Phi Thăng Chi Hậu

Chương 599

Một viên tinh thể nhiều mặt màu trắng sữa lớn bằng nắm tay đang nằm trên đầu ngón tay của người áo trắng, lắc lư giữa khớp ngón tay và lòng bàn tay. Theo cử động của người áo trắng, những luồng ánh sáng làm người ta hoa mắt mê ly từ trong tinh thể màu trắng kia bắn ra.

"Thần cách của Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm!" - Ma Đế Hoàng nghe được sâu trong đầu và cổ họng của mình đồng thời vang lên tiếng nuốt nước bọt. Đối mặt với thần cách của một Chủ Thần đã chết, ngay cả hắn cũng không khỏi động tâm.

"Giết chết hắn, cướp lấy viên thần cách này!" - Ma Đế Hoàng nghe được giọng nói tham lam của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc.

Trong mắt thoáng qua vẻ thèm khát, Ma Đế Hoàng rất nhanh bình tĩnh lại. Lắc đầu một cái, hắn nói với giọng có phần cam chịu: "Bây giờ không được. Hiện tại chúng ta nên nghĩ cách làm sao để chạy trốn chứ không phải viên thần cách này."

"Ngươi điên rồi, lúc nào lại trở nên nhát gan như vậy?" - Phân thần biến dị của Tịch Nhĩ Lạc kinh ngạc vì biểu hiện của Ma Đế Hoàng, không khỏi giận dữ hét lên.

"Khốn khiếp, sao ngươi không nhìn xem thử hắn là ai?" - Ma Đế Hoàng tỏ ra càng tức giận hơn: "Tên ngu ngốc ngươi, nhìn thử gương mặt đó, cảm nhận một chút khí tức của hắn, còn có cặp mắt kia, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quen thuộc sao?"

"Ngươi nói… a, là hắn!" – Giọng nói của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc hơi run rẩy, bên trong để lộ ra một sự sợ hãi thật sâu.

"Cuối cùng đã nghĩ ra rồi à." - Ma Đế Hoàng cắn răng nói. Hắn làm sao có thể không nhớ người áo trắng trước mắt này. Đường đường là đại đế đứng đầu Ma Giới lại bị người khác chiếm cứ đại điện nghị sự của mình, hơn nữa còn không dám ra tay. Người này không phải là Bổn Tôn chẳng kiêng nể gì tại vương triều Ma Đế Hoàng thì là ai?

"Có lẽ… bây giờ chúng ta có thể thử một lần. Dù sao thân phận đã bị lộ, nếu như có được viên thần cách này, chắc hẳn ta sẽ không cần lo lắng bị Tịch Nhĩ Lạc đuổi giết nữa."

"Tên ngu xuẩn ngươi!" - Ma Đế Hoàng cười giận nói: "Đối mặt với một kẻ khống chế lực lượng thời gian, ngươi xem thử chúng ta có mấy phần thắng? Ngươi nhìn lại tròng mắt của hắn thử xem, có cảm giác được thứ gì khác với lần trước hay không?"

"A… hắn đã chạm đến pháp tắc rồi!" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc hít một hơi lạnh, cuối cùng bình tĩnh lại từ trong sự hấp dẫn của thần cách, sâu trong lòng đã cảm thấy lạnh lẽo: "Sao có thể, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hắn lại…"

"Thừa dịp hắn còn chưa để ý đến, chúng ta hãy đi trước. Người này tuyệt đối không thể đo lường theo lẽ thường được, hi vọng cuộc chiến thần ma sẽ cuốn hắn vào. Có một kẻ địch khống chế thời gian như vậy thật sự quá đáng sợ!"

"Nếu như tên này thi triển thời gian nghịch lưu, khiến cho mình trở lại lúc mới vừa sinh ra, sau đó nhổ cỏ tận gốc thì phải làm sao?" - Ma Đế Hoàng cũng phải run rẩy vì ý nghĩ đáng sợ trong đầu này. Ngoại trừ chư thần, không có thứ gì từ lúc ban đầu lại mạnh mẽ như vậy.

"Đi thôi!"

Ngay lúc Ma Đế Hoàng quyết định nhanh chóng rời khỏi, một bóng trắng chợt lóe lên trước mắt. Bổn Tôn chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy, chặn đường Ma Đế Hoàng, cặp mắt màu vàng nhạt lạnh đạm vô tình nhìn chằm chằm vào đối phương. Ánh mắt của hắn dường như xuyên qua tầng tầng trở ngại, nhìn thẳng vào sâu trong linh hồn Ma Đế Hoàng.

Đứng trước cặp mắt gần như tiếp cận Chủ Thần này, Ma Đế Hoàng cảm giác mình giống như bị cởi hết quần áo, trần truồng hiện ra trước mặt đối phương. Ở trước cặp mắt này, từ trong ra ngoài, bao gồm cả linh hồn đều không còn gì bí mật. Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ không thoải mái.

Sâu trong biển ý thức Ma Đế Hoàng, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đang co rút vào một góc cảm thấy hoảng sợ. Ánh mắt của Bổn Tôn nào phải nhìn vào linh hồn, rõ ràng là đang nhìn thẳng vào hắn.

Mí mắt Bổn Tôn nhấp nháy một chút, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Ma Đế Hoàng và phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, một bàn tay trái trống rỗng chậm rãi giơ về phía đầu của Ma Đế Hoàng. Ngay khi Bổn Tôn vươn tay trái ra, khí tức của hắn vẫn luôn thu liễm đột nhiên gia tăng với tốc độ cao, trong nháy mắt đã đạt đến một mức độ khiến cho Ma Đế Hoàng và phân thân của Tịch Nhĩ Lạc hoảng sợ.

"Chạy mau, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!" - Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cực kỳ sợ hãi, điên cuồng hét lên.

Toàn thân Ma Đế Hoàng run rẩy. Tại khoảnh khắc này, khí tức uy nghiêm vượt trên tất cả sinh vật do Bổn Tôn phát ra khiến hắn gần như cho rằng mình đang đối mặt với chân thân của một vị Chủ Thần.

"Bùng!"

Bàn chân Ma Đế Hoàng đạp mạnh, long bào trên người tung bay, thân hình đã hóa thành một vệt cầu vồng đen bắn vào sâu trong vũ trụ. Ngay lúc Ma Đế Hoàng vừa bay vút ra khỏi bề mặt của khối vẫn thạch màu đen to lớn này, cặp mắt màu vàng nhạt của Bổn Tôn đột nhiên lóe lên một cái, đồng thời tay trái như hoa sen nở vươn ra đột nhiên tăng tốc. Khi Ma Đế Hoàng vừa chạy ra khỏi mười trượng, Bổn Tôn đột nhiên đánh ra một chưởng.

"Ầm!"

Hư không rung lên một cái. Tất cả thanh âm trong nháy mắt đều biến mất. Giữa không trung, Ma Đế Hoàng mở mắt thật lớn vì quá hoảng sợ, cả người giống như một con con ếch dang bốn chân ra, đứng yên trên trời không nhúc nhích. Lực lương thời gian, "thời gian tĩnh chỉ" đã phát động.

Nếu như phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trong đầu Ma Đế Hoàng có thân thể, vậy thì giờ phút này sắc mặt của hắn chắc chắn là một màu trắng bệch.

"Cộp!"

"Cộp!"

Bổn Tôn liên tục bước ra hai bước, rời khỏi bề mặt của vẫn thạch màu đen, mái tóc dài tung bay tản ra từng sợi, vẻ mặt hờ hững, tay trái một lần nữa nhẹ nhành đánh ra một chưởng.

"Vù!"

Tay trái của Bổn Tôn đánh ra ba thước, hư không lại sinh ra biến hóa. Quanh người Ma Đế Hoàng trong vòng gần mười trượng đột nhiên hóa thành một mảng hỗn độn, một đoàn khí tức hỗn động hùng hậu bao lấy hắn vào giữa. Cặp mắt màu vàng nhạt của Bổn Tôn đột nhiên chuyển thành màu vàng óng, một tay vươn về hướng đoàn khí tức hỗn độn sinh ra trong hư không này. Lực lượng thời gian, "thời gian tố nguyên" đã phát động.

Trong sắc mặt kinh hãi của Ma Đế Hoàng, thời gian trong phạm vi trăm trượng nhanh chóng chảy ngược lại.

Trong đầu Ma Đế Hoàng, một bóng đen nhàn nhạt ẩn chứa sóng ý thức nhanh chóng lớn lên, theo thời gian chảy ngược từ trong biển ý thức của Ma Đế Hoàng tách ra.

- A!

Chợt nghe một tiếng thét kinh hãi. Khi tác dụng của thời gian bản nguyên biến mất, lại nghe thêm hai tiếng kinh hô. Trong đoàn khí tức hỗn độn to lớn giữa hư không, một bóng đen cùng với Ma Đế Hoàng chia làm hai hướng, giống như chim sợ cành cong nhanh chóng chạy trốn vào sâu trong vũ trụ.

Ánh sáng trắng chợt lóe lên. Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc chạy đã mau, nhưng Bổn Tôn đuổi theo còn nhanh hơn, giữa không trung lại đánh ra một chưởng. Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc lại giống như một con con ếch khựng lại trên không. Ở bên kia, Ma Đế Hoàng thấy thế liền hoảng hốt, nào dám dừng lại, lập tức chạy nhanh hơn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, Bổn Tôn bỗng vươn một ngón cái ra, cũng không chỉ về phía hắn mà lại chỉ vào một nơi trong hư không cách đó không xa. Chợt nghe một tiếng vang, cặp mắt của Bổn Tôn càng sáng hơn, thế giới trong mắt nhanh chóng tách rời, vô số sợi tơ hiện lên.

Trong thế giới của Bổn Tôn có một kén tơ màu vàng óng ẩn nấp trong vô số quy tắc đan xen, một đầu của kén tơ quy tắc này nối liền với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc, còn một đầu khác lại xuyên qua vũ trụ hư không mênh mông, kéo dài vào sâu trong bóng tối. Trong cặp mắt vàng ánh của Bổn Tôn, mặt ngoài của kén tơ kỳ dị này dần dần hiện ra một hoa văn màu vàng tối hình xoắn ốc. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

"Bùng!"

Theo ngón cái của Bổn Tôn chỉ vào, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc chợt cảm thấy sâu trong linh hồn truyền đến từng đợt co rúm kịch liệt. Đau dớn mãnh liệt khiến cho hắn gần như không nhịn được muốn gào lên. Hắn định vận chuyển hắc ám thần lực trong cơ thể, nhưng dưới sự áp chế của lực lượng "thời gian tĩnh chỉ", thần lực trong linh hồn hắn lại không có chút động tĩnh nào.

"Hắn quá mạnh, đã bắt đầu chạm đến lĩnh vực của chư thần rồi!"

Nhưng càng khiến hắn kinh hãi và nghi hoặc là Bổn Tôn rõ ràng không chạm vào hắn, nhưng lại sinh ra tác dụng đối với linh hồn của hắn. Bản năng nói cho hắn biết, một chỉ kia của Bổn Tôn thật sự không chạm vào linh hồn hắn, mà thứ khiến cho hắn cảm thấy đau đớn lại là một thứ khác. Một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi.

Trong muôn vàn kén tơ quy tắc đan xen, kén tơ vàng ánh nối liền với phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc bị ngón cái Bổn Tôn chỉ vào liền rung lên ong ong, có điều dù là phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng không thể nào nghe được tiếng chấn động này.

Một làn sóng gợn theo kén tơ màu vàng truyền vào sâu trong vũ trụ. Ánh mắt của Bổn Tôn cũng theo sau sóng chấn động di chuyển về hướng đầu cuối của kén tơ vàng ánh. Vào thời khắc này, ánh mắt của Bổn Tôn có một sức quan sát rất sắc bén, bóng tối và không gian dưới cặp mắt lay động như ánh nến này cũng trở nên ảm đạm.

Đuổi theo tia rung động trên kén tơ vàng ánh, ánh mắt Bổn Tôn đã vượt qua tầng tầng hư không, xuyên qua vô số vũ trụ không gian hoặc chồng chất hoặc song song, rơi xuống vực sâu bóng tối mênh mông bát ngát bên dưới hàng tỉ không gian, thuộc về Hắc Ám chư thần.

Trong vực sâu bóng tối mênh mông như hải dương, bề mặt đen kịt thâm trầm, cách xa tầm mắt của sinh vật, vô số kén tơ giống hệt như kén tơ vàng ánh nối liền với phân thân biến dị từ bốn phương tám hướng kéo dài đến, cuối cùng chui vào một điểm trên bề mặt vực sâu bóng tối, biến mất ở bên dưới.

Bề mặt vách ngăn của vực sâu bóng tối rất đặc biệt, có sóng lớn màu đen cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như một hải dương màu đen bình thường. Nhưng dù ánh mắt Bổn Tôn có thể xuyên qua không gian, vượt qua hơn nửa vũ trụ, cũng không cách nào xuyên qua được lớp bóng tối thâm trầm này.

Sau khi tia dao động kia dọc theo kén tơ vàng ánh truyền xuống không lâu, bên dưới đột nhiên vang lên một tiếng rống giận rung trời, sau đó một hơi thở lạnh như băng mạnh mẽ đáng sợ từ sâu trong vực sâu bóng tối nhanh chóng tỏa ra. Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc giống như bị chọc giận, tiếng rống giận kia chính là do hắn phát ra từ trong quốc độ bóng tối xa xôi.

Ánh mắt của Bổn Tôn vừa tiếp xúc liền thu lại, sau đó dừng ở phía trên vực sâu bóng tối. Ngay khi tiếng gầm giận dữ của Tịch Nhĩ Lạc từ dưới vực sâu vang lên, ánh mắt của Bổn Tôn cũng đã thu về.

Khí tức của Âm Mưu Chi Chủ như tia chớp xuyên qua vực sâu bóng tối, nhanh chóng tiến đến gần, nhưng Bổn Tôn dường như cũng không vội vã rời đi. Đối với kén tơ màu vàng kia, hắn có vẻ đã sinh ra hứng thú rất lớn, ngón trỏ và ngón giữa vươn ra, đầu ngón tay xuất hiện một bóng mờ nhàn nhạt. Hắn muốn từ trên kén tơ vàng ánh này cắt xuống một đoạn kén tơ màu vàng tựa hồ rất quan trọng đối với Âm Mưu Chi Chủ.

Phía trên vẫn thạch hình bầu dục, một đoàn vòng xoáy mây to lớn chợt lóe lên, bên trong loáng thoáng vang lên tiếng sấm ầm ầm. Phía dưới vòng xoáy mây, ngón trỏ và ngón giữa của Bổn Tôn mở ra, sau đó kẹp lại.

Đột nhiên phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cảm thấy mình đã khôi phục khả năng hành động. Hắn đưa mắt nhìn, phát hiện Bổn Tôn với cặp mắt màu vàng nhạt cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngón trỏ và ngón giữa mở ra thành hình cái kéo vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cũng không kẹp lại. Dựa vào thực lực cường hãn của bản thân, hắn cảm giác được quy tắc chung quanh bỗng trở nên hỗn loạn. Kinh ngạc nhìn về phía Bổn Tôn, hắn lại phát hiện thân thể đối phương đang bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment