Phi Thăng Chi Hậu

Chương 575

Mặc dù phản ứng của Hoàng rất quái dị, nhưng bản năng chiến đấu của cường giả gần như khiến cho trong đầu đám vương triều đại đế sinh ra một suy nghĩ: bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để công kích.

Ma thức của đám vương triều đại đế đã sớm tập trung trên người Hoàng. Lúc này Hoàng đột nhiên thu liễm khí tức, cũng thu hồi thần lực bảo vệ bên ngoài cơ thể, dưới khí tức cảm ứng, cho dù đám vương triều đại đế trong lòng do dự, giờ phút này thần chú cũng đã hoàn thành, không muốn ra tay cũng không được nữa.

- Ra tay!

Mười luồng dao động ý thức cường đại lan khắp hư không, truyền vào trong biển ý thức của đám vương triều đại đế. Mọi người vội vàng trao đổi một ánh mắt, không hẹn mà cùng quát lớn một tiếng, đồng thời ra tay.

- Ha!

Mười bóng ma cao lớn sinh ra tại thời kỳ hỗn độn đồng thời gầm lên một tiếng, từ trên mây đen vọt người lên. Mười luồng thần lực như nước lũ từ bàn tay phát ra, dễ như bẻ cành khô phá tan tầng tầng hư không, từ bốn phương đánh về phía Hoàng đã thu hồi thần lực bên ngoài cơ thể.

"Ầm!"

Hắc ám thần lực như nước lũ do mười tên vương triều đại đế phát ra còn chưa đánh vào người Hoàng, biến động khác thường chợt xảy ra.

"Rắc rắc!"

Trong tiếng giòn giã liên miên không dứt, vô số vết nứt nhỏ như sợi tóc từ trong xương cốt màu vàng tối của Hoàng lan ra, nhanh chóng trải rộng khắp cả bộ xương. Giống như có một bàn tay vô hình dùng sức nắm vào bộ xương sắp vỡ vụn này, bóp mạnh vào phía trong một cái. Trong tiếng răng rắc, bộ xương hoàng kim mà cả thần lực cũng khó phá hủy bỗng hoàn toàn vỡ nát, bắt đầu tan rã, không còn duy trì được hình dáng hoàn chỉnh. Vô số mảnh xương lớn nhỏ co lại vào trong, sau đó bắn ra bên ngoài, vừa lúc nghênh đón thần lực hùng hậu do mười tên vương triều đại đế phát ra. Lần này vì để tránh xảy ra biến cố, đám yêu ma đại đế đều đã công kích toàn lực.

Hai bên vừa va chạm, bộ xương của Hoàng liền hoàn toàn bể thành bụi phấn, hóa thành một đám sương mù màu hoàng kim mờ mịt.

"Không ổn!" - Ven rìa chiến trường, Tâm Ma vẫn luôn quan sát chặt chẽ tình hình diễn biến. Bộ xương của Hoàng mặc dù đã hóa thành bụi phấn, nhưng chiếc đầu dưới mặt nạ màu bạc cũng không vỡ nát theo. Gần như ngay khi bộ xương hoàn toàn bị đánh thành bụi phấn, cặp mắt của Hoàng vẫn luôn khép chặt cuối cùng mở ra, con ngươi vốn có màu vàng nhạt lúc này lại hóa thành hai màu đen trắng.

- Gào!

Chiếc đầu hoàng kim còn sót lại đột nhiên há miệng phát ra một tiếng kêu lớn như muốn xé rách không gian. Tiếng kêu kia giống như một cơn lốc tinh thần vô hình cuốn qua toàn bộ không gian khép kín. Ngay cả cường giả như vương triều đại đế cũng không khỏi che tai lui về phía sau, trong đầu đau đớn như bị kim chích.

"Ầm!"

Sau tiếng kêu lớn ngắn ngủi, chiếc đầu còn sót của Hoàng cũng nổ tung. Tất cả máu hoàng kim từ thân thể hội tụ đến xoang đầu đều biến thành sương mù tỏa ra khắp nơi.

"Ầm!"

Tiếng kêu chói tai chỉ là khởi đầu, dưới chân Hoàng chợt phát ra một tiếng vang lớn kinh động lòng người. Không gian khép kín do chín gã Hắc Ám Quân Chủ hợp sức thi triển bỗng xuất hiện một vết nứt lớn.

Bên dưới không gian đen kịt rạn nứt phát ra một đoàn ánh sáng màu hoàng kim. Ánh mắt sắc bén của Tâm Ma đã sớm nhìn thấy rõ, ánh sáng màu hoàng kim kia vốn là một pho tượng thần hoàng kim to lớn.

Pho tượng thần hoàng kim còn chưa từ phía dưới hiện lên, hai luồng khí tức mênh mông như sao trời liền dùng tốc độ nhanh gấp nhiều lần tràn vào không gian này, điên cuồng khoách triển ra. Trước mặt hai luồng khí tức vượt trên tất cả sinh linh, xem trời đất vạn vật như con kiến, trong lòng tất cả cường giả yêu ma đều không khỏi dâng lên một cảm giác nhỏ bé. Trong khí tức kia ẩn chứa một lực lượng khiến khiến linh hồn sợ hãi, khiến tất cả cường giả yêu ma không ngừng run rẩy, gần như muốn nằm rạp xuống đất. Đó là khí tức của bản thể Chủ Thần.

"Ầm ầm!"

Pho tượng thần hoàng kim to lớn mang theo ánh sáng và sức nóng vô tận, từ trong lỗ thủng đen kịt bên dưới người Hoàng bay vào, lẳng lặng lơ lửng phía dưới chiếc mặt nạ trắng bạc kia. Một đoàn ánh sáng ẩn chứa khí tức của chư thần tỏa ra từ người nó.

"Phụt!"

Cách cái bệ của pho tượng thần hoàng kim to lớn kia mấy chục trượng, một bóng người bỗng ho khan, từ trong sóng khí cuồn cuộn nhào ra một bên. Vừa thoát ra khỏi phạm vi của ánh sáng hoàng kim, liền dốc hết sức chạy ra bên ngoài. Trong bóng tối, thấp thoáng có thể thấy được một hàng vết máu vẩy ra theo phương hướng bóng đen kia chạy trốn. Người nọ dĩ nhiên là Ám Cát Cổ Đức bị lực lượng của tượng thần hoàng kim cuốn vào không gian này.

"Khục khục!"

Ám Cát Cổ Đức vừa ôm ngực ho khan, vừa kinh hãi quay đầu nhìn pho tượng thần hoàng kim to lớn vẻ mặt hờ hững kia. Mặc dù có Tuyệt Đối lĩnh vực bảo vệ, hắn vẫn bị lực lượng to lớn và thuần tuý đột nhiên từ trong tượng thần hoàng kim tràn ra gây thương tích, liền phun ra vài ngụm máu.

Ánh mắt liếc nhìn chung quanh một vòng, Ám Cát Cổ Đức nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng trong lòng vẫn phập phồng như cũ: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Trên thực tế, không chỉ có Ám Cát Cổ Đức, ngay cả đám người Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp trong đầu cũng cảm thấy nghi hoặc. Không ít người đã từng nhìn thấy thần điện của Hoàng, tự nhiên cũng có ấn tượng với pho tượng thần hoàng kim to lớn trước thần điện, nhưng không ai ngờ được pho tượng thần hoàng kim vốn tưởng dùng để trang trí này lại phát ra khí tức của Chủ Thần làm người ta sợ hãi như vậy.

Hoàng tự nổ, pho tượng thần hoàng kim đột nhiên bay đến, tất cả mọi thứ đều có vẻ kỳ dị không thể nói rõ. Trong lòng mọi người đã sinh ra ý rút lui, chỉ là sự cố chấp đối với thần cách vẫn không dễ dàng buông xuống, do đó mới chần chừ không đi, đứng ở phía xa ngóng nhìn, trong lòng vẫn mang chút hi vọng.

Phía trên pho tượng thần hoàng kim lấp lánh là chiếc mặt nạ màu trắng bạc lẳng lặng lơ lửng trong hư không. Chung quanh mặt nạ màu bạc, đám bụi phấn hoàng kim vốn là một bộ xương hoàn chỉnh bỗng hóa thành từng giọt chất lỏng như sương mù, bên trong loáng thoáng lại có những điểm nhỏ màu đỏ. Tất cả sương mù đều tràn về hướng trung tâm, càng lúc càng nhiều, dần dần hình thành một giọt nước nhỏ như nước mắt. Đây chính là giọt máu của thần ẩn chứa toàn bộ tinh hoa trong cơ thể Hoàng.

"Tách!"

Tất cả sương mù hoàng kim đều hội tụ lại trước mặt nạ màu bạc, hóa thành một giọt máu của thần vàng ánh. Mà phía dưới giọt máu của thần lớn bằng cái đấu kia, vô số điểm nhỏ màu đỏ cũng hợp lại với nhau, hóa thành một giọt máu đỏ tươi từ dưới mặt nạ rơi vào sâu trong bóng tối vô tận.

Tại khoảnh khắc kia, linh hồn của Tâm Ma đột nhiên rung động, liền quay đầu lại, ánh mắt nhìn theo giọt máu màu đỏ bị người ta bỏ qua vẽ nên một quỹ tích trong hư không, chui vào sâu trong bóng tối.

Một cảm giác huyết mạch nối liền dâng lên trong lòng. Trong xa xăm, Tâm Ma chợt hiểu ra, đó là, hoặc đã từng là một giọt máu của hắn.

"Ong!"

Hư không rung động. Giọt máu của thần kia chảy vào trong mặt nạ màu bạc, nhuộm nó thành một mảng vàng ánh. Phía sau mặt nạ, hai viên tinh thể bốn mặt vốn ẩn sâu trong đầu Hoàng, hoặc nói chính xác là hai viên thần cách một đen một trắng lẳng lặng lơ lửng ở trong màn đêm, từ từ xoay tròn.

"Đinh!"

Trên mặt nạ màu trắng bạc, chính xác là trên mặt nạ hoàng kim, một cặp mắt khác chợt mở ra, một con mắt đen kịt như mực còn một con lại trắng tinh như lông, nhưng đều lạnh giá vô tình, hoàn toàn không có cảm xúc. Trong bóng tối, hai đoàn hư ảnh tỏa ra áp lực vô hạn chậm rãi hiện lên hai bên pho tượng thần hoàng kim, nhưng không một ai có thể nhìn thấy chiếc đầu của hai hư ảnh này.

Hoàng cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ hình thái nhân loại của hắn, trở về với bản nguyên. Thần tính cuối cùng đã thay thế nhân tính thức tỉnh.

Cách đó ngàn trượng, Tâm Ma dường như chợt hiểu ra, ký ức thuộc về một thời đại xa xôi nhanh chóng hiện lên trong đầu, trở nên rõ ràng trước mắt.

Một khoảnh khắc của ngàn vạn năm trước. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

Một móng vuốt màu hoàng kim sắc bén xẹt qua hư không, xé xuống một miếng da nhỏ từ trên cánh tay của thiếu niên đang chạy trốn.

Mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó.

Một giọt máu đã hoàn thành Hoàng, giúp hắn thoát ra khỏi sự mê mang nơi chiến trường thần ma cổ, lại có thần trí của mình. Một giọt máu đã khiến vô số ký ức chôn vùi từ xa xưa bắt đầu thức tỉnh, bắt đầu truyền thuyết của Hoàng, cũng bắt đầu cho sự vướng mắc của Hoàng và chủ nhân giọt máu này.

Nhưng thần vĩnh viễn là thần, một giọt máu đã khiến cho một tảng đá vô tri của chiến trường thần ma cổ trở thành Hoàng của quốc độ Quang Ám, có tư cách ngồi lên địa vị của thần lần nữa, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn một sự trói buộc trên con đường trở lại thành thần.

Chỉ khi thoát khỏi nhân tính mới có thể thành tựu thần tính. Giờ phút này, Hoàng vốn lạc đường trong vũ trụ mênh mông cuối cùng đã tìm về bản nguyên.

Cùng thời khắc đó, một nửa thân thể Bổn Tôn đã dung nhập vào thời không nguyên địa, trong lòng cũng có dự cảm, chợt dừng bước.

Trong đầu Bổn Tôn, dấu vết ký ức do Hoàng đưa vào đột nhiên dao động, vô số ký ức vụn vặt bỗng dung hợp lại. Giữa vũ trụ mênh mông giống như có một lực lượng vô hình, xuyên qua tất cả cách trở, nối liền Hoàng và Bổn Tôn.

Tại khoảnh khắc này, Bổn Tôn một lần nữa cảm nhận được Hoàng, cũng cảm nhận được ký ức của hắn hoàn toàn thức tỉnh.

Hai tồn tại không phải con người, giờ phút này tại linh hồn đã đạt đến sự nhất trí cao độ, đó là lý trí gần như tàn khốc.

Một chuỗi ký ức xa xăm lướt qua trong đầu Bổn Tôn, những bí mật liên quan đến Hoàng đều hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Bổn Tôn giống như một người bàng quan, theo ký ức lướt qua trong đầu trở lại vô số năm trước, tại cuộc chiến thần ma.

Hàng tỉ năm trước, cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát. Thiên sứ, ma tộc và huyết tộc chiến đấu tại mọi góc trong vũ trụ, mỗi lần tử vong đều là hàng trăm vạn. Mà vào lúc này, nhân tộc Thái Cổ vẫn chưa xuất hiện trong mắt các tộc khác.

Chiến tranh của thế tục vĩnh viễn không thể quyết định được kết quả của cuộc chiến thần ma, thứ duy nhất có thể làm được điều đó là chiến tranh giữa Chủ Thần.

Trong hư không bị bao phủ bởi bóng tối và sự tĩnh mịch, mười ba tên Hắc Ám Chủ Thần và mười ba tên Quang Minh Chủ Thần công kích lẫn nhau. Giữa các Hắc Ám Chủ Thần vốn không có liên hệ, nhưng khi đối mặt với công kích của Quang Minh chư thần, bọn họ lại đoàn kết để đối phó với bên ngoài.

Một tên Hắc Ám Chủ Thần tương ứng với một tên Quang Minh Chủ Thần. Bản thể của hai bên còn chưa chính thức giao thủ, nhưng hàng vạn phân thân từ thân thể diễn sinh ra đã trải rộng khắp cả vũ trụ, hiện lên tại tất cả chiến trường, chém giết và hủy diệt.

Mỗi Chủ Thần phân thân chết đi, cùng lúc đó dưới vực sâu bóng tối và trên thiên đường ánh sáng lại có nhiều phân thân hơn diễn sinh ra.

Bất kỳ hai Chủ Thần nào, khi bản thể ở quá gần nhau, uy thế tỏa ra đều có thể dễ dàng xé tan không gian trong diện tích lớn quanh người thành mảnh vụn.

Khi bản thể của Hắc Ám Chủ Thần từ dưới vực sâu bóng tối đi ra, mà bản thể của Quang Minh Chủ Thần cũng từ trên Thiên Đường bước xuống, hai Chủ Thần chiến đấu trong vũ trụ hư không, kết quả sẽ phải phân định bằng một bên ngã xuống.

Chiến tranh giữa Chủ Thần vốn rất ít liên quan đến bản thể của thần.

Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, đối thủ của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm chính là Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát (Isaac). Chiến tranh giữa hai vị chúa tể bóng tối và ánh sáng kéo dài vô số năm, vô số phân thân ngã xuống trong những góc tối tăm của vũ trụ.
Bình Luận (0)
Comment