Phi Thăng Chi Hậu

Chương 681

Tinh thần lực của Phong Vân Vô Kỵ vốn rất mạnh. Trên hai hàng chữ này, hắn cảm nhận được khí tức giống hệt như năng lượng nhiều màu mà Pháp Tổ để lại trong Thánh Điển. Đây là nơi ở của Pháp Tổ, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra như vậy. Luồng khí tức xót thương kia chính là từ sau cánh cửa gỗ này phát ra.

Trên cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát hiện đầy dấu vết của năm tháng. Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng đứng yên trước cửa rất lâu, cho đến khi trong lòng chuẩn bị kỹ càng mới nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa gỗ đóng kín ra. Trong tiếng vang kèn kẹt, thế giới của một nhân vật truyền kỳ bí ẩn đã mở ra một góc trước mắt hắn.

Cửa gỗ mở ra, một luồng ánh sáng nhàn nhạt đập vào mắt Phong Vân Vô Kỵ. Sau cánh cửa là một ngọn đèn chong đế cao đang lẳng lặng bốc cháy, ánh đèn chiếu rọi ra một vùng sáng nửa trượng trong gian nhà cỏ tối đen. Không biết vì sao khi nhìn thấy ngọn đèn chong cũ kỹ này, trong đầu hắn lại bất giác hiện lên một hàng chữ: "nhất niệm sinh, hư không dò hỏi tìm một đường".

Tại khoảnh khắc này, rất nhiều tin tức có liên quan đến Pháp Tổ Phục Hy lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Rất nhiều năm trước khi pháp võ đang tranh đấu kịch liệt, Pháp Tổ đã dẫn theo tộc pháp tu rời khỏi Thái Cổ, đi đến một góc vũ trụ vắng vẻ không người viếng thăm này. Lúc đó liệu có bao nhiêu người hiểu được tâm tư của Pháp Tổ. Hôm nay xem ra, Pháp Tổ đi vào hư không như vậy, mục đích cuối cùng chính là tìm một con đường cho nhân tộc.

Thanh Long chết đi, Tứ Tượng đại trận đã sụp đổ. Nhân tộc còn phải đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn hùng mạnh và đại quân thiên sứ yêu ma, phía trên còn có Quang Ám chư thần. Nhớ tới tình thế khó khăn của Thái Cổ hiện nay, Phong Vân Vô Kỵ không khỏi thở dài một tiếng. Tình cảnh của loài người hiện giờ cũng giống như ngọn đèn chong trong gian nhà cỏ này, không phải đều đang tìm kiếm một con đường sinh tồn hay sao?

Hít sâu một hơi, Phong Vân Vô Kỵ bước vào trong gian nhà cỏ. Nền nhà không nhiễm một hạt bụi nào, vô cùng sạch sẽ. Phía sau ngọn đèn chong là một bồ đoàn mỏng vẽ hình mắt cá âm dương, chung quanh có in bát quái, ngoài ra không còn thứ gì khác. Đây chính là nơi ở của Pháp Tổ.

Mặc dù trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trong gian nhà cỏ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Sự đơn sơ của gian nhà hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, chỉ có một ngọn đèn chong, một tấm bồ đoàn, đó là tất cả mọi thứ. Hắn muốn tìm một số thứ khác có liên quan đến Pháp Tổ, nhưng lại không tìm được gì, không hề có phong thư hay điển tịch nào do Pháp Tổ để lại.

Chuyến đi này của Phong Vân Vô Kỵ vốn hi vọng tìm được nguyên nhân thật sự về cái chết của Pháp Tổ, đồng thời tìm hiểu xem Pháp Tổ có để lại thứ gì quan trọng với tương của Thái Cổ hay không. Nhưng nhìn vào bố trí đơn sơ trong gian nhà cỏ, một loại tâm tình thất vọng bỗng dâng lên trong lòng hắn. Ở một mức độ nào đó, Pháp Tổ Phục Hy chính là đệ nhất cao thủ của nhân tộc, nhưng vị cao thủ đệ nhất này lại không để lại bất kỳ đầu mối nào liên quan đến sự tồn vong của Thái Cổ.

Mang theo sự mất mát, Phong Vân Vô Kỵ bước qua ngọn đèn chong, ngồi xuống trên tấm bồ đoàn kia. Ngay khi hắn ngồi xuống, một loại tâm tình xót thương mãnh liệt bỗng từ bồ đoàn xông thẳng vào tâm trí. Dưới khí tức mãnh liệt này ảnh hưởng, ý niệm mô phỏng của hắn liền tự động vận chuyển.

"Ầm!"

Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chấn động, sau đó trở nên trống rỗng. Giờ phút này linh hồn của hắn đã vượt qua hạn chế của thời gian và không gian, nhập vào Pháp Tổ Phục Hy.

"Két!"

Cửa gỗ mở ra, một vị đạo nhân mặc áo bào tím bước vào trong nhà cỏ, ngồi xuống trên bồ đoàn, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Một hồi lâu sau y mới thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Trong ánh sáng của ngọn đèn chong, đạo nhân mặc áo bào tím tay phải bấm quyết, ngón trỏ và ngón giữa đột nhiên khẽ búng ra. Chợt nghe một tiếng "bùng", quanh người đạo nhân đột nhiên tỏa ra một đoàn khí tức hỗn độn. Chung quanh bồ đoàn, các quẻ ở tám hướng đột nhiên sáng lên. Pháp quyết trong tay đạo nhân mặc áo bào tím biến ảo, trong hư không đột nhiên hiện lên vô số quẻ phù. Mỗi quẻ phù đều do ánh sáng rực rỡ tạo thành, chỉ xuất hiện trong hư không một lúc rồi biến mất, cứ sinh sinh diệt diệt như vậy, không ngừng biến ảo. Trong lúc đạo nhân mặc áo bào tím suy diễn bát quái, đoàn khí tức hỗn độn kia lại giống như bị thứ gì kích động, chợt nổ tung một tiếng lan ra khắp gian nhà cỏ, khiến cho bên trong gian nhà giống như vũ trụ sơ khai, còn những quẻ bát quái kia giống như pháp tắc ban đầu thôi thúc vũ trụ hỗn độn biến hóa và phân chia.

Cách một đoạn thời gian đạo nhân mặc áo bào tím lại rời đi một lúc, cũng có khi rất lâu không xuất hiện. Nhưng mỗi lần trở lại trong nhà cỏ y đều suy diễn quẻ tượng. Trên mặt lão nhân luôn mang theo vẻ thương xót và lo lắng, dường như đang một mình gánh vác một bí mật nặng nề.

Mỗi lần đi ra khỏi nhà cỏ, trên mặt đạo nhân đều hiện lên vẻ tự tin, hiền lành và ôn hoà, lúc đó y giống như một vị trưởng giả được mọi người tôn kính. Chỉ khi nào quay lưng về phía mọi người mới có thể nhìn thấy sự lo lắng và tiếng thở dài thất vọng trên gương mặt đó.

Ngày này qua ngày khác không ngừng suy diễn trong gian nhà cỏ này, cuộc sống của đạo nhân mặc áo bào tím chỉ đơn giản như vậy, dường như vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Mỗi khi quẻ phù và khí tức hỗn độn kia xuất hiện, Phong Vân Vô Kỵ đều cố gắng tìm hiểu nó. Mặc dù hắn đã lĩnh ngộ được bản nguyên của pháp thuật, chính là dùng linh hồn dẫn động lực lượng của không gian, nhưng tất cả những thứ trước mắt hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi của pháp thuật.

Phong Vân Vô Kỵ vốn có tư chất hơn người, nhưng đối mặt với lĩnh vực hoàn toàn xa lạ này cũng đành bó tay. Mỗi lần Pháp Tổ suy diễn vạn quẻ, Phong Vân Vô Kỵ đều có một cảm giác như đang đối mặt với vũ trụ to lớn. Trong mây đen hỗn độn kia, mỗi quẻ phù sinh sinh diệt diệt dường như đều ẩn chứa một loại ý nghĩa huyền ảo khó hiểu. Hắn có thể loáng thoáng cảm giác được ý nghĩa của những quẻ tượng này, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì lại hoàn toàn không hiểu.

Khi thông qua ý niệm mô phỏng, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng lúc Pháp Tổ tự mình suy diễn bát quái, Phong Vân Vô Kỵ mới hiểu được tại sao Pháp Tổ có nhiều đệ tử như vậy, nhưng lại không một ai có thể lĩnh ngộ được đạo tiên đoán của y. Môn tuyệt học này từ nay có lẽ sẽ phải thất truyền.

Số lần Pháp Tổ đi ra khỏi nhà cỏ càng ngày càng thường xuyên, thời gian ở lại bên ngoài cũng càng ngày càng dài. Khi trở về nhà cỏ, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt y càng đậm hơn. Vào một lần cuối cùng, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy y ngồi một mình trên bồ đoàn, ngẩng đầu nhìn lên phía trên nhà cỏ, trong mắt lộ ra vẻ mê mang. Sau đó Phong Vân Vô Kỵ thấy Pháp Tổ nhìn về hư không, đôi môi mấp máy giống như đang lẩm bẩm gì đó. Nhưng mặc cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý thế nào cũng hoàn toàn không nghe được Pháp Tổ rốt cuộc đang nói gì. Sau khi nói xong, trên mặt Pháp Tổ chợt hiện lên vẻ kiên nghị, sau đó phất tay áo đứng dậy đi ra khỏi nhà cỏ. Lần này y cũng không trở về. Tất cả tin tức đến đây là chấm dứt, ý niệm mô phỏng cũng không thể thu được tin tức sau khi Pháp Tổ rời khỏi gian nhà cỏ này.

Trong bóng tối lóe lên một vệt sáng, chiếu rọi gian nhà cỏ tối tăm này sáng như ban ngày. Phong Vân Vô Kỵ từ trong bóng tối mở mắt ra, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tan đi. Hắn cũng không lập tức đứng dậy rời khỏi gian nhà cỏ. Lúc này suy nghĩ trong lòng hắn như thủy triều, trên mặt cũng hiện lên vẻ suy tư.

Sau khi rời khỏi vùng đất hỗn độn, Phong Vân Vô Kỵ đã từng gặp một đạo nhân mặc áo bào tím, cuối cùng được chứng thật đó chính là Pháp Tổ Phục Hy. Phong Vân Vô Kỵ lại nghĩ tới tình hình ngày đó, tin tức Pháp Tổ Phục Hy qua đời vừa mới truyền về Thái Cổ, hắn liền được một tên đệ tử pháp tu mời đến thành Hoàng Kim. Hắn vẫn nhớ được rõ ràng, lúc ấy Thánh Giả đã nói Pháp Tổ Phục Hy đã qua đời trước khi mình gặp đạo nhân mặc áo bào tím một ngày.

Nghi vấn trùng trùng ngưng tụ giữa chân mày Phong Vân Vô Kỵ. Cái chết của Pháp Tổ bị bao phủ trong một mảng mây đen dày đặc. Hắn yên lặng suy nghĩ. Theo lời kể của đệ tử pháp tu lúc đó đứng ở xa quan sát, khi Pháp Tổ Phục Hy bày bát quái, vào thời khắc quan trọng để thành thần lại đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng khiến vũ trụ biến sắc, chính luồng ánh sáng trắng này đã khiến Pháp Tổ bỏ mạng. Đến sau này có một cách giải thích khá đáng tin, nói rằng luồng ánh sáng trắng kia chính là do Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc bước ra khỏi vực sâu bóng tối, dùng bản thể của Chủ Thần từ phía trên vực sâu phát ra.

Người có khả năng thành thần và bản thân Chủ Thần, thực lực giữa hai người vẫn khác biệt một trời một vực. Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, bốn Chí Tôn có thể giết chết Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm và Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nguyên nhân chủ yếu là vì hai vị Chủ Thần đã dùng bản thể rời khỏi quốc độ. Hơn nữa bốn Chí Tôn đã mượn lực lượng thánh thú, mà tập hợp sức mạnh của bốn thánh thú lại có thể ngăn cản Chủ Thần nhận được thần lực không ngừng. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Nếu quả thật là do Hắc Ám Chủ Thần toàn lực ra tay ngăn cản, Pháp Tổ Phục Hy chắc hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu thật sự như vậy, Pháp Tổ đã bị Chủ Thần đánh chết, tại sao một ngày sau còn có thể đưa Thập Phương Câu Diệt cho hắn, mặc dù cuối cùng đạo nhân mặc áo bào tím kia đã hóa thành những điểm sáng biến mất trước mặt hắn.

Ngày đó Pháp Tổ Phục Hy mà hắn gặp từng cất tiếng cười lớn, giọng cười rất bi thương. Trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc là vị Chí Tôn của pháp tu này đã nhìn thấy gì từ trong lời tiên đoán?

Từng bí ẩn ngưng tụ trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, càng nghĩ hắn càng cảm thấy mê hoặc. Hôm nay nghĩ lại, Pháp Tổ đã qua đời một ngày trước nhưng hôm sau lại cùng mình gặp mặt, tất cả đều lộ ra vẻ kỳ dị.

"Dòng sông vận mệnh có vô số nhánh sông, mỗi một nhánh đều biểu thị cho một tương lai. Đối với người nắm giữ năng lực tiên đoán, từ khi bắt đầu nhìn thấu dòng sông vận mệnh, mỗi hành động của y đều sẽ có liên hệ chặt chẽ với dòng sông vận mệnh. Mỗi việc làm của y đều sẽ mang đến cho dòng sông vận mệnh rất nhiều biến số, bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hướng chảy của dòng sông vận mệnh xảy ra sai lệch, từ đó sinh ra tương lai bất đồng."

Trong phòng thư thứ ba mà Pháp Tổ để lại cho mình có viết những câu này. Y rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong dòng sông vận mệnh? Pháp Tổ nói loài người còn có một cơ hội, vậy cơ hội đó rốt cuộc là gì? Tại sao y lại chọn mình trở thành Tân Tổ?

Trong nhà cỏ vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn chong kia lẳng lặng bốc cháy. Phong Vân Vô Kỵ ngồi trong bóng tối suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra đầu mối gì, ngược lại càng thêm phiền não. Hắn thở dài một tiếng, mang theo một loại tâm tình thất vọng, đẩy cánh cửa gỗ của nhà cỏ bước ra ngoài.

- Tham kiến Chí Tôn!

Hai pháp tu mặc đạo bào đang đứng bên ngoài nhà cỏ liền cung kính nói.

Phong Vân Vô Kỵ dừng bước, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Có phải Thánh Giả bảo các người đến đây?

- Đúng vậy, Thánh Giả sư huynh bảo chúng tôi chờ bên ngoài nhà cỏ. Sư huynh nói, nếu như Tân Tổ muốn hỏi thăm những chuyện có liên quan đến sư tôn, chúng tôi hãy thay mặt trả lời.

Hai đạo nhân buộc tóc thi lễ một cái nói.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động, liền hỏi:

- Hai vị sư huynh, ta muốn biết trước khi Pháp Tổ tiền bối suy diễn thành thần, có biểu hiện gì khác thường hay không?
Bình Luận (0)
Comment