Chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không không kịp phản ứng. Ma nguyên trong cơ thể Tâm Ma vận chuyển, đang muốn loại bỏ ảnh hưởng của lực lượng thời không hỗn loạn này lên người mình, bỗng nhiên một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng.
"Xoẹt!"
Một tiếng động như vải rách vang lên. Trong bóng tối như có một giọt chất lỏng bắn ra. Tâm Ma bất giác vươn tay ra, nhưng cánh tay mới vươn ra một nửa bỗng dừng lại.
Mặc dù rất khó nhìn xuyên qua bóng tối do thời không hỗn loạn tạo ra, nhưng ở khoảng cách gần như vậy Tâm Ma vẫn nhìn thấy rõ ràng, làn da trên cánh tay đang giơ lên bỗng hiện đầy những vết nứt nhỏ như mặt đất nứt nẻ, hơn nữa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn. Chỉ trong nháy mắt, làn da trên cổ tay đang giơ lên của hắn đã hoàn toàn rách tan, hiện lên máu thịt bên trong. Từng mạch máu như cốt thép lộ ra trong không khí, sau đó phân giải thành vật chất nhỏ nhất với tốc độ kinh người, hoà tan vào trong không khí. Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay đang giơ lên của hắn đã khô héo đi một nửa.
Tâm Ma ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng không gian nhìn vào nơi Tát Cách Lôi Tư đứng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Không cần dùng tay sờ, Tâm Ma có thể khẳng định khuôn mặt của mình cũng đang nhanh chóng phân giải ra. Ma thức có thể nhìn thấy, trên cơ sở không gian vô trật tự của Khang Tư Thản Đinh, Tát Cách Lôi Tư đã khiến cho tất cả mọi thứ trong thời không hỗn loạn đều nhanh chóng phân giải.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comQuy tắc cục bộ trong không gian này đang xảy ra biến đổi kinh người, theo đó tất cả vật chất đều phân giải. Dường như trong không gian này, thứ duy nhất có thể ổn định là tồn tại dạng tinh thần bản nguyên như Tát Cách Lôi Tư.
Tát Cách Lôi Tư đại đế sinh ra tại hỗn độn. Sau khi chiến tranh giữa nghịch thần giả và Chủ Thần kết thúc một trăm vạn năm, hắn bắt đầu sinh ra ý thức. Bản thể của hắn chính là một đoàn khí tức đen tối tách ra từ hỗn độn.
Kỹ năng bí mật của Tát Cách Lôi Tư là thời không hỗn loạn, diễn sinh từ thế giới hỗn độn mà hắn nhìn thấy lần đầu tiên sau khi ý thức sinh ra.
Trong thời không hỗn loạn, tất cả vật chất đều sẽ bị quy tắc chi phối, tự phân giải ra. Chỉ có những thứ ở trạng thái linh hồn ý thức mới có thể tồn tại được.
"Gào!"
Ở giữa không gian khép kín, Hoàng vừa mới thoát khỏi một loạt lời nguyền bóng tối của Khang Tư Thản Đinh, từ trong vòng vây của lực lượng bóng tối thoát ra ngoài. Bỗng nhiên từ ít nhất bảy phương hướng xuất hiện những luồng hắc ám thần lực thuần tuý và mênh mông, đánh vào trên người Hoàng vừa mới thoát ra ngoài.
"Bùng!"
Cuồng phong xuyên qua thân thể. Y phục trên người Hoàng chợt phồng lên, áo choàng màu đen sau lưng cũng theo đó bay lên cao quá đỉnh đầu, khi bay đến giới hạn cao nhất bỗng đứng yên bất động. Mọi người chợt nghe một tiếng vang nhỏ,sau đó bộ áo bào đen rộng thùng thình kia và cả áo choàng lớn màu đen trong nháy mắt nổ tung thành vô số mảnh vụn. Những mảnh vải vụn vừa bắn ra ngoài liền nhanh chóng phân giải như tuyết gặp mặt trời, dung nhập vào trong hư không biến mất không còn thấy.
Phía dưới áo bào đen bị phân giải lộ ra cơ thể trần trụi của Hoàng. Thân thể thường ngày như hoàng kim lúc này lại chảy máu như trút nước, dòng máu của thần màu vàng óng như dòng suối men theo những vết nứt trên cơ thể ào ào chảy xuống. Máu còn chưa chảy đến nửa chân, thân thể Hoàng đã bị phân giải một nửa, một số chỗ đã lộ ra xương cốt màu vàng tối. Dưới ý chí của Tát Cách Lôi Tư dẫn dắt, phần lớn lực lượng của không gian hỗn loạn đều tác dụng trên người Hoàng.
Bước chân Hoàng đang lơ lửng giữa trời chợt khựng lại. Dưới tác dụng của quy tắc trong thời không hỗn loạn, chỉ trong chớp mắt thân thể của Hoàng đã phân giải gần như toàn bộ, thân thể hoàng kim hoàn mỹ nhanh chóng trở nên mục nát, nơi duy nhất còn hoàn chỉnh là mặt nạ màu bạc trên mặt.
Nhìn thấy thời không hỗn loạn đã có tác dụng với Hoàng, đám yêu ma đều mừng rỡ, thân hình nghiêng tới, dốc toàn lực ào ạt tấn công Hoàng.
"Gào!"
Những tiếng gầm vang dội xé rách trời cao. Tám tên vương triều đại đế còn lại đứng ở mây đen trên hư không, toàn thân bắn ra mây mù dày đặc, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bản thể chân thân mà vô số năm qua bọn họ chưa từng sử dụng.
Cường giả Ma Giới vốn không phải loại bình thường, phần lớn đều đã tồn tại hơn trăm triệu năm. Những kẻ đạt đến cấp bậc vương triều đại đế đều là ma vật đỉnh cấp sinh ra sau khi hỗn độn phân ly. Trong thời gian dài đằng đẵng, những ma vật sinh ra tại hỗn độn ban đầu này dần dần có ý thức, cũng có năng lực biến hóa hình thể. Sau đó bọn chúng đều lựa chọn hình thể nhân loại để che giấu hình dạng cũ của mình.
Sau tám tiếng gầm thê lương hung ác, trong ma khí tràn ngập, tám bóng ma to lớn sải bước đứng lên, chia làm tám hướng bao vây Hoàng.
"Bộp!"
Một đôi cánh ác ma to lớn màu đen gập lại, sau đó kéo dài ra trong mây đen, khí tức điên cuồng làm người ta sợ hãi tràn ngập cả không gian.
"Vù!"
Một ác ma cao trăm trượng có hai chiếc sừng uốn lượn, vừa từ trong lỗ mũi phun ra ngọn lửa Địa Ngục, vừa chậm rãi đứng lên. Bốn đôi cánh như sắt thép sau lưng nhẹ nhàng đập một cái, tạo thành một cơn lốc màu đen cuốn ngược về phía Hoàng ở trung ương.
oOo
Nhị hoàng tử lẳng lặng đứng trên mặt đất Ma Giới màu đen, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Trong tay hắn là tờ giấy da dê vừa mới đoạt được, còn dính những giọt máu của yêu thú hỗn độn kia.
- Điện hạ, chúng ta có tiếp tục tìm kiếm mảnh giấy da dê thứ tư không?
Sau người nhị hoàng tử, Ám Cát Cổ Đức hai tay rũ xuống bên người, vẻ mặt cung kính, nhẹ giọng hỏi.
Giọng nói đột ngột này dường như đã thức tỉnh nhị hoàng tử An Đức Liệt trong trầm tư.
Trong mắt thoáng hiện lên vẻ kỳ dị, An Đức Liệt trả lời như chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Quang Ám quốc chủ đã tiến vào trong vương triều rồi.
Ám Cát Cổ Đức cúi đầu xuống thấp hơn, thần sắc lại không biến đổi chút nào:
- Thuộc hạ không hiểu ý của điện hạ.
- Hà hà, ngươi thật sự không hiểu sao?
An Đức Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên qua mây đen quanh quẩn trên đỉnh đầu, nhìn vào sâu trong không gian xa xôi:
- Trên người hắn có hai viên thần cách.
Hai vai Ám Cát Cổ Đức khẽ run lên gần như không thể quan sát được, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, không nói lời nào.
- Nhìn khắp Ma Giới, nếu có thứ gì mà tất cả yêu ma đều muốn đoạt được, vậy đó chính là thần cách. Nếu như so sánh, sức hút của hai viên thần cách kia còn lớn hơn ba tấm giấy da dê trong tay ta đây. Có điều bản tọa biết rõ, chen chân vào vũng nước đục này tức là dây vào vương triều đại đế, cũng dây vào chủ nhân Sát Lục, Đọa Lạc Chi Vương, còn có Hắc Ám Quân Chủ. Nếu muốn từ nơi đó cướp lấy thần cách, e rằng phải trả một cái giá rất lớn. Bản tọa mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng không cho rằng thực lực có thể mạnh hơn Đọa Lạc Chi Vương. Còn luận về xảo trá, những lão hồ ly kia đều không hề kém hơn bản tọa. Cho nên bản vương không hề tham gia vào.
- Nhưng nếu bản vương không nhớ lầm, ngày đó khi Quang Ám quốc chủ bị hai Chí Tôn của Thái Cổ tập kích, hình như ngươi cũng đang ở ven rìa Ma Giới nhanh chóng chạy tới.
Dứt lời An Đức Liệt liền quay người lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chăm chú vào Ám Cát Cổ Đức, cười lạnh nói:
- Phải vậy không?
Ngón tay Ám Cát Cổ Đức rũ xuống bên người chợt căng thẳng, sau đó lại lỏng ra.
- Thuộc hạ cũng không có ý nghĩ gì khác, hi vọng điện hạ đừng hiểu lầm.
Giọng nói của Ám Cát Cổ Đức có phần gượng gạo. Bị một kẻ trước vẫn coi thường nhìn thấu mình, loại cảm giác này rất không dễ chịu.
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi là một người có dã tâm, cho dù ngươi giả vờ thế nào cũng không gạt được ta. Nếu không phải vì ngại bản tọa, có lẽ ngươi đã sớm vượt qua hư không, tham gia vào cuộc tranh đoạt thần cách kia rồi. Tiếng gầm của Quang Ám quốc chủ kia hẳn là đã sớm kinh động đến lão già, với tính cách của lão, lần này nhất định sẽ lôi kéo những vương triều đại đế khác, thậm chí là toàn bộ cường giả của Ma Giới. Lão già không động thì thôi, một khi đã động nhất định sẽ có thu hoạch. Hơn nữa bản tọa vẫn luôn có một nghi vấn, với tu vi của ta hôm nay mà vẫn không thể nhìn thấu được thực của lão già. Thân phận của lão dường như có vẻ cao thâm khó lường. Bản tọa cũng rất hiếu kỳ, lão già đã che giấu thực lực mấy tỉ năm, lần này vì muốn lấy được thần cách có lẽ phải ra tay rồi.
- Chỉ cần Quang Ám quốc chủ kia còn chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao…
An Đức Liệt dừng lại, tiếp đó gằn từng chữ một:
- Hắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Thần cách, nhất định sẽ có hai người lấy được. Ám Cát Cổ Đức, ngươi không động tâm sao?
Ám Cát Cổ Đức cúi đầu, giọng nói không mang theo chút dao động tâm tình nào:
- Điện hạ hiểu lầm rồi.
- Hừ! Bản tọa mặc kệ ngươi có muốn đoạt thần cách hay không. Nếu như ngươi muốn đi, bản tọa cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, bản tọa sẽ chỉ nói một lần, tuyệt đối không nên có ý định phản bội ta, càng không nên định ở sau lưng đối phó bản tọa. Ngươi là một người thông minh, làm như vậy sẽ có hậu quả gì, bản tọa không cần nói chắc ngươi cũng hiểu. Ngươi có thể đi được rồi.
Ám Cát Cổ Đức ngạc nhiên:
- Đi đâu?
An Đức Liệt hờ hững chớp mắt một cái:
- Đi cướp lấy thần cách. Bản tọa biết ngươi vẫn luôn không phục ta. Lần này bản tọa cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Ngươi có thể rời khỏi nơi này, đánh cuộc vận may của ngươi một lần. Nếu như ngươi có thể thuận lợi lấy được thần cách, khế ước máu của ta tự nhiên sẽ vô dụng. Còn nếu như không thể, chờ sau khi ngươi trở về, bản tọa sẽ tự mình chặt đầu ngươi xuống.
- Muốn có được lợi ích lớn, thu hoạch lớn thì cần phải mạo hiểm. Ám Cát Cổ Đức, đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ngươi, có đánh cuộc hay không?
Ánh mắt An Đức Liệt ngưng tụ lại như dao.
Ám Cát Cổ Đức cúi thấp đầu, không ai có thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Thời gian trôi qua từng giây, không khí tĩnh mịch gần như làm cho người ta hít thở không thông. Từng hàng yêu ma với ánh mắt không có sinh khí như cá chết lẳng lặng đứng ở phía sau, cả người tà khí ngập trời. Ở nơi xa hơn, khu rừng cấm kỵ vốn tươi tốt đang đau đớn kêu gào trong ngọn lửa màu đen. Mầm rễ vừa mới nhô ra, vừa gặp ngọn lửa liền nhanh chóng xoắn lại, khô héo và hóa thành tro bụi. Những mầm rễ mới lại nhúc nhích, rất nhanh từ dưới đất mọc ra ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng ngẩng đầu lên, trong cặp mắt màu tím hiện lên vẻ kiên quyết.
"Cộp!"
Ám Cát Cổ Đức bước ra một bước, bước chân rất kiên định, cũng không quay đầu lại, vượt qua bên cạnh An Đức Liệt. Từng sợi tóc dài phất phơ, từng bước từng bước đi về phía trước, dáng vẻ dứt khoát và kiên quyết, dường như không hề lo lắng nhị hoàng tử An Đức Liệt sẽ giận dữ dùng đến khế ước máu, hoặc là đột nhiên ra tay.
Quyết định của Ám Cát Cổ Đức hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của An Đức Liệt, hai con ngươi đen kịt chợt co lại một chút, năm ngón tay dùng sức nắm chặt, nơi khớp ngón tay nổi lên màu trắng xanh, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
"Tại sao không giết hắn?" – Từ sâu trong linh hồn, linh hồn tà ác âm trầm nói.
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm." - Trầm mặc một lúc, An Đức Liệt hờ hững trả lời.
"Thật ra từ sâu trong lòng, ngươi vẫn xem Ám Cát Cổ Đức là loại người giống như mình. Đây xem như là cho một bản thân khác của ngươi cơ hội sao?" – Giọng nói của linh hồn tà ác hiển nhiên có chút không vui.