Phi Thiên

Chương 1224

Cửa thành treo hai chữ ‘Thiên Nhai’.

Ra vào cửa thành khá tiện lợi, không ai kiểm tra gặn hỏi gì, chỉ có thiên binh thủ vệ quét mắt một cái.

Vào thành rồi Ngọc Hư Chân Nhân lại giải thích:

- Bình thường ra vào thành không có gì, nếu như có biến cố sẽ kiểm tra nghiêm khắc. Các người nhớ kỹ, trong thành trừ người Thủ Thành cung, thiên binh thiên tướng trấn thủ ra những người khác không được thi pháp bay trong thành, ai làm trái sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Mặt đất trong thành bằng phẳng, lót bằng đá xanh. Trong thành có bốn đường lớn xếp theo chữ ‘tinh’, Thủ Thành cung nằm chính giữa chữ tinh.

Nhà cửa trong thành không giống với thế tục, xung quanh mỗi căn nhà đều có con đường rộng cỡ trượng ngăn cách, kiến trúc trong thành như cái lưới. Tương đương với mỗi trạch viện đều thông suốt bốn phương, chỉ khác là có trạch viện lớn hoặc nhỏ.

Lá cờ ghi tên cửa hiệu bay phấp phới theo gió nhìn là biết mở cửa hàng. Còn mấy nhà không treo cờ thì là trạch viện cư ngụ. Có thể kiếm một trạch viện tại đây chỉ dùng để ngụ ở là điều hết sức xa xỉ, chứng minh chủ nhân trạch viện có thân phận, bối cảnh không tầm thường.

Điều kiện sinh hoạt tại đây rất tiện lợi, đồ tốt trong mỗi giới diện đều có ở đây, chỉ có ngươi không tưởng được, không có thứ gì ngươi không mua được, với điều kiện là túi tiền của ngươi có đủ hay không.

Tửu lâu, cửa hàng san sát nhau trong thành, có xây dựng lấp lánh bạc, có tường vàng dát ngọc, có ngọc thạch gọt giũa, có cổ mộc giản dị. Phong cách khác nhau, trong địa bàn cố định xây dựng đủ loại phong cách mới lạ.

Lâu hoặc cao hoặc thấp, trung bình cỡ ba tầng, xây càng cao thì cần được Thủ Thành cung cho phép. Nên nhìn độ cao thấp của lâu là biết thân phận chủ nhân của nó cao hoặc thấp. Nhưng cao quá không thể hơn mười trượng, tức là độ cao cái nền của Thủ Thành cung.

Chỗ duy nhất được phép cất cao là mấy cái chòi canh gác rải rác trong thành, thiên binh thiên tướng trấn thủ trên đó, ngày đêm theo dõi biến cố khác lạ trong thành.

Đi trên đường là nam nữ tu sĩ đến từ các giới diện, thỉnh thoảng nghe tiếng sáo trúc nhạc trời văng vẳng, cô nương hoa nhường nguyệt thẹn dựa vào cửa, nhìn là biết chỗ trăng hoa.

Khi đi ngang qua một tòa lầu hoa, thấy các cô nương õng ẹo dựa vào lan can dụ người, Miêu Nghị không kiềm được hỏi:

- Chân nhân, cô nương nơi này cũng là tu sĩ sao?

Mấy đệ tử nam vẻ mặt chính khí nhưng mắt không kiềm được bị cô nương trên lâu hấp dẫn, dám ra đây bán thì dĩ nhiên có vốn liếng tư sắc.

Mấy nữ nhân đệ tử khinh miệt chê bai các cô nương trên lâu:

- Không biết xấu hổ.

Ngọc Hư Chân Nhân gật đầu nói:

- Đúng rồi, nhưng đa số là tu sĩ cấp thấp không có đường kiếm tài nguyên tu luyện. trong thành trừ chỗ chiêu đãi khách nam ra còn có nơi chuyên môn chiêu đãi khách nữ.

Mấy nữ đệ tử cắn răng cắn môi, gò má hây hồng.

Mấy đệ tử nam thổn thức lắc đầu, có người mắng:

- Đồi phong bại tục!

Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm, được mở rộng tầm mắt:

- ...

Quả nhiên rừng lớn loài chim gì cũng có, chắc Trương Thiên Tiếu cung chủ Nguyệt hành cung sẽ thích chỗ như vậy.

Trong thành phồn hoa, kiến trúc đủ kiểu dáng khiến Miêu Nghị cảm thán. Đây là nơi tụ tập nhiều người tu hành có quy mô lớn nhất từ khi Miêu Nghị tu hành đến nay. Lưu Vân Sa Hải tiểu thế giới không đáng gì so với nơi này. Tu sĩ như phàm nhân mở tiệm mua bán khắp nơi, điểm khác duy nhất với trần gian là chỗ này không có quán vỉa hè, tất cả mua bán phải trong sân bãi cố định.

Tất cả mua bán nơi này được bảo vệ hợp pháp, hoàn cảnh hay điều kiện, quy mô đều hơn xa Lưu Vân Sa Hải.

Chờ khi nào có cơ hội cũng phải làm một cửa hàng lớn hào hoa giống như vậy cho Lão Bản Nương để nàng ta uy phong một phen. Miêu Nghị đi trên đường cái nhìn đông ngó tây, hắn như nông dân vào thành. Khi thấy một lầu cao ngọc thạch cỡ mười trượng, bề ngang cực rộng thì thầm hâm mộ, đây là lý tưởng trước mắt của hắn.

Nhưng ngẫm lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, hiện tại ưu tiên nâng cao tu vi, không có Lão Bản Nương thì muốn cửa hàng làm gì? Trước tiên tìm cách lấy tiên hạnh trong ‘Hạnh Viên’ vào tay mới là việc chính đáng.

Đoàn người đi qua đường cái phồn hoa, đến bên ngoài Thủ Thành cung, ngước lên nhìn bậc thang cao, toàn bộ bằng bạch ngọc, trên dưới đều có thiên binh thiên tướng canh gác, khí tượng trang nghiêm uy vũ khí phái.

Thấy bọn họ đến gần, hai thần nhân giáp bạc giơ trường kích giao nhau, ngăn cản:

- Nơi này không được tự tiện xông vào!

Ngọc Linh Chân Nhân lập tức lấy một khối lệnh bài ra đưa cho thủ vệ.

Thủ vệ xem xong chỉ cho một mình Ngọc Linh Chân Nhân vào. Những người khác, bao gồm Ngọc Hư Chân Nhân bị thủ vệ quát nạt lùi hai mươi trượng, không cho đứng gần chờ.

Mọi người đành ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhìn Ngọc Linh Chân Nhân leo lên bậc thang, mỗi đi qua một thủ vệ là lại phải đưa lệnh bài ra nghiệm chứng một phen, mãi tới khi khuất bóng trong cung điện cao tít. Hiển nhiên người trong cung có thể dựa vào địa thế nhìn khắp cả thành.

Đám người ngoan ngoãn chờ khoảng một canh giờ mới thấy Ngọc Linh Chân Nhân ra khỏi cung, xem vẻ mặt thì mọi chuyện suôn sẻ.

Hai bên chạm mặt, Ngọc Hư Chân Nhân hỏi:

- Sao sư huynh đi lâu vậy?

Ngọc Linh Chân Nhân cười khổ nói:

- Nhị tổng quản không rảnh nên phải chờ tới khi nàng đến mới được.

Ngọc Hư Chân Nhân hỏi:

- Sự việc sao rồi?

- Ổn thỏa!

Ngọc Linh Chân Nhân cười nói với mọi người:

- Đi thôi, đi xem cửa hàng của Chính Khí môn chúng ta!

Đoàn người tinh thần phấn chấn, có chút mong đợi đi nhanh theo sau lưng chưởng môn.

Cửa hàng thưởng cho Chính Khí môn dĩ nhiên không có vị trí tốt nhất, nằm ở gần cuối thành tây, càng không là cửa hàng to lớn.

Nhưng không quá nhỏ hẹp, Bích Nguyệt Phu Nhân ban thưởng mà bé quá thì không nói được. Khoảng bốn mẫu đất, thuộc loại trung bình, không quá nhỏ.

Mọi người tìm đến vị trí cửa hàng thấy là một trạch viện kết cấu gỗ đá, không thể tới gần, vừa đến gần đã bị năng lượng ngăn cách.

- Chủ nhân cửa hàng này làm sai chuyện, cửa hàng liền bị niêm phong, bên trong thiết kế tiểu trận ngăn cản người ngoài tự tiện xông vào. Nếu cưỡng ép xông vào sẽ kinh động thiên binh thiên tướng chấp pháp.

Ngọc Linh Chân Nhân chỉ vào bia ngọc thạch dựng trước cửa, bia đá có chữ ‘phong’ đỏ thắm bắt mắt.

Ngọc Linh Chân Nhân lấy một phù bài hình tròn, thi pháp, ánh sáng bắn ra từ phù bài đánh vào bia ngọc thạch.

Răng rắc!

Bia ngọc thạch vỡ nát, lực cản vô hình cũng biến mất theo.

Quét dọn ngọc thạch nát vụn trước cửa, đẩy cửa vào, mùi bụi bặm mục nát xộc vào mũi. Quầy, bàn ghế ở bên trong còn y nguyên như lúc bị phong lại.

Đi qua đại sảnh đến tiểu viện phía sau cũng là một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc đầy làm người ta không biết đặt chân ở đâu, nhưng đệ tử Chính Khí môn vẫn hưng phấn như thường. Lộn xộn chút không sao, dọn dẹp sửa sang lại là xong, còn hơn là không có. Chính Khí môn Vô Tướng tinh là môn phái duy nhất có cửa hàng trong Thiên Nhai.
Bình Luận (0)
Comment