Phi Thiên

Chương 1122

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Bảo Ninh đổ rượu vào miệng, hỏi ngược lại:

- Tiền bối không phải ngay cả Thiên đế ‘Thanh chủ’ của Thiên Đình và ‘Phật chủ’ của thế giới cực lạc cũng không biết chứ? Chí tôn của vũ trụ vạn vật đương nhiên chính là ‘Thanh chủ’ và ‘Phật chủ’, hai vị chí tôn này chính là hai người có tu vi cao nhất trong vũ trụ.

- Thanh chủ, Phật chủ…

Miêu Nghị lẩm bẩm một tiếng, thật đúng là chưa từng nghe qua.

Bảo Tín bổ sung thêm:

- Nhưng mà nghe nói rất lâu trước đây có bốn vị chí tôn, lần lượt là Phật chủ, Thanh chủ, Bạch chủ và Yêu chủ, Phật chủ quản thế gian phật đồ, Thanh chủ quản thế gian tục gia, Bạch chủ quản thế gian âm dương, Yêu chủ quản thế gian quần yêu, chẳng qua sau này Bạch chủ và Yêu chủ có mưu đồ bất chính, muốn liên hiệp yêu quỷ lật đổ càn khôn, Phật chủ và Thanh chủ đương nhiên không thể đứng im nhìn nhân gian trở thành Luyện ngục, liên liên thủ thu phục Bạch chủ và Yêu chủ. Từ đó không còn hai vị này nữa, thế gian do Phật chủ và Thanh chủ chấp chưởng, tất cả yêu ma quỷ quái có năng lực đều có thể nhậm chức ở Thiên Đình.

Miêu Nghị hỏi:

- Các ngươi vừa nói môn thần, sơn thần, thuỷ thần, có phải đều là người của Phật chủ không?

Bảo Ninh đáp:

- Người xuất gia không quản tục vật, các thứ hỗn tạp ở nhân gian đều có người Thiên Đình quản lý.

Miêu Nghị nhíu mày, cảm thấy không đúng,

- Các tín đồ nhân gian chính là nơi cung cấp nguyện lực, Phật chủ cho dù là người xuất gia, cũng có thể bỏ qua cái này sao?

- Còn có chùa miếu mà!

Bảo Tín thờ dài:

- Chùa miếu được xây dựng cho phật đồ khắp nơi trên nhân gian, tất cả phật đồ chỉ thờ phụng một vị chủ, đó chính là Phật chủ, phàm phu tục tử trên thế gian đến thăm viếng không đếm xuể, còn sợ không đủ nguyện lực sao, cần gì phải đi quản thế gian tục vật. Cảm hoá lòng người ngồi mát ăn bát vàng so với luật pháp thống trị của Thiên Đình sợ là còn cao hơn một bậc!

- Ra vậy!

Miêu Nghị hiểu ra rất nhiều, không nhịn được cười ha hả, thế lực ở Đại thế giới đúng là quá hỗn tạp, trên một khu đất không ngờ có cả môn thần, sơn thần, thuỷ thần và chùa miếu ở chung, có lẽ tín đồ thấy cái gì thì bái cái đó, cũng bị phân chia nhiều, trách không được xuất hiện hỗn chiến đến mấy chục vạn người mà không có ai đi quản, đúng là cha chung không ai khóc, có lợi thì chia chung, phiền toái gì đó thì cứ kệ…

Bảo Ninh đột nhiên hỏi một câu,

- Tiền bối, người có bối cảnh gì?

Miêu Nghị nâng chén nhấp một ngụm,

- Mới ra ngoài, làm gì có bối cảnh gì.

- Vậy người còn cười được, lại còn giết mệnh quan Thiên Đình nữa, loại chuyện này có thể làm lớn cũng có thể thu nhỏ, nếu không có quan hệ thì có thể sự việc ngày càng lớn đó.

Bảo Ninh nặng nề nhắc nhở một tiếng

Miêu Nghị thầm nghĩ ta sợ cái rắm, làm thì cũng làm rồi, hối hận có ích gì, ta lại không nhà không người thân, ở Đại thế giới chẳng có vướng bận gì, một người ăn no cả nhà không lo đói, cùng lắm thì đi. Đại thế giới lớn như vậy, đâu cần nhất định phải ở chỗ này kiếm ăn, nếu không cách nào thì ta chạy về Tiểu thế giới.

- Không quan trọng! Các ngươi yên tâm. Có chuyện gì mình ta sẽ chịu, sẽ không làm liên luỵ tới các ngươi.

Miêu Nghị phất tay áo,

- Hay các ngươi nói một chút về Chính Khí môn đi.

Nhắc đến môn phái của mình, trên mặt hai người lập tức lộ vẻ kiêu hãnh.

Nghe hai người nói, Miêu Nghị mới hiểu Chính Khí môn này chính là một trong cửu đại môn phái tu hành của một giới, cửu đại môn phái tổng cộng có hơn vạn đệ tử, chia ra mỗi môn phái có tầm hơn một ngàn người. Đây cũng không phải là cửu đại môn phái của một quốc gia, mà là cả của một giới, vậy mà chỉ có từng đó đệ tử, khiến Miêu Nghị có chút khó tin. Tu sĩ thủ hạ của mình còn nhiều hơn cả để tự của cửu đại môn phái cộng lại, thế này là sao.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì thấy bình thường, tình huống nơi này và Tiểu thế giới có chút khác biệt, nơi này không có quy tắc quản lý tàn khốc như quan phương ở Tiểu thế giới, lại không biết tạo ra sự tình như Tinh Túc Hải Kham loạn hội để tu sĩ chém giết lẫn nhau.

Sau khi nghe tình huống nơi này, Miêu Nghị nhìn lại quy tắc hiện tại của Tiểu thế giới, cảm thấy quy tắc tàn khốc đó thật ra lại rất hợp lý, nếu không sao có thể chứa nổi nhiều tu sĩ như vậy, ở Tiểu thế giới xem ra hoàn toàn ngược lại nơi này, các môn phái vì duy trì lợi ích của mình, chỉ còn cách liều mạng thu nạp đệ tự để bổ sung. Sau khi đệ tử nhập môn lại liều mạng tu luyện, chỉ với một mục đích là đề cao tu vi, làm gì có thời gian giống tu sĩ nơi này đi tinh tu pháp thuật.

Một phàm nhân có thể lấy ra một tờ phù triện. Hai vị tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm lấy ra một cái lưới, thoạt nhìn thì khá đơn giản, nhưng cứ thế lại khiến cho mình đường đường là Chấp sự Kim điện Ngọc Đô Phong phải kinh hãi, Miêu Nghị cứ ngẫm lại là lại than thở cảm khái

Tóm lại, thế giới này so với Tiểu thế giới thì lớn hơn nhiều, nhưng mà số lượng tu sĩ thì còn không bằng số lẻ của Tiểu thế giới.

Chẳng qua vừa rồi khi hỏi hai người Chính Khí môn đứng thứ mấy trong cửu đại môn phái, từ phản ứng ấp úng có thể thấy được, môn phái này ở cửu đại phái có lẽ là xếp cuối cùng, bậc trung chắc chắc cũng không tới lượt, nếu không đã không có biểu hiện thiếu tự tin như vậy.

Nhưng mà một môn phái xếp dưới như vậy, lại có tới ba tu sĩ Quang Kim Liên, một đám Tử Liên, Hồng Liên thì vô số, có khi chỉ cần một môn phái của người ta đã có thể càn quét tất cả các môn phái của Tiểu thế giới, khiến Miêu Nghị quả thực không biết nên nói gì, trách không được hai vị mới có tu vi Bạch Liên gặp phải Miêu Nghị tu vi cao như vậy cũng không sợ.

Gắp một khối thịt chó rồi nhai kỹ, Miêu Nghị đặt đũa xuống hỏi:

- Lần này sao các ngươi lại rời núi?

- Hàng yêu trừ ma!

Hai người gần như cùng mở miệng đồng thanh đáp.

Miêu Nghị buồn cười nói:

- Chỉ bằng tu vi hai người các ngươi mà cũng hàng yêu trừ ma được sao? Không sợ yêu mà diệt trừ các ngươi như vừa rồi sao? Lúc nãy nếu không phải ta xuất thủ, sợ là các ngươi đã mất cái mạng nhỏ rồi!

Bảo Ninh nghiêm nghị nói

- Theo đuổi chính đạo, sao có thể sợ chết!

Hoang đường! Miêu Nghị thầm mắng trong lòng một câu, đổi phương thức cười hỏi:

- Cao thủ trong môn phái các ngươi nhiều như vậy, sao lại chỉ để cho hai người các ngươi rời núi hàng yêu trừ ma?

Bảo Tín thành thật nói:

- Chúng ta cũng là lần đầu tiên xuống núi đi lịch lãm, giết được năm con yêu ma tàn ác hại dân mới coi như hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể trở về tiếp tục tu luyện.

Miêu Nghị cười nói:

- Vậy nhiệm vụ của các ngươi hoàn thành được bao phần rồi?

Bảo Tín có chút ngượng ngùng giơ ba ngón tay,

- Cho đến hiện giờ mới giết được ba con, dù sao cũng không thể lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa chúng ta cũng mới chỉ đi ra ngoài có một năm.

May mắn cũng chỉ có một năm, thời gian dài hơn có khi các ngươi chẳng còn mạng mà trở về nữa! Miêu Nghị trong lòng lắc đầu, hỏi:

- Nguyện lực bình thường các ngươi tu hành là từ nơi nào?

- Nguyện lực thì chỉ có đứng ở hàng ngũ tiên ban mới có thể hưởng thụ, người trong môn phái chúng ta sao có thể có được…
Bình Luận (0)
Comment