Phi Thăng Chi Hậu

Chương 644

Nhìn khắp Thái Cổ, trong khi uy lực của lực lượng thánh thú đối với Chủ Thần thứ mười bốn giảm đi rất nhiều, cũng chỉ có một kiếm biến thái của Tây Môn Y Bắc tu luyện "thiên hạ tấn công", vượt cấp giết người mới có thể gây tổn thương đến Chủ Thần thứ mười bốn.

Chủ Thần thứ mười bốn bị đánh vào trong tầng đất, thời gian bất động lập tức bị phá tan. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền tiến lên, khom người nói:

- Tây Môn Y Bắc tham kiến Chí Tôn!

- Độc Cô Vô Thương tham kiến Chí Tôn!

Trong hư không, ba vị Chí Tôn đã sớm khôi phục lại hình người. Nhìn thấy Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương cường thế trở về, Bạch Hổ và Chu Tước đều mừng rỡ. Hai người đều thấy được uy lực một kiếm vừa rồi của Tây Môn Y Bắc, cho dù là Chí Tôn, nhìn thấy một tộc nhân có thể phát ra một kiếm kinh khủng như vậy cũng rất kinh ngạc. Đối với Thái Cổ, có được một cường giả như vậy là một sự vui mừng rất lớn. Còn về phần Huyền Vũ Chí Tôn thì chưa từng gặp qua Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, không tiện chen lời vào, chỉ gật một cái.

- Thật tốt quá! Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, các người xuất hiện rất kịp thời, tộc ta lại có thêm trợ thủ mạnh rồi!

Chu Tước vui mừng nói. Mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng yêu người thì yêu cả đường đi lối về, bởi vì nàng quan tâm đến Phong Vân Vô Kỵ, cho nên cũng chú ý tới những người bên cạnh hắn. Về việc biến mất của hai người, Chu Tước Chí Tôn đã biết được tình hình cụ thể từ nơi trưởng lão Bắc Hải, hai người này vốn là xuyên qua không gian, đi đến trong vũ trụ mênh mông ẩn cư tu luyện kiếm đạo đỉnh cấp.

"Thiên hạ tấn công" và "thiên hạ phòng ngự" chính là đỉnh cao trong kiếm đạo cực đoan. Có câu là "vạn pháp tương thông, đường lớn giống nhau", hai người tu đến đỉnh cao cũng không khác gì Chí Tôn, chỉ là không dung hợp với thánh thú mà thôi. Có điều hơi kỳ quái, sau khi kiếm đạo của Tây Môn và Độc Cô đại thành, ngược lại càng trở nên bình thường, ngay cả khi hai người đứng trên không, dưới chân cũng không thấy chó chút khí tức nào tỏa ra, cũng không có dấu hiệu gì long trời lở đất. Nếu không có một kiếm kia, cũng không ai biết kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc đã kinh khủng đến mức độ này.

"Ầm ầm!"

Lúc này sâu trong lòng đất bỗng vang lên một trận rung động kịch liệt, vết nứt thật sâu từ nam đến bắc không ngừng rung chuyển, chùm lớn đá vụn từ hai bên chấn động rớt xuống.

Bạch Hổ Chí Tôn thấy thế, sắc mặt nghiêm túc, lập tức nói với Tây Môn và Độc Cô:

- Tây Môn, một kiếm kia của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng e rằng còn chưa thể khiến Chủ Thần thứ mười bốn bị thương nặng. Hiện giờ tổn thương do thánh lực gây nên đối với Chủ Thần thứ mười bốn tổn thương đã suy yếu rất nhiều, còn những đòn tấn công khác thì lại bị bộ Sát Lục chiến giáp trên người hắn ngăn cản phần lớn. Nếu muốn đánh bại Chủ Thần thứ mười bốn, chúng ta phải hợp sức lại mới được.

Trước khi Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương rời khỏi Thái Cổ thì Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa phá phong ấn ra ngoài, cho nên hai người cũng không biết lai lịch của hắn. Lúc này nghe Bạch Hổ Chí Tôn nói, trong lòng hai người mới bừng tỉnh. Chẳng trách đối phương lợi hại như vậy, hóa ra lại là một Chủ Thần.

- Gào!

Thân hình nhoáng một cái, Bạch Hổ Chí Tôn đã hóa thành một con hổ trắng to lớn, tiếng gầm vang dội chấn động trong hư không:

- Mọi người cẩn thận. Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ lực lượng thời gian, tất cả hãy tản ra, tránh để hắn đồng thời dùng lực lượng thời gian khống chế.

"Ầm!"

Lời nói của của Bạch Hổ Chí Tôn còn chưa dứt, dưới đất lại rung chuyển một trận. Một bóng đen mang theo đá vụn đầy trời từ dưới đất bắn ra, cả người khói lửa ngập trời.

- Kéc!

- Gừ!

Hai tiếng kêu vang lên, Chu Tước và Huyền Vũ đồng thời hóa thành thánh thú. Ba vị Chí Tôn, Độc Cô và Tây Môn cũng không nói nhiều, thân hình nhoáng lên, lập tức tản ra.

Ngay lúc này, vô số nhân tộc Thái Cổ ở bốn phương đã ùn ùn kéo đến. Trên bầu trời đã có ba vị Chí Tôn, Tây Môn và Độc Cô, nhân tộc Thái Cổ khác liền hợp sức với tộc Bàn Cổ lao thẳng về phía đám Cửu U ma thần.

Mặc dù Cửu U Ma Thần nổi tiếng là cường hãn và hung dữ, nhưng đối mặt với nhân tộc Thái Cổ rợp trời kín đất lao đến, trong mắt cũng là hiển lên vẻ kinh hoàng, vừa đánh vừa lui về phía sau, chỉ có thể dựa vào không gian nhỏ hẹp để hạn chế công kích của nhân tộc.

- Ha!

- Giết!

Trong tiếng hét, từ trên trời và dưới đất, công kích như núi lở trút xuống. Trong tầm mắt của đám Cửu U ma thần đã không nhìn thấy trời đất Thái Cổ, tất cả đều đủ loại công kích và chiến ý của nhân tộc Thái Cổ nhấn chìm.

Luận về nhân số, mặc dù Cửu U ma thần của Ma Giới không ngừng tràn vào Thái Cổ, nhưng đến lúc này cũng chỉ có mấy chục vạn Cửu U Ma Thần tiến vào trong Thái Cổ, còn kém xa so với nhân tộc Thái Cổ.

"Ầm ầm!"

Từng đoàn công kích đủ loại rợp trời kín đất, không ngừng đánh vào không gian nơi đám Cửu U ma thần đang đứng.

- Ngao!

Đám Cửu U ma thần dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ, từng tên giận dữ gầm lên, đem toàn bộ Cửu U ma khí trong cơ thể thông qua hai tay đánh ra, hình thành một mảng hải dương màu xám trước người, nghênh đón công kích từ bốn phương đánh tới .

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Công kích mạnh nhất của đám Cửu U ma thần phát ra nhanh chóng bị nhân tộc Thái Cổ đông nghìn nghịt phá tan. Trời đất lóe lên một cái, sau đó các loại công kích đầy trời bao phủ xuống. Trên mảnh đất cực tây, đám Cửu U ma thần chỉ chống đỡ được một lúc, sau đó bị công kích từ bầu trời giáng xuống đánh thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

Ở Ma Giới bên kia, đám Cửu U ma thần bao trùm mặt đất mười vạn cây số, đang chuẩn bị tiến vào Thái Cổ trên quy mô lớn, chợt cảm nhận được công kích kinh khủng kia liền khựng lại giữa không trung Ma Giới.

Ở bên kia, đám nhân tộc Thái Cổ chừa ra đủ không gian cho Chí Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn giao chiến. Sau khi Chủ Thần thứ mười bốn phá đất chui ra, ba thánh thú trên bầu trời liền gầm lên một tiếng, thân thể thật dài từ không trung lao thẳng xuống.

Trong nửa đường, thân thể Chủ Thần thứ mười bốn chợt lóe lên, đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, một khắc sau lại xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn, Độc Cô và ba vị Chí Tôn, bàn tay mở ra, thời gian bất động lại xuất thủ.

Chủ Thần thứ mười bốn trốn vào dòng sông thời gian, lại thông qua dòng sông thời gian xuất hiện phía trên mọi người, thủ đoạn này quả thật rất đột ngột. Trước đây Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương chưa từng g có kinh nghiệm giao thủ với hắn, cũng không nhìn thấy trận chiến giữa hắn và Đế Thích Thiên, cho nên về mặt phán đoán thời gian nhất thời xuất hiện sai lầm, phạm vi tản ra không đủ lớn, lập tức bị thời gian bất động của Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại giữa không trung.

Vẻ dữ tợn thoáng qua trong con ngươi Chủ Thần thứ mười bốn, tay trái từ dưới sườn vươn ra, thần lực giết chóc trong cơ thể cuồn cuộn dâng trào, hóa thành ngọn lửa đen thiêu đốt. Năm ngón tay mở ra, một đoàn ánh sáng màu đen to lớn liền xuất hiện trong tay hắn. Ngay khoảnh khắc hắn chuẩn bị ra tay, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng kiếm ngân.

"Keng!"

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Với tu vi của Chủ Thần thứ mười bốn, nếu như phía trên có người xuất hiện, theo lý không thể nào không phát hiện, nhưng đối phương lại giống như xuất hiện một cách không căn cứ.

"Ầm!"

Trời đất tối đen. Giữa không trung, một luồng ánh sáng trắng giống hệt như Tây Môn phát ra phá vỡ ngăn cách của thời gian và không gian, chém mạnh vào trên sống lưng dày rộng của Chủ Thần thứ mười bốn.

"Ầm!"

Kiếm khí sắc bén không thể ngăn cản, từ trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn đang ở giữa Tây Môn, Độc Cô và ba vị Chí Tôn chém rơi xuống dưới.

- Đệ Ngũ Chí Tôn!

Bốn phương vang lên những tiếng hét hưng phấn. Người vừa từ trên đỉnh đầu Chủ Thần thứ mười bốn chém một kiếm vào lưng của hắn không phải Phong Vân Vô Kỵ thì là ai? Nghe được tiếng hô hưng phấn chung quanh, đám người Cổ Vu mới phát hiện, Kiếm Thần vẫn luôn ngồi xếp bằng bất động trên Kiếm các, chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ biến mất.

Trên bầu trời, Phong Vân Vô Kỵ áo trắng như tuyết, tóc đen dài quá vai theo gió lay động. Giờ phút này thần sắc của hắn có phần kỳ quái, vẻ mặt hờ hững, con ngươi hóa thành một mảng trắng bạc, trong con ngươi có vô số bóng kiếm lập lòa. Luận về khí tức, lúc này Phong Vân Vô Kỵ có tám phần giống như Tây Môn Y Bắc. Đây chính là năng lực ý niệm mô phỏng đặc biệt của Phong Vân Vô Kỵ, sau khi nhìn thấy kiếm đạo mới của Tây Môn Y Bắc, lại tự động tiến hành mô phỏng tiến hóa.

Luận về kiếm đạo, Phong Vân Vô Kỵ muốn mô phỏng Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc thì dễ hơn nhiều so với những người khác.

Giữa không trung, Chủ Thần thứ mười bốn nổi giận gầm lên một tiếng, thần lực toàn thân dâng trào. Sau khi rơi xuống mấy ngàn trượng, hắn cường hành dùng thần lực đối kháng với kiếm khí bá đạo kia.

Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại giữa không trung, sau đó lại biến mất. Bạch Hổ Chí Tôn vẫn luôn quan sát hành động của Chủ Thần thứ mười bốn, lúc này nhìn thấy liền hét lớn một tiếng:

- Cẩn thận, mau tản ra!

Lần này không cần Bạch Hổ Chí Tôn nói, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền nhún chân, trong nháy mắt tách ra mấy ngàn trượng. Hai người kiếm đạo đại thành trở về, nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ cũng rất vui mừng, cao hứng và kích động, nhưng đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn mạnh mẽ, bọn họ phải tập trung toàn bộ tinh thần đối phó. Một Chủ Thần có thể khống chế thời gian, địch thủ như vậy đối với bất kỳ ai đều là một sự khiêu chiến vô cùng mạnh mẽ.

Ngay lúc sáu người tản ra, Chủ Thần thứ mười bốn liền trốn vào trong dòng sông thời gian, một khắc lại xuất hiện giữa mọi người. Không cho mọi người cơ hội, hắn lập tức dùng thời gian bất động khống chế ba vị Chí Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, đồng thời thần thức mạnh mẽ phát ra, như mũi tên nhọn đánh thẳng vào Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Chủ Thần thứ mười bốn đã từng giao đấu với ba vị Chí Tôn và Phong Vân Vô Kỵ, biết rằng ba vị Chí Tôn ở trạng thái hợp thể vốn không sợ áp lực tinh thần to lớn của mình. Còn về Phong Vân Vô Kỵ, Chủ Thần thứ mười bốn thậm chí không cảm giác được dao động linh hồn hoàn chỉnh trên người đối phương, nhân loại này cũng không sợ áp lực của hắn.

Trong sáu người, Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng đưa ra phán đoán, chọn lựa Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc mới xuất hiện. Kiếm đạo của hai người gây cho hắn cảm giác uy hiếp rất lớn, nhưng về mặt thần thức lại không tỏ ra quá cường đại. Cho dù mạnh như Tâm Ma, bởi vì sự chênh lệch tuyệt đối về ý thức, ở trước mặt hắn ngay cả muốn đứng cũng không nổi, đây chính là ưu thế công kích do ý thức chênh lệch tuyệt đối sinh ra.

Hư không vang lên tiếng sấm và gió. Tại khoảnh khắc thần thức của Chủ Thần thứ mười bốn phát ra, Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương liền biến sắc, lập tức hiểu được Chủ Thần thứ mười bốn định làm gì.

"Ầm!"

Tây Môn Y Bắc dang một chân ra, chân trái nhẹ nhàng bước ra trong hư không. Chỉ một bước nhỏ này, khí tức của y chợt biến đổi, cặp mắt sáng ngời đột nhiên trở nên ảm đạm, hóa thành một mảng đen kịt, giống như trong hốc mắt không tồn tại thứ gì. Trong nháy mắt một đoàn khí tức màu đen bao phủ thân thể y. Trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn, chỉ phút chốc cảm giác về Tây Môn Y Bắc đã hoàn toàn thay đổi.

Một đoàn khí tức chết chóc bao phủ thân thể Tây Môn Y Bắc. Trong thân thể nhân loại này, Chủ Thần thứ mười bốn không cảm giác được sự tồn tại của linh hồn thuộc về sinh vật, mà nơi vốn là biển ý thức lúc này lại biến thành một hố đen hình vòng xoáy. Lực lượng ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào đầu Tây Môn Y Bắc, tất cả đều bị cái hố đen này hấp thu từng chút một, không chừa lại chút nào.

Còn cảm nhận về Độc Cô Vô Thương lại càng quái dị hơn. Thần thức của Chủ Thần thứ mười bốn bao phủ Độc Cô Vô Thương, lại bị y dùng một phương thức khó hiểu hút vào, sau đó quay một vòng, lại đối kháng cùng với nửa thần thức còn lại của Chủ Thần thứ mười bốn.

Mặc dù là Chủ Thần, nhưng đối mặt với phương thức tồn tại của linh hồn này cũng cực kỳ khó chịu, giống như là tự mình đánh với mình.

Chỉ một lần tiếp xúc ngắn ngủi, Chủ Thần thứ mười bốn đã hiểu được, cho dù ý thức hai bên có chênh lệch tuyệt đối, nhưng sự chênh lệch này cũng không phải có thể ảnh hưởng đến tất cả nhân loại.

"Ầm!"

Ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn đánh vào Tây Môn và Độc Cô. Mà lúc hắn ra tay, Tây Môn Y Bắc trở nên giống như âm hồn, trống rỗng và hư vô cũng đồng thời xuất chiêu. Lần này không có ánh kiếm lấp lánh bao trùm trời đất, chỉ là một kiếm đơn giản quét qua hư không mấy ngàn dặm, chém mạnh vào trên cánh tay Chủ Thần thứ mười bốn.

Ba vị Chí Tôn bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng thời gian bất động, nhìn thấy một chiêu này của Tây Môn Y Bắc cũng cảm thấy kinh hãi. Với thực lực của ba vị Chí Tôn cũng không thể phát giác được Tây Môn Y Bắc xuất kiếm lúc nào. Nếu không có một bóng kiếm cực nhạt khi chém vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn, không ai biết Tây Môn đã xuất kiếm.

"Ầm!"

Uy lực của một kiếm này còn biến thái hơn so với một kiếm trước. Giữa cổ tay Chủ Thần thứ mười bốn, đoàn ánh sáng màu đen do thần lực giết chóc hội tụ trực tiếp bị một kiếm của Tây Môn Y Bắc phá tan. Kiếm khí bá đạo một lần nữa đánh bay Chủ Thần thứ mười bốn ra ngoài giống như búp bê vải, vẽ nên một vết trắng nghiêng nghiêng trên bầu trời do chân không tạo thành, đánh mạnh vào trong tầng đất.

Ở nơi Chủ Thần thứ mười bốn vừa đứng, sau khi hắn rơi xuống bỗng có một dòng máu tươi màu vàng bắn vào trong hư không. Một kiếm này lại có thể khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn bị thương tổn.

Chủ Thần thứ mười bốn vừa rơi xuống, một tiếng nổ bỗng vang lên, trời đất tối sầm lại, sau đó lại có một luồng ánh sáng chói mắt hơn gấp trăm lần so với mặt trời chém xuống, đuổi theo thân thể hắn. Người ra tay chính là Phong Vân Vô Kỵ vừa khôi phục năng lực hành động từ trong thời gian bất động.

"Ầm!"

Cách Phong Vân Vô Kỵ không xa, Tây Môn Y Bắc từ hư hóa thành thực, con ngươi khôi phục lại vẻ ngưng tụ, bàn chân tiến lên trước một bước, cũng phát ra một luồng kiếm quang đuổi theo thân thể Chủ Thần thứ mười bốn.

Ba luồng kiếm đạo đỉnh cao liên tiếp chém vào người, Chủ Thần thứ mười bốn vô cùng cường hãn, lại có Sát Lục chiến giáp ngăn cản phần lớn công kích, nhưng cũng cảm thấy vô cùng đau đớn. Khiến cho hắn phát điên không phải chuyện này, mà là dưới tình huống ba vị Chí Tôn, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Phong Vân Vô Kỵ liên thủ, thời gian bất động của hắn vốn không thể đồng thời khống chế sáu nhân loại mạnh mẽ tản ra trong một phạm vi rất lớn, phối hợp ăn ý như vậy.

Bản thân thánh thú vốn cực kỳ mạnh mẽ, cho dù sức tổn thương của thánh lực đối với Chủ Thần thứ mười bốn không bằng những Chủ Thần khác, nhưng cũng không có nghĩa là Chủ Thần thứ mười bốn có thể dễ dàng dùng thời gian bất động với bọn họ.

Đối tượng bị lực lượng thời gian ảnh hưởng càng mạnh thì thần lực tiêu hao càng nhiều, đối tượng càng đông thì cũng như vậy.

Đối mặt với sáu người phối hợp ăn ý, chỉ trong mấy lần giao thủ, trong lòng Chủ Thần thứ mười bốn đã có ý rút lui. Sau khi trúng một kiếm của Tây Môn Y Bắc, hắn lại trốn vào trong hư không, chỉ là lần này không còn chui ra mà thông qua dòng sông thời gian, đi thẳng về hướng Ma Giới.

Trên bầu trời, sáu người chờ đợi một hồi, phát hiện khí tức Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên biến mất khỏi Thái Cổ, biết rằng hắn đã rút lui, trong lòng đều rất kích động. Từ lâu dài nay, trong lòng ba vị Chí Tôn thì Chủ Thần thứ mười bốn vẫn là một sự uy hiếp cực lớn. Khi hắn chưa nắm giữ lực lượng thời gian thì còn có thể đối phó, nhưng sau khi nắm giữ lực lượng thời gian, ba vị Chí Tôn căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Thân thể cao lớn của thánh thú Bạch Hổ dừng lại trong hư không, ánh sáng chợt lóe lên, Bạch Hổ Chí Tôn hiện thân ra, ánh mắt quét qua vô số tộc nhân trên trời và dưới đất, mỉm cười nói:

- Chư vị, Chủ Thần thứ mười bốn đã rút lui rồi.

- Oa!

Trên trời và dưới đất, trong đám người đông đúc liền bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Thanh Long chết đi, tứ tượng sụp đổ, cửu tinh nối liền, ba vị Chí Tôn bị thương trở về, sau đó Cửu U ma tộc cường thế tấn công vào Thái Cổ… một chuỗi sự kiện này đã gây nên đả kích rất lớn đối với toàn bộ nhân tộc Thái Cổ. Cả Thái Cổ đều ngập tràn tâm tình bi quan, quả thật rất cần một thắng lợi để nói cho mọi người biết rằng Thái Cổ vẫn còn hi vọng.

Nhìn tộc nhân như thủy triều bao trùm bầu trời và mặt đất, trong lòng ba vị Chí Tôn cảm thấy vui mừng, nhưng sự vui mừng này cũng không kéo dài lâu.

Ánh mắt lướt qua chân trời âm u, nơi đó không gian xuất hiện hỗn loạn dị thường, lực lượng cửu tinh đã bắt đầu ảnh hưởng đến tính ổn định của không gian Thái Cổ. Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Trong nháy mắt, tiếng hoan hô từ bên tai nhanh chóng rút đi, Bạch Hổ Chí Tôn nghe được một giọn nói vang lên từ sâu trong lòng: "Chúng ta… còn có hi vọng, nhất định là như vậy."

Đó là giọng nói của chính y.

- Tây Môn, Độc Cô, hai người trở về rất kịp thời… Bây giờ chiến sự đã tạm thời kết thúc. Sau khi trải qua lần này, Chủ Thần thứ mười bốn không chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không tấn công Thái Cổ lần nữa. Đi thôi, chúng ta trở về Kiếm vực trước!

Bạch Hổ Chí Tôn kìm nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu nói với Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương.

- Không dám!

Dứt lời, mọi người liền cùng nhau tiến về Kiếm các. Ở nơi xa, hai đỉnh núi lớn chọc trời Kiếm các và Thánh sơn đứng sừng sững đối diện lẫn nhau.
Bình Luận (0)
Comment