Phi Thăng Chi Hậu

Chương 60

Xuy! Một tiếng phá không truyền nhập vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ liền xoay đầu theo ý thức, nhưng lập tức có một ngọn trảo phong lướt qua tai, ngay sau đó là mấy vết cào xước xuất hiện lên trên má trái của y, từ mờ nhạt dần trở thành huyết sắc, từng tia từng tia máu từ vết cào xước rỉ ra.

Cách mấy trăm thước ở phía sau, Dạ Mị cười lên khanh khách, thân ảnh quỷ dị từ từ hiển lộ ra, trước tiên là nửa thân trên rồi sau đó là nửa thân dưới, hắn ta thè lưỡi ra nhè nhẹ liếm những giọt máu còn vương lại trên đầu trảo, mặt Dạ Mị lộ xuất một nụ cười rất thỏa mãn : "Huyết dịch của ngươi nó ngọt ngào làm sao, có lẽ cũng đã có hỏa hầu từ hai ngàn vạn năm trở lên rồi, chắc chắn là một thứ thực vật đại bổ…. Khà khà, đã quá lâu rồi, quá lâu đến mức người trong thiên hạ đã quên mất Dạ Tộc của bọn ta, quên mất tốc độ xưng bá thiên hạ của Dạ Tộc bọn ta."

Phong Vân Vô Kỵ vẫn mặc nhiên im lặng, đòn tấn công vừa rồi y vốn không nhìn thấy thân ảnh của Dạ Mị, tránh né chỉ là theo trực giác. Thiên hạ vạn đạo, kiếm đạo của võ giả được xem là tốc độ nhanh nhất, cho dug là tốc độ của Dạ Tộc có nhanh hơn đi chăng nữa cũng thoa xa Phong vân Vô Kị, nhưng y thật không ngờ tốc độ của tên tộc trưởng của chúng lại nhanh đến như vậy.

Dạ Mị lại cất tràng cười quái dị, thân hình thoắt một cái đã trở nên mơ hồ, nhanh chóng biến mất trong gió.

Ô quang quang mang đột hiện, Phong Vân Vô Kỵ mãnh nhiên xuất chiêu tà tà chém xuống, đột nhiên một tiếng kêu quái dị vang lên, Phong Vân Vô Kỵ nâng lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay lên, một miếng da thịt long ra, huyết dịch rỉ ra.

Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại cứ xem như là không thấy gì, chỉ là nhìn trừng trừng vào Dạ Mị ở cách đó vài trượng, tà tà hạ Đệ Ngủ Kiếm Đảm hạ xuống, một mảng tia tuyến màu đen từ từ phiêu lạc.

Dạ Mị đưa tay rờ rờ lên trên đầu tóc, một vết cắt rất ngọt và gọn còn rõ ràng trên tóc. Dạ Mị nhìn Phong Vân Vô kỵ với nét mặt cổ quái, bộ dạng như có lới muốn nói nhưng lại ngưng lại, mấy lần há miệng ra nhưng lại ngậm lại, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: "Làm sao… làm sao có thể … ngươi…."

"Ngươi nghĩ ta có tất yếu phải nói cho ngươi biết hay sao? Hay ngươi nghĩ ta cũng ngốc như ngươi?" Phong Vân Vô Kỵ ngắt lời của hắn, Dạ Mị muốn hỏi gì, y đương nhiên biết, nhưng y đâu dại gì mà nói cho kẻ địch biết mình đã làm như thế nào? Điều này sẽ khiến cho đối phương càng dễ giết bản thân hơn.

"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta giết ngươi không được hay sao!"

Dạ Mị tung cánh dơi ra, hai phía bên thân thể không ngờ là lại đồng thời xuát hiện mười tên Dạ Mị, thân hình một lần nữa lại loáng lên, lại có thêm mười tên Dạ Mị nữa … loáng một cái, trước mắt Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện hơn mấy trăm tên Dạ Mị, tên nào tên nấy giống nhau như đúc, lơ lửng giữa hư không, hoàn toàn không thể nhìn thấy dấu vết nào để xác định đó là ảnh ảo.

Phong Vân Vô Kỳ quan sát mấy trăm tên Dạ Mị vơi một nụ cười quỷ dị ở trước mặt, tâm thần cuồng chấn không thôi, điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của y.

Trong lòng cũng không dám chần chừ, hai tay đan xen lẫn nhau khua khua ở trước ngực, sau đó dọc theo đôi vai giang ra hai bên, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, đầu tóc tung bay trong gió, khi đôi mắt nhắm nghiền lại, trong hư không truyền đến tiếng kiếm ngân chói tai liên tục, sau đó là đạo đạo quang mang trắng xóa tấn tốc ngưng kết thành hình, sau đó, kiếm khí dày đặc tập trung từ mấy ngàn đến cả vạn thanh đinh ninh bất tuyệt, tự động nhiễu thành một vòng tròn, bao quanh Phong Vân Vô Kỵ.

"Đến đi! Để ta xem ngươi có tuyệt chiêu gì, nếu chỉ bằng tốc độ mà ngươi muốn giết ta thì đúng là si tâm vọng tưởng!... Ta cũng không ngại ngùng mà mang cái đầu đó của ngươi về." Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, hai tay huy xuất, kiếm trận dày đặc như mưa bảo hộ vững chắc quanh thân thể y, mũi chân khe khẽ điểm một cái, Phong Vân Vô Kị đã nhảy xuống khỏi vách núi, chu thân kiếm trận tấn tốc chuyển hóa, mũi kiếm toàn lực công kích về phía Dạ Mị.

"Thế sao?" Mấy trăm tên Dạ Mị đồng thời mở miệng nói, khóe miệng cũng đều nhếch lên hiện ra một nụ cười quỷ dị, thân thể khẽ động một cái sau đó đều biến mất trong hư không.

Binh!

Vài thanh kiếm khí ở bên cánh trái đột nhiên bị bể vụn, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ khẽ lướt qua, nhưng chỉ thấy Dạ Mị đã thối lui về phía sau, rồi bên cánh phải lại phát ra một tiếng vang lớn, mấy trăm thanh kiếm khí tức thì oanh toái hóa thành bụi cát.

Binh! Binh! Binh!

Mấy đạo hắc ảnh tựa hồ như đồng thời từ các phương hướng ở bên ngoài trùng nhập vào bên trong kiếm trận bày bố ở bên ngoài thân thể, những nơi chúng tiến đến, kiếm khí ở nơi đó đều toái liệt. Phong Vân Vô Kỵ vẫn chẳng hề động đậy vì đang đợi thời cơ, quả nhiên, mấy chục đạo thân ảnh đó đến khi còn cách Phong Vân Vô Kị vài thước thì đột nhiên quay đầu bỏ đi, tốc độ thì nhanh như chớp giật. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ sớm đã tính toán chờ mấy đạo hắc ảnh bắt đầu trùng nhập kiếm trận, đột nhiên nhìn thấy mấy đạo hắc ảnh khựng lại trong phiến khắc, kiếm trận ở bên ngoài vốn đang đình chỉ bất động đột nhiên xoay chuyển, kiếm khí trước sau tương khích bao bọc lại, nhưng chỉ thấy một phiến quang mang trắng xóa, chỉ thấy ánh sáng mà không thấy hình.

Phù!

Phong Vân Vô Kỵ há miệng phun ra một hơi chân nguyên kiếm khí, kiếm trận quanh cơ thể đột nhiên khuếch đại khí thế. Mấy đạo hắc ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, liên tục tránh né trong kiếm khí trong kiếm trận, mặc dù tránh được nhưng nhất thời vô pháp thoát khỏi.

Bên ngoài kiếm trận, lại một đám hắc ảnh dày đặc điên cuồng lao tới công kích kiếm khí bên ngoài kiếm trận. Vô số kiếm khí tại ngay khi hóa thân của Dạ Mị lao đến công kích thì oanh nhiên toái liệt hóa thành cát bụi. Nhưng rất nhanh dưới sự bổ sung của kiếm nguyên, những thanh kiếm khí còn chưa kịp toái liệt hoàn tòa đã trọng tân ngưng kết thành hình. Khiến cho trong một thời gian ngắn, Dạ Mị hoàn toàn không đủ sức để thoát ra.

Keng!

Một tiếng kiếm ngân trong trẻo từ trong ngực của Phong Vân Vô Kỵ vang lên, một đạo ô hồng quang mang đột nhiên lao ra, tấn tốc dung nhập vào trong màn kiếm khí dày đặc đang toàn chuyển. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

Bên trong kiếm trận, dần nhiều thêm một tia màu xám, sự gia nhập của Đệ Ngũ Kiếm Đảm, khiến cho Dạ Mị bắt đầu cẩn thận và thẩn trọng hơn, đó là một thanh thần binh, Dạ Mị vẫn có thể cảm thấy được khí tức nguy hiểm của trên thân kiếm.

Khó khăn lắm mới dụ được chân thân của Dạ Mị đi vào kiếm trận, Phong Vân Vô Kỵ lí nào lại dễ dàng để cho hắn ta thoát ra, thần thức cường đại vô thức phá thể xuất ra, bao bọc phạm vi mấy trăm dặm phụ cận, bất kỳ một cử động nào dù là rất nhỏ cũng đều biết rõ.

Điều khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy kỳ lạ đó là dưới sự tra sát của thần thức, nhưng cả mấy trăm tên Dạ Mị đang điên cuồng oanh kích kiếm trận này đều có khí tức của người sống, hoàn toàn không giống thuật pháp hay là ảo ảnh. Nghi hoặc thì vẫn là nghi hoặc, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không có ý suy nghĩ sâu sơn về vấn đề này. Tâm niệm vừa động, thần thức lập tức công kích vào mấy trăm tên Dạ Mị.

Ầm ầm ầm!!!

Từng tên Dạ Mị ở ngoài kiếm trận đột nhiên hóa thành tro bụi, tan biến vào trong hư không, còn bên trong kiếm trận, chỉ còn lại một chân thân của Dạ Mị, vẻ mặt đầy đau khổ, quanh thân thể cuiả hắn ta là vô số cát bụi phiêu sái……

Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Phong Vân Vô Kỵ, uy lực của thần thức công kích vượt xa dự liệu của y, dựa vào cường độ ý thức của "Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp" đệ tứ trọng thiên, phóng mắt nhìn cả Thái Cổ, những người có ý thức cường đại hơn cũng không có là mấy, nhưng chuyện đối phó với Dạ Mị, tự nhiên cũng không cần phải nói.

Lần này quả là cơ hội hiếm có, Phong Vân Vô Kỵ làm sao có thể bỏ qua cho được, vô số kiếm khí bên ngoài điên cuồng oanh kích lên chân thân của Dạ Mị, ngay sau đó, thân ảnh của Phong Vân Vô Kỵ loáng lên, dĩ nhiên đã nắm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm, dùng tốc độ nhanh như chớp chém xuống vai trái của Dạ Mị, xả thẳng xuống thắt lưng….

Xoẹt! Dạ Mị trừng to đôi mắt ra, trông chẳng khác gì như chết không thể nhắm mắt, hai nữa cơ thể ngã về hai phía, huyết dịch chạy ra ào ạt từ giữa cơ thể….

Thu lại kiếm, Phong Vân Vô Kỵ chuyển thân chàm chậm bước đi về phía Kiếm Các, ở sau lưng, hai phần thân mang theo một phiến mưa máu rơi xuống dưới đất, cả phiến sâm lâm trở thành một mảng hoang tàn ….
Bình Luận (0)
Comment