tộc, bọn họ vừa trở về không lâu, trước giờ vẫn luôn tồn tại theo hình thức chủng tộc, không chịu gia nhập cũng là chuyện bình thường. Không cần quan tâm đến bọn họ.

Đệ Nhất phân thần trầm tư nói.

- Chủ công, bọn họ đã tụ họp ở ngoài điện. Chủ công không phải…

- Vậy đi thôi!

Đệ Nhất phân thần phất áo choàng lên, mang theo một luồng gió nhẹ đi ra bên ngoài điện.

"Két!"

Hai phiến cửa sắt to lớn cao đến mấy chục trượng được mấy tên yêu ma cường tráng kéo ra. Nơi cửa lớn mở rộng là Đệ Nhất phân thần vẻ mặt bá đạo lãnh khốc đứng thẳng người.

Bên ngoài Trung Ương ma điện cờ xí tung bay, đông đảo yêu ma xếp hàng nơi khoảng trống giữa các cung điện tinh xảo.

Ánh mắt của Đệ Nhất phân thần như tia chớp quét qua một trăm sáu mươi vạn đại quân được triệu tập trước mắt. Nơi ánh mắt lướt qua, đám yêu ma không có một ai dám nhìn thẳng vào hắn.

"Bùng!"

Đệ Nhất phân thần giơ tay phải lên, một bóng mờ hình cung liền từ Trung Ương ma điện tỏa ra, kết thành một lĩnh vực to lớn trong trời đất, bao phủ lấy một trăm sáu mươi vạn đại quân này vào bên trong.

"Nghe cho kỹ!" – Giọng nói của Đệ Nhất phân thần vang lên trong đầu tất cả yêu ma: "Kể từ hôm nay, các ngươi chính là nhóm thành viên đầu tiên của Trung Ương ma quân, trực tiếp nghe theo lệnh của trẫm. Trẫm sẽ ban cho các ngươi ma công đỉnh cao, chỉ cần các ngươi cố gắng tu luyện, các ngươi sẽ có được lực lượng mạnh nhất, quyền lực lớn nhất, còn có nữ nhân. Sau này những yêu ma khác nhìn thấy các ngươi đều phải cúi đầu đi vội, tính mạng của bọn chúng hoàn toàn nằm trong tay các ngươi, mặc các ngươi toàn quyền sinh sát. Có điều…"

Giọng nói của Đệ Nhất phân thần biến đổi, lạnh lùng nói: "Nếu như các ngươi dám lười biếng, hoặc là có ý định phản bội trẫm, trẫm sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết. Ta có thể ban cho các ngươi, dĩ nhiên cũng có thể lấy lại. Nghe rõ chưa?"

- Hiểu rồi!

Tiếng hét lớn như sóng biển hòa vào nhau. Ánh mắt của đám yêu ma đều sáng lên.

"Tốt lắm. Sau đây ta sẽ truyền võ công đỉnh cao của Ma Giới cho các ngươi." - Đệ Nhất phân thần trực tiếp dùng ma thức in vào trong đầu đám yêu ma.

Đế Thích Thiên dường như ngay từ đầu đã nghĩ đến điều này, khi truyền cho Đệ Nhất phân thần ma công, cũng đồng thời kèm theo rất nhiều giải thích cặn kẽ. Đám yêu ma mặc dù khả năng lĩnh ngộ không cao, nhưng có giải thích kỹ càng như vậy, nếu còn tu luyện không thành thì đúng là quá ngu dốt rồi.

Theo đuổi lực lượng là bản tính của tất cả yêu ma. Ngay khi nhận được những ma quyết này, đám yêu ma liền vội vàng tu luyện, trên mặt mỗi người đều như mê say. Đối với những ma tộc cấp thấp, chuyện này đúng là phúc lộc từ trên trời rơi xuống, mọi người đều gần như không dám tin vào mắt của mình.

Đệ Nhất phân thần từ từ bay lên giữa không trung, lạnh lùng đảo mắt qua một trăm sáu mươi vạn đại quân, khóe miệng nở một nụ cười lạnh. Yêu ma không bao giờ là thứ biết ơn, có thể làm bọn chúng kính sợ chỉ có hai loại: một loại là lực lượng đủ để chấn nhiếp bọn chúng, còn một loại khác nắm giữ tính mạng của bọn chúng trong bàn tay.

- Hây!

Đệ Nhất phân thần quát lớn một tiếng, hai tay kết ấn. Những mũi nhọn trên hai vai rung động phát ra tiếng ù ù. Từng tia ma khí tinh thuần màu đen dạng rối từ trong lỗ chân lông toàn thân vươn ra. Hai tay Đệ Nhất phân thần tại trước ngực nhanh chóng biến ảo, vẽ ra vô số bóng ma mơ hồ.

- Gào!

Hư không quanh người Đệ Nhất phân thần rung động. Những sợi ma khí hắc ám tinh thuần đột nhiên vặn vẹo biến hóa, hình thành bóng dáng những yêu ma hung tàn, trong tiếng ma kêu đầy trơi bắn về bốn phía. Mỗi ma đầu hung tàn do ma khí biến ảo thành đều tìm một tên yêu ma, không hề trở ngại chui vào giữa trán bọn chúng.

Ma nguyên toàn thân Đệ Nhất phân thần vận chuyền, đông đảo ma đầu hung tàn như bầy châu chấu bắn ra, trong nháy mắt chui vào giữa trán của đám yêu ma. Làm xong những chuyện này, sắc mặt của Đệ Nhất phân thần cũng trở nên hơi tái nhợt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười hài lòng. Theo công lực đám những yêu ma này tăng lên, những cấm chế này sẽ lặng lẽ xâm nhập vào trong linh hồn bọn chúng. Công lực càng cao, thời gian càng lâu thì mức độ dung hợp sẽ càng sâu. Đến lúc đó chỉ cần một ý niệm của mình, muốn bọn chúng sống thì bọn chúng sẽ sống, còn muốn bọn chúng chết thì bọn ch1ung nhất định phải chết.

Tâm thần hơi ngưng tụ, Đệ Nhất phân thần dùng ma thức điều khiển quy tắc chung quanh. Tay phải giơ lên, lĩnh vực to lớn liền thu lại về phía một tòa cung điện ở trung ương, giao điểm cũng ngưng tụ ở trên tòa ma điện màu đen này.

Với khả năng lĩnh ngộ về lĩnh vực cao, hoàn toàn có thể thay đổi vị trí giao điểm của lĩnh vực. Trước đây rất lâu Đệ Tam phân thần đã có thể đem giao điểm của lĩnh vực hội tụ tại Đệ Ngũ Kiếm Đảm, bản thân lại có thể đi ra khỏi lĩnh vực đối phó với kẻ địch. Còn Đệ Nhất phân thần là chọn đem giao điểm của lĩnh vực thiết lập trên một tòa ma điện khổng lồ.

- Thái Huyền!

Đệ Nhất phân thần từ không trung chậm rãi hạ xuống, quay lưng về phía Thái Huyền gọi.

- Có thuộc hạ!

Thái Huyền lập tức đáp lời.

- Truyền lệnh của bản tọa, lập tức triệu hồi năm quân đoàn lớn Sát Lục, Hắc Ám, Đệ Thất, Thâm Uyên và Hủy Diệt, đồng thời lệnh cho A Tu La ma tộc cũng trở về vương triều Trung Ương, trả lại toàn bộ khu vực của vương triều Ni Cổ Lạp Tư đã chiếm lĩnh.

- Chủ công?

Thái Huyền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

- Hôm nay trả lại, ngày sau chúng ta cũng có thể đánh chiếm lần nữa. Chỉ là đất đai mà thôi, không cần để ý.

Đệ Nhất phân thần lạnh nhạt nói:

- Trong khoảng thời gian này, cấm tuyệt đối xảy ra bất kỳ xung đột nào với mười ba vương triều. Ngoài ra, hãy sai sáu quân đoàn lớn đóng quân tại sáu hướng chung quanh lãnh địa của vương triều Trung Ương, bảo vệ ma cung. Nhớ là không được để cho một con chim lọt vào.

- Vâng!

Thái Huyền khom người nói, trong lòng đã hơi hiểu ra:

- Chủ công chuẩn bị đóng kín vương triều sao?

Đệ Nhất phân thần cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ nói:

- Trong sách vở của nhân loại ghi chép, có một loại chim có thể nhiều năm không kêu một tiếng, nhưng đợi đến lúc nó đủ lông đủ cánh, có thể bay lên ngút trời, tiếng kêu chấn động núi rừng, truyền đi xa vô cùng.

Thái Huyền bất giác nói:

- Không kêu thì thôi, một khi kêu thì sẽ kinh người… loại chim này là chủ công sao?

- Hừ, đợi đến lần sau, lúc bản tọa dẫn theo vương triều Trung Ương quân lâm thiên hạ một lần nữa, nhất định sẽ khiến cho tất cả vương triều phải kinh hãi. Hắc Ám viễn chinh quân à? Hừ, bản tọa sẽ có Trung Ương ma quân đối kháng.

Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền phất tay áo bước vào trong Trung Ương ma điện âm u, để lại Thái Huyền vẫn đứng tại chỗ một hồi nhìn cửa sắt lớn khép lại, trên mặt lộ ra vẻ như suy nghĩ điều gì.

Không lâu sau, dưới ngòi bút của Bội Lý Tư, một phong thư được viết một cách cẩn thận được đưa đến lãnh địa của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, giao cho tay một tên tướng lĩnh cao cấp của vương triều, cuối cùng lại đến tay Ni Cổ Lạp Tư. Đồng thời, vương triều Trung Ương bất ngờ trả lại tất cả khu vực đã chiếm lĩnh của vương triều Ni Cổ Lạp Tư tại Ma Giới thứ nhất.

Với cách nhìn của đại quân vương triều Ni Cổ Lạp Tư, đây vốn là một loại hành động nhún nhường. Không ít tướng lĩnh yêu cầu thừa dịp Hắc Ám viễn chinh quân trở về, thuận tiện tiêu diệt luôn cả vương triều Trung Ương này, nhưng lại bị Ni Cổ Lạp Tư từ chối.

Không giống những yêu ma kia, Ni Cổ Lạp Tư vẫn luôn cảm thấy chuyện ngàn vạn Hắc Ám viễn chinh quân bị diệt vong có điểm kỳ quái. Vì sao không sớm không muộn, ngay lúc hắn chuẩn bị sai những Hắc Ám viễn chinh quân này tiêu diệt vương triều Trung Ương, tất cả bọn họ lại biến thành tro bụi? Vì sao thế lực thần bí kia lại lựa chọn mục tiêu đầu tiên là Hắc Ám viễn chinh quân dưới trướng của mình?

Nghĩ đến vấn đề này, Ni Cổ Lạp Tư liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.

oOo

Trong mười vạn núi lớn nằm ở phía tây nam Vương triều Trung Ương.

Đông đảo bóng đen như sóng cuộn nhấp nhô dọc theo thế núi. Từ bầu trời nhìn xuống chỉ thấy điểm đen khắp nơi như sao trên trời. Mỗi bóng đen trên người đều ngập tràn ma khí, sát khí ngất trời, chưa thấy hình bóng đã có thể cảm giác được khí tức cổ xưa đến từ Hồng Hoang.

Phía trước bầy hung thú Hồng Hoang này là hung thú đỉnh cấp Thao Thiết vuông vức. Nếu xét về những hung thú đỉnh cấp trong mười vạn núi lớn, cũng chỉ có Thao Thiết một hớp nuốt trời mới có thể chấn nhiếp bầy ma tộc Thái Cổ vô pháp vô thiên này.

- Xuất phát!

Thao Thiết nhìn chăm chú vào đám hung thú Thái Cổ đông đảo sau người, hung ác nói. Trong nội tâm, con hung thú Hồng Hoang này lại là khổ sở không thôi. Nghĩ xem hắn đường đường là đỉnh cấp hung thú Hồng Hoang có thể một hớp nuốt trời, không ngờ chẳng bao lâu sau lại thất thế đến mức phải làm làm tay chân cho người khác.

- Gào!

Hàng chục vạn hung thú Hồng Hoang phát ra một tiếng gầm chấn động dãy núi. Trong tiếng mặt đất rung chuyển, đoàn quân liền tiến về hướng vương triều Trung Ương. Một quân đoàn ma tộc Thái Cổ thuộc về vương triều Trung Ương đã chính thức hình thành.

oOo

Mười ngày sau, mười ba vị đại đế bên phía Ma Giới cùng nhau thông báo cho Thánh điện, sứ giả đàm phán đã sắp đến.

Vào ngày đàm phán, đông đảo cao thủ Thái Cổ từ các nơi tụ họp về Đao vực. Mọi người đều muốn tận mắt nhìn thấy kết quả đàm phán cuối cùng như thế nào.

Tiếng gió gào thét. Một tên chưởng khống giả Thánh điện, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, trưởng lão Bắc Hải, Phượng Phi, Huỳnh Hoặc và đông đảo cao thủ tiềm tu đều đều tụ tập ở trung tâm Đao vực, phân bố thành hình cung ngồi xếp bằng trên đất, lẳng lặng chờ đợi.

Tiếng xé gió từ bầu trời truyền đến, ba bóng người từ trời cao hạ xuống, chính là đám người Phong Vân Vô Kỵ và Cổ Vu. Đám người Thái Cổ có mặt tại Đao vực đều đứng dậy, yên lặng hành lễ, đồng thời nhường ra một lối đi.

Phong Vân Vô Kỵ cũng lần lượt đáp lễ, đồng thời bước nhanh đi đến bên cạnh đám trưởng lão Bắc Hải. Mọi người trao đổi một ánh mắt, sau đó yên tĩnh ngồi xếp bằng xuống, im lặng không nói gì.

Ở đối diện là một cánh cổng truyền tống hình vòm to lớn chế tạo bằng đá đen vắt ngang trời đất Đao vực. Phía trước cánh cổng truyền tống này vốn có một ngọn núi cong che khuất, lại được cao thủ Đao vực bảo vệ, bất cứ ai cũng không thể đến gần.

Nhưng hôm nay tất cả đều không còn nữa. Vực chủ thật sự của Đao vực là Quân Thiên Thương đã sớm khoác một bộ áo bào đen, lặng lẽ rời đi. Còn đệ tử Đao vực vốn trên trăm vạn từ lâu đã hóa thành mây khói tiêu tán, chỉ còn lại con của Đao Hoàng Quân Tử Lan, được Đao Đế phò trợ dẫn theo những đệ tử Đao vực may mắn tránh được kiếp nạn, lưu lạc ở bên ngoài.

Sau đó Đao vực lại bị Chiến tộc chiếm đoạt, từ đó trở đi lãnh địa Đao vực này liền bị bỏ phế. Tới khi Chiến Đế mất đi, khu vực này lại hoàn toàn biến thành đất cằn sỏi đá. Ngay cả đám người Đao Đế ở bên ngoài cũng sợ thấy vật thương tình, không muốn trở lại nơi này.

Mỗi người đều biết, phía bên kia cánh cổng truyền tống to lớn này chính là Giới âm u, nơi ở của kẻ địch cường đại nhất của loài người trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên.

Không gian ở nơi này vốn yếu ớt. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, đám yêu ma tấn công vào Thái Cổ đã xây dựng một cánh cổng truyền tống ở đây, lại dùng năng lực gia cố, đưa cánh cửa truyền tống không gian này nối liền với toàn bộ không gian quy tắc của Thái Cổ.

Có câu là "dựng nghiệp thì dễ, giữ nghiệp mới khó". Muốn đưa cánh cổng truyền tống được xây dựng nhờ vào không gian yếu ớt này nối liền với không gian Thái Cổ, cũng không cần năng lực quá lớn; nhưng nếu muốn phá hủy cánh cổng truyền tống này, nhất định phải thay đổi toàn bộ không gian quy tắc vận hành tại Thái Cổ. Loại thần thông này, nhìn khắp Thái Cổ cũng chỉ có Chí Tôn sở hữu thánh lực mới làm được. Khi Ma tộc xây dựng cánh cổng này, tứ đại Chí Tôn vẫn đang giao chiến với Chủ Thần trong hư không. Cánh cổng này lúc đầu vốn là để đại quân ma tộc thuận tiện ra vào Thái Cổ, thống trị loài người. Chỉ là không ai ngờ được, trong cuộc chiến đó loài người lại đánh ngã được hai vị Chủ Thần.

Sau khi cuộc chiến thần ma kết thúc, tứ đại Chí Tôn đều bị thương, liền vội vã ngủ say để chữa thương, không còn sức để lấp kín thông đạo không gian này, cho nên cánh cổng truyền tống này vẫn được giữ lại đến bây giờ.

Mọi người đều không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

"Bùng!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên cánh cổng truyền tống màu đen to lớn kia bỗng nổi lên ánh sáng như sóng gợn. Chính giữa màn sáng phân ra làm hai. Nhị hoàng tử An Đức Liệt mặc áo đen bó sát người, áo choàng màu đen sau lưng dài đến tận đất, được vàiy tên Thiên Ma Thần cao mấy trượng, khí tức cường hãn hộ tống, từ Ma Giới bên kia chậm rãi bước vào Đao vực.

- Ha ha ha, mọi người đều ở đây cả à? Đã khiến các người phải đợi lâu rồi.

An Đức Liệt cười lớn nói, thần thái nhàn nhã, không hề giống như người đến đàm phán chút nào. Khuôn mặt loài người rất khó làm cho người ta liên tưởng hắn với yêu ma.

Mọi người đều hờ hững nhìn hắn.

- Sứ giả đã đến, vậy xin mời ngồi!

Trưởng lão Bắc Hải đưa bàn tay khô gầy về phía bồ đoàn đối diện nói. Mấy trăm vạn cao thủ Thái Cổ tại Đao vực đều nhìn chằm chằm vào An Đức Liệt. Không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

An Đức Liệt thản nhiên cười một tiếng, không hề cảm thấy lúng túng. Hai tay hắn duỗi tới trước ngực, cởi móc áo choàng trước ngực ra, sau đó đưa cho một tên Thiên Ma Thần thuộc Hắc Ám viễn chinh quân phía sau, nói với một giọng điệu rất tự nhiên:

- Cầm!

Dứt lời hắn liền khoanh chân ngồi xuống trước mặt mọi người. Tại khoảnh khắc thân thể ngồi xuống, An Đức Liệt đột nhiên xoay đầu lại đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, nở một nụ cười kỳ quái:

- Phong Vân Vô Kỵ phải không? Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Bình Luận (0)
Comment