Phi Thăng Chi Hậu

Chương 655

Dưới bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn, Kiếm Thần bị thời gian bất động dừng lại trong hư không tối đen, thân thể đột nhiên rung lên một chút. Trong ánh mắt kinh hãi mọi người, đường nét ven rìa thân thể Phong Vân Vô Kỵ dần dần trở nên mờ ảo, hóa thành từng chùm điểm sáng, thân thể của hắn cũng từ chậm biến thành nhanh, nhanh chóng thoát ra khỏi bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn.

"Sao lại như vậy?" - Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn đã cảm thấy kinh hãi. Cảm giác từ bàn tay truyền đến nói rõ, tác dụng của thời gian bất động cũng không bị giải trừ, vẫn đang tác dụng lên người của tên cao thủ Thái Cổ áo trắng tóc trắng kia. Theo đạo lý, Phong Vân Vô Kỵ lẽ ra vẫn còn bị bất động trong hư không. Nhưng ở phía xa, trong mắt của Lộ Tây Pháp đang ẩn mình trong bóng tối, cùng với Tây Môn và Độc Cô vừa mới phá vỡ không gian, đứng ở bên ngoài vách chắn không gian Ma Giới, Phong Vân Vô Kỵ đã thoát khỏi phạm vi bàn tay của Chủ Thần thứ mười bốn che phủ.

Lúc này Phong Vân Vô Kỵ tỏ ra rất kỳ lạ, tốc độ của hắn giống như một người mới phi thăng, vừa mới học được ngự không phi hành, lúc nào cũng có thể té xuống. Nhưng mặc dù tốc độ rất chậm, kẻ mới học này lại tiến bộ một cách thần tốc, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Trong khoảnh khắc, tốc độ Phong Vân Vô Kỵ đã gia tăng đến mức ban đầu, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

- Ngâm!

Trong hư không chợt vang lên một tiếng rồng ngâm rung trời. Trong xa xăm, mọi người giống như nhìn thấy được Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng xuyên qua trong hư không tối đen. Khi tốc độ đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng, hắn lại giống như lắc mình hóa thành một con rồng vàng, chui vào trong hư không biến mất không thấy.

Tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ biến mất, ý thức mạnh mẽ như Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương và Đọa Lạc Chi Vương còn có thể loáng thoáng cảm giác được hắn vẫn đang bay vút trong hư không. Nhưng lại rất kỳ lạ và mâu thuẫn, mặc dù tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ dường như vẫn đang gia tăng, ngay cả thần thức cũng rất khó nắm bắt được hắn, nhưng trong cảm giác mọi người, Kiếm Thần giống như đã bước vào một vũ trụ song song khác. Tốc độ của hắn vẫn đang gia tăng, nhưng vị trí lại luôn không thay đổi, vẫn ở tại nơi cuối cùng biến mất.

Khi tốc độ đạt tới cực hạn thì sẽ thế nào?

Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn có thể mơ hồ cảm giác được sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ. Đây là một sự tồn tại rất kỳ lạ mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua. Trong cảm giác Chủ Thần thứ mười bốn, Phong Vân Vô Kỵ dường như đã biến thành một luồng ánh sáng hình thoi, chỉ có thể cảm giác được nhưng không cách nào nhìn thấy, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, lại vừa giống như vốn không tồn tại. Hắn dường như tồn tại ở một không gian, nhưng lại giống như đồng thời tồn tại ở mấy cái, thậm chí vô số không gian song song. Đây là một loại cảm giác rất mâu thuẫn.

Ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ vẫn đang gia tăng. Trong mắt của hắn, những điểm sáng vô tận từ trong bóng tối phía trước ập vào mặt. Giống như đã qua ngàn vạn năm, cuối cùng hắn cảm giác được phía trước dường như xuất hiện một tầng vách chắn.

"Ầm!"

Trong hư không, nổ ra một vòng ánh sáng lấp lánh, sau tiếng vang lớn, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn biến mất tại trong cảm giác của mọi người liễu!

Ở bên kia, Chủ Thần thứ mười bốn đứng trong dòng sông thời gian, chợt cảm thấy một làn sóng gợn nhàn nhạt nổi lên. Sau khi sóng gợn đi qua, đối diện với hắn bỗng xuất hiện một bóng người, chính là Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ.

Phương thức tiến vào dòng sông thời gian có hai loại. Loại thứ nhất dĩ nhiên là khống chế lực lượng thời gian, loại người này có thể dễ dàng trốn vào trong dòng sông thời gian, giống như Bổn Tôn và Chủ Thần thứ mười bốn. Loại thứ hai chính là người có tốc độ vượt qua suy nghĩ, vượt qua cả ánh sáng mặt trời, đạt đến mức độ sau cực hạn mà tinh thần lực cũng không thể nắm bắt được, khi đó sẽ bước vào một vùng trời khác, tiếp xúc được với thời gian, đồng dạng cũng có thể tiến vào dòng sông thời gian.

Có điều so với người sở hữu thần cách thời gian, nắm trong tay lực lượng thời gian, người sau muốn đi vào dòng sông thời gian, phương thức hiển nhiên phức tạp hơn nhiều, hơn nữa cũng khó hơn nhiều so với người trước.

Không giống như hình thái của Chủ Thần thứ mười bốn, sau khi tiến vào dòng sông thời gian, thân hình Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên mờ ảo, dường như đang ở trong một loại trạng thái biến ảo, chứ không phải là trạng thái hình thể chân thật giống như Chủ Thần thứ mười bốn.

Trong hư không, Lộ Tây Pháp vẫn luôn ẩn thân ở một bên, nhìn về nơi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, ánh sáng trong mắt lóe lên mấy lần, trong miệng lẩm bẩm nói:

- Cực hạn của tốc độ…

Một lúc sau, Lộ Tây Pháp cuối cùng chán nản quay người trở về Ma Giới. Vốn hắn còn muốn ở một bên thăm dò, xem thử có thể giết chết tên cao thủ loài người cũng sở hữu ưu thế về tốc độ này hay không. Dù sao một bên là ma, một bên là người, hai bên lập trường khác nhau, giết chết đối phương chính là đạo lý hiển nhiên. Nhưng lúc khí tức của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn biến mất khỏi cảm giác, Lộ Tây Pháp đã hoàn toàn bỏ qua ý nghĩ này.

Nói về tốc độ, Lộ Tây Pháp đã thua hoàn toàn.

Trong dòng sông thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ lại trở về điểm xuất phát. Hai người đứng đối diện, yên lặng nhìn nhau. Chủ Thần thứ mười bốn vốn định trốn vào dòng sông thời gian, từ trong đó công kích đối thủ, nhưng phương thức này đã hoàn toàn vô dụng. Không có dòng sông thời gian che chở, rất nhiều lực lượng thời gian của hắn khó mà đạt được hiệu quả bất ngờ.

"Ầm!"

Sau một khắc, lực lượng tinh thần mạnh mẽ, vượt qua tất cả sinh vật trong vũ trụ không phải Chủ Thần, điên cuồng công kích lẫn nhau. Trong dòng sông thời gian văng lên mảng lớn bọt sóng, sau đó hai bóng người nhanh chóng bắn lên, giao đấu với nhau.

Nếu như nói thần lực là kiếm sắc, năng lượng khác là cành cây, như vậy nếu như cầm cảnh cây thì làm thế nào để đánh bại kiếm sắc?

Đáp án là không thể nào, tính chất của gỗ đã định sẵn không thể nào đánh gãy sắt thép.

Nhưng nếu như chỉ đánh bại người cầm kiếm thì sao? Đáp án sẽ trở nên rất đơn giản, đó là tránh khỏi công kích của kiếm, đồng thời đánh trúng người cầm kiếm.

Bàn tay lật một cái, Đệ Ngũ Kiếm Đảm màu đen lại xuất hiện trong tay Phong Vân Vô Kỵ. Tiếng kiếm ngân vang, thân hình hắn bỗng hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo bay về phía Chủ Thần thứ mười bốn.

"Keng keng keng!"

Hai người giao đấu với nhau trong hư không. Trong thời gian dài làm bạn với Phong Vân Vô Kỵ, sau khi trải qua lực lượng tinh thần to lớn tôi luyện, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu. Mỗi lần ra tay như tia chớp, nó đều lưu lại trên Sát Lục chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn những vết kiếm. Mặc dù những vết thương này không phải rất sâu, nhưng cũng đủ khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn kinh hãi.

Chủ Thần thứ mười bốn liên tục hét lên giận dữ, mỗi lần ra tay đều là long trời lở đất. Lúc giao chiến cùng với Phong Vân Vô Kỵ, thân thể to lớn của hắn ngược lại trở thành gánh nặng. Đối mặt với tốc độ cực nhanh của Phong Vân Vô Kỵ, hắn rất khó đánh trúng đối phương. Hơn nữa còn khiến cho hắn cực kỳ bực bội, thời gian chảy ngược vốn có thể phản xạ công kích đánh ngược trở về đối phương, nhưng khi sử dụng lên người Phong Vân Vô Kỵ lại không thể thi triển hoàn chỉnh được, giống như trên người Phong Vân Vô Kỵ sở hữu thứ gì đó khiến cho lực lượng thời gian tác dụng lên người của hắn trở nên hỗn loạn.

"Ầm ầm ầm!"

Hai người vừa giao chiến kịch liệt, vừa men theo dòng sông thời gian cuồn cuộn, trôi nổi đến từng góc của vũ trụ. Mỗi lần bay lên trời, va chạm vào nhau trong dòng sông thời gian, lực lượng tinh thần to lớn khó tưởng tượng của hai người đều đụng thẳng vào nhau. Mỗi lần tinh thần lực va chạm đều khiến dòng sông thời gian nổi lên mảng lớn sóng gợn. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

Luận về lực lượng, Phong Vân Vô Kỵ vốn không thể nào chiến thắng Chủ Thần thứ mười bốn sở hưu thần cách giết chóc, có thể liên tục hấp thu lực lượng giết chóc trong vũ trụ. Còn luận về tốc độ, Chủ Thần thứ mười bốn cũng không thể nào vượt qua được Kiếm Thần, không có thần lực to lớn thì khó mà đánh trúng đối phương. Hai người trong chiến đấu dường như đã sinh ra nhận thức chung: chỉ có giao đấu tinh thần lực mới có thể phân định thắng bại, nếu không chiến đấu sẽ tiếp tục kéo dài, vĩnh viễn không ngừng.

Tinh thần giao đấu vốn không có người thắng thật sự, luôn là giết địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm. Vào lúc này, cường độ tinh thần lực và sự dẻo dai lại trở thành mấu chốt, ý chí người nào mạnh mẽ hơn thì người đó có thể trở thành người thắng. Bất luận là Kiếm Thần hay Chủ Thần thứ mười bốn, về mặt này đều không có ưu thế tuyệt đối.

"Ầm ầm ầm!"

Trong vũ trụ hư không, những tia sét to lớn qua lại như con thoi trong bóng tối. Trong sấm sét đồng thời lộ ra khí tức tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ và Chủ Thần thứ mười bốn, đây là hiện tượng dị thường do tinh thần lực cuồng bạo của hai người gây nên.

Mảng lớn vũ trụ hư không bỗng sụp đổ và nổ tung không hề báo trước. Mỗi địa điểm sụp đổ đều cách nhau rất xa, trong khi thời gian lại cách nhau rất ngắn. Cho dù mạnh như Tây Môn Y Bắc, cũng không thể nào trong thời gian này vượt qua tầng tầng hư không, đi đến một nơi khác trong vũ trụ hư không xa như vậy.

Trận chiến của hai người đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết và tưởng tượng của mọi người. Độc Cô, Tây Môn và ba vị Chí Tôn đã hoàn toàn không thể nắm bắt được tình hình giao chiến của hai người, cũng không có cách nào chen vào trong chiến đấu. Chỉ có tiếng sấm ầm ầm thỉnh thoảng xuất hiện trên đỉnh đầu, trong khoảnh khắc lại chui vào sâu trong vũ trụ, mới khiến cho mọi người cảm giác được trận chiến hung hiểm giữa hai người vẫn đang tiếp tục.

Độc Cô, Tây Môn và ba vị Chí Tôn vẫn chờ đợi trong hư không, chờ đợi giây phút Vô Kỵ cần trợ giúp. Tinh thần lực của năm người nhiều lần quét qua hư không, kiếm nguyên và thánh lực trong cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái tùy thời có thể ra tay. Thời gian trôi qua trong sự chờ đợi yên lặng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên một tiếng "tách" vang lên. Tây Môn Y Bắc chợt cảm thấy vài giọt chất lỏng ướt át nhỏ xuống trên mặt, liền bất giác đưa tay lau, đồng thời cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay một mảng đỏ thẫm, chung quanh đó lại là những điểm sương máu màu vàng tối.

- Chủ Thần thứ mười bốn và Vô Kỵ đều bị thương.

Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh, đó là giọng nói của Độc Cô Vô Thương. Tây Môn nghiêng đầu nhìn, trông thấy Độc Cô Vô Thương mặc áo bào xanh cầm trường kiếm, đang ngẩng đầu nhìn hư không, giữa chân mày đầy vẻ lo lắng.

- Chúng ta… không nhúng tay vào được.

Tây Môn Y Bắc lẩm bẩm nói, dứt lời cũng xoay đầu lại nhìn về phía trên đỉnh đầu. Nơi đó mặc dù vẫn nhìn không thấy gì, nhưng hai người đã dần dần cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn và Phong Vân Vô Kỵ còn sót lại trong hư không. Khí tức hai người đều có phần hỗn loạn, giống như đều bị thương không nhẹ cũng không nặng.

"Ầm!"

Đột nhiên từ trong hư không bên ngoài không gian Ma Giới vang lên một tiếng lớn như vũ trụ nổ tung. Tâm thần mọi người căng thẳng, thần thức mạnh mẽ quét tới, trông thấy một bóng người màu trắng quen thuộc từ trong bóng tối bắn ngược ra, một đường máu tươi tung tóe. Đối diện với bóng trắng kia, thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn cũng từ trong hư không hiện ra. Cặp mắt màu vàng tối của hắn đã mờ đi không ít, nhưng vẫn mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Kiếm Thần bắn ngược ra. Máu vàng chảy đầy trên thân thể cường hãn kia.
Bình Luận (0)
Comment