Phi Thành Vật Hôn

Chương 16


Dạo này tôi tiếp nhận một hợp đồng lớn, bận bịu suốt ba ngày ba đêm cuối cùng cũng xong.

Chứng kiến thành quả công việc của bản thân tựa như nhìn đứa con của chính mình vậy, kích động không cần nói luôn.
Lưu file vào USB rồi để vào trong ngăn kéo.

Ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Thẩm Trạch Minh đang nhìn mình rất kỳ lạ, tôi cười với nó, nó lại liếc mắt với tôi rồi cúi đầu làm việc tiếp.
Buổi tối về nhà, Thẩm Trạch Dương ôm lấy tôi không buông, còn nói mấy ngày nay tôi bề bộn công việc lạnh lùng với anh, nên đòi bồi thường.
Tôi hơi do dự, chủ động trao nụ hôn nồng nhiệt.

Chi thể dây dưa vào phòng ngủ, con đường đến bên giường tuy ngắn nhưng vô cùng trắc trở, tôi bị hôn đến không biết trời trăng mây gió, cơ thể nhũn ra không thể chống đỡ.


Bàn tay Thẩm Trạch Dương không thành thật trượt từ lưng đến bờ mông tôi, vừa ấn vừa vân vê nơi đó, vậy nên tôi phải trả thù, tay cầm lấy nơi đã dựng đứng của anh, thứ nóng rực đó run rẩy trong tay tôi.

Anh cắn lên môi tôi, đột nhiên đẩy tôi ngã xuống giường.

Giường lớn hõm xuống, hai cơ thể háo hức nồng nhiệt, khiến quần áo của cả hai dường như đều bị đá xuống đất.
Nhìn duc vọng hừng hực trong mắt nah, tôi cũng kích động đến mất khống chế.

Anh vừa hôn lên ngực tôi, một tay vội vàng mở rộng cho tôi, ngón tay ngẫu nhiên xẹt qua bắp đùi làm lưu lại dấu vết ẩm ướt trên đó.
"Đừng...!nhanh lên chút..." Tôi không kiềm chế được rên rỉ, đồng thời khiêu khích duc vọng của anh.
Anh hôn tôi, bên dưới cố gắng tiến vào.
"A!" Xém chút nữa là không chịu nổi sự nhiệt tình của anh, tôi thét lên.
Kế tiếp là chạy nước rút, đưa chúng tôi hoàn toàn tiến vào thiên đàng.
Ngày hôm sau tôi tới công ty trong tình trạng kiệt sức, Trần Linh thấy thế thì cười xấu xa.
"Nhìn gì?" Tôi trừng cô, cái cô này chả bao giờ nói được lời nào hay ho.
"Tối qua kịch liệt lắm hả?" Cô ghé sát vào tôi, mập mờ nói.
Mặt tôi lập tức nóng bừng, đẩy cô ra: "Hừ, nói bậy bạ gì vậy." Tôi mở ngăn kéo tìm USB, thuận tiện vùi đầu che giấu sự xấu hổ.
"Chẹp, chúng ta quen lâu vậy rồi mà còn xấu hổ gì nữa hả." Trần Linh lắc đầu, đắc ý vô cùng trở về vị trí của mình.
Tôi không để đến cô, tiếp tục tìm USB.

Lạ nhỉ, để đâu rồi ta? Với lại, ngăn kéo của tôi bị mở ra khi nào thế? Tôi lục tung ngăn kéo lên, chỉ thiếu nước chui cả người vào mà tìm nhưng vẫn không tìm ra.

Tôi gấp gáp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, giám đốc đi qua bên cạnh tôi, vỗ vai: "Vĩ Thần, tài liệu chuẩn bị ổn chưa? Lát nữa cần nhé."
"Hả? Hả..." Trái tim tôi lạnh lẽo hẳn, tôi thành thật nói, "Giám đốc, tôi xin lỗi, tôi làm mất nó rồi."
Sắc mặt giám đốc lập tức trở nên khó coi, lo lắng nói: "Cái gì? Sao lại mất? Cậu mau tìm lại xem, thứ quan trọng như vậy làm sao lại để cho mất được? Trước đây cậu tuyệt đối không bao giờ mắc phải sai lầm như thế."
Tôi càng cố gắng tìm lại lần nữa, nhưng vẫn không thấy.

Giám đốc thất vọng nhưng không nổi giận với tôi.
Lúc này, Thẩm Trạch Minh đi về phía chúng tôi, cầm một cái USB mà nói: "Giám đốc, tôi rảnh rỗi không có việc gì nên làm một bản, anh xem có dùng được không."
Giám đốc ngạc nhiên nhìn nó, sau đó nhận lấy rồi dùng máy tính của tôi mở ra.
Giám đốc càng nhìn càng hài lòng, mà tôi càng xem càng khiếp sợ, đó không phải là file của tôi sao? Giống nhau như đúc!
Tôi ngẩng đầu đối mặt với Thẩm Trạch Minh, nó nở nụ cười xảo trá.
Hợp đồng thuận lợi hoàn thành, giám đốc khen ngợi Thẩm Trạch Minh nhiều, nhưng cũng không khiển trách gì tôi.

Dù vậy, tôi vẫn không hài lòng.
Tan tầm tôi chặn Thẩm Trạch Minh lại, chất vấn nó: "Sao cậu lại làm thế?"
Nó cảm thấy buồn cười lắm, giọng nói trào phúng: "Tại sao? Vì để đuổi anh đi đó."
"Cậu!" Tôi tức giận không nói nên lời, sao nó có thể làm vậy chứ?
"Trình Vĩ Thần, anh muốn anh trai tôi, hay là muốn công việc? Chọn một thứ thôi." Nó nhàn nhã nói.
"...!Tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ thứ gì.

Trạch Minh, tôi khuyên cậu đừng có mà làm thế nữa, cậu sẽ hối hận đấy." Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Dám dùng Thẩm Trạch Dương để uy hiếp tôi, cậu chọc giận tôi rồi đấy! Tôi sẽ đấu với cậu đến cùng!.


Bình Luận (0)
Comment