Phi Thiên

Chương 1284

Đối diện với ánh mắt và trường đao của Miêu Nghị, bọn họ cũng nhận ra trường đao này khác với pháp bảo bình thường, thật sự là màu sắc quá nổi bật.

Tuy Miêu Nghị dùng tu vi Tử Liên nhất phẩm khiêu chiến Phong Huyền tu vi Tử Liên tứ phẩm, nhưng Phong Huyền chính là cháu trai Phong Bắc Trần, Phó Nguyên Khang không dễ nói gì, nếu không dám tiếp khiêu chiến của đối thủ yếu hơn mình, quá ném mặt mũi Vô Lượng Thiên.

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang Phong Huyền.

Phó Nguyên Khang truyền âm nhắc nhở:

- Phong Huyền, tiểu tử này đao pháp siêu phàm, đao này có khả năng có cổ quái, cẩn thận!

Hắn trên giám bảo đại hội từng nhìn thấy đao pháp của Miêu Nghị, lúc này nhắc nhở Phong Huyền, cũng có ý ép Phong Huyền tiếp khiêu chiến, trước kia bị bà chủ lên án mất mặt đủ nhiều, nếu không dám nhận cả khiêu chiến, thật không biết Vô Lượng Thiên nên giấu mặt vào đâu.

Phong Huyền cười lạnh, nói:

- Thì ra là có một kiện pháp bảo tốt, khó trách hung hăng càn quấy như thế, có thể dám đấu tay không với ta không?

Mẹ kiếp! Tên này quá nhát gan, muốn hố cũng hố không được! Nội tâm Miêu Nghị thầm than một tiếng, đồng thời cảm thấy buồn cười, tay không tấc sắt? Đúng là tìm chết, Tinh Hỏa Quyết của lão tử không phải ăn chay.

Hắn đưa đao trong tay cho bà chủ.

- Cầm!

Phong Huyền chỉ có tu vi Tử Liên, Miêu Nghị hắn chém giết từ nhỏ đến lớn, không biết vượt cấp giết bao nhiêu người, cũng đọ sức công pháp Thiên Ngoại Thiên Cửu Trọng Thiên, từng liều mạng với Vạn Yêu Thiên Vạn Yêu Đại Pháp, hắn cũng không sợ.

Bà chủ cắn cắn môi, nàng kéo tay hắn và nói:

- Ta có ân oán với hắn, nên do ta chấm dứt!

Nàng có tu vi và lực lượng ngang Phong Huyền, tăng thêm ưu thế của Đại Ma Vô Song Quyết, cũng không sợ đấu một trận.

Phong Huyền đối diện cười ha ha, nói:

- Tiểu tặc, ngươi muốn trốn sau lưng nữ nhân sao?

Miêu Nghị quay đầu nhìn sang bà chủ, nói:

- Đây không phải ân oán giữa ngươi và hắn, hôm nay ngươi là nữ nhân của ta, từ nay về sau ngươi không có nửa phần quan hệ với hắn! Hiện nay là ân oán giữa ta và hắn, cũng là lúc ta sống hắn chết, giữa ta và hắn, ngày hôm nay chỉ có một người còn sống rời đi!

Hắn đặt đao trước mặt bà chủ!

Hồng Thiên gật đầu nói:

- Lão ngũ nói có lý, đây mới là hành vi của nam tử hán đại trượng phu nên làm!

Lời này làm ba lão yêu khác trợn mắt, Hồng Thiên lĩnh ngộ thâm ý của ba người khác, sắc mặt cứng đờ, lập tức hiểu rõ, nếu Miêu Nghị chết, về sau bọn họ đừng mong đi Đại Thế Giới phát tài, nếu Miêu Nghị xảy ra chuyện không hay, lợi ích bọn họ bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng hết lần này đến lần khác chuyện này liên quan đến mặt mũi Tinh Túc Hải, Miêu Nghị là túc chủ Tinh Túc Hải! Chẳng lẽ khoác lác ra miệng rồi co vòi?

Nội tâm bốn người vô cùng xoắn xuýt, trong lòng nghĩ đến việc kết bái lúc trước, nói cho cùng vẫn không ngờ Miêu Nghị lại là gia hỏa hay gây sự, lại còn dám chạy tới đoạt cháu dâu của Phong Bắc Trần, loại chuyện hiếm thấy này còn rơi lên người bốn huynh đệ bọn họ, không chửi chó má không được!

Ánh mắt bà chủ mang theo bi thương, khi phát hiện đôi mắt Miêu Nghị kiên định nàng mới nhớ Miêu Nghị đã nói rất rõ ràng, giữa hắn và Phong Huyền, chỉ có một người sống sót!

Nàng hiểu suy nghĩ của đám nam nhân này, nhưng nàng muốn hỏi một câu, mặt mũi thật trọng yếu như vậy sao? Ta đã buông Phong Huyền, vì cái gì ngươi không buông, nếu ngươi có chuyện, ta làm sao bây giờ?

Cuối cùng bà chủ vẫn tiếp đao trong tay hắn.

Đao rời tay, Miêu Nghị đi lên phía trước, hắn thi pháp sau đó cất cao giọng nói với người chung quanh:

- Hôm nay là ân oán cá nhân giữa ta và Phong Huyền, không quan hệ Tiên quốc, cũng không quan hệ Tinh Túc Hải, chết sống có số, không ai được nhúng tay, nếu ta chết trong tay Phong Huyền, không cho phép ai báo thù cho ta!

Đột nhiên hắn chỉ thẳng vào Phong Huyền, quát:

- Ngươi thì sao? Có dám không?

An Chính Phong cười lạnh, chết càng tốt, chết một trăm lần mới tốt.

Ưng Vô Địch gật đầu khen ngợi:

- Lời nói khí phách, đây chính là túc chủ Tinh Túc Hải chúng ta nên nói.

Bà chủ lập tức đâm một câu:

- Ưa thích khí phách sao? Vì cái gì các ngươi co đầu rút cổ trong Tinh Túc Hải nhiều năm như vậy?

Nói đùa, hiện tại là nam nhân của nàng đấu sống đấu chết, nàng không thoải mái khi nghe những lời như vậy.

Sắc mặt bốn lão yêu quái cứng đờ, không phản bác được!

Đổi người khác có lẽ còn giải thích một hai, người nói lại là nữ nhân của lão ngũ, bị nữ nhân xem thường, huống chi người ta nói không phải không có đạo lý...

Bốn người đành nói thầm trong lòng, miệng nữ nhân này đủ độc, lão ngũ tìm nữ nhân nào không tốt, hết lần này tới lần khác tìm loại này, về sau chịu đủ.

Đọ sức tay không Phong Huyền không sợ Miêu Nghị, hắn tiến lên phía trước và thi pháp quát lớn:

- Hôm nay ta sẽ đánh tay không với Miêu tặc, chính là ân oán cá nhân, không quan hệ Vô Lượng Thiên, không ai được nhúng tay vào, ta chết trong tay đối phương, không cho phép kẻ nào báo thù cho ta!

Đây chính là lời Miêu Nghị nói.

Miêu Nghị nói cũng là lời Phong Huyền nghĩ, hắn cũng kiêng kị thế lực sau lưng Miêu Nghị.

Trên nóc nhà bằng đất cách đó không xa, một thân ảnh đội khăn trùm đầu màu đen nhìn thấy tất cả.

Bóng dáng Miêu Nghị biến mất, hắn bay thẳng về một hướng.

- Tiểu tặc đừng chạy!

Phong Huyền gầm lên, lập tức đuổi theo!

Tu vi hai người chênh lệch không nhỏ, tuy chỉ dùng công phu quyền cước, Phong Huyền cũng kéo gần khoảng cách với Miêu Nghị.

Miêu Nghị cũng không muốn so tốc độ với hắn, chỉ muốn tìm sân bãi và cách xa đám người Phó Nguyên Khang một chút, tránh có người vướng tay vướng chân làm trò mờ ám.

Hai người truy đuổi trên không trung, hai tay Phong Huyền mang theo pháp lực cuồn cuộn khổng lồ, cát trên sa mạc phía dưới bay lên trời.

Cát vàng dừng lại giữa không trung sau đó chúng phân tán ra chung quanh, bao phủ đối thủ, Miêu Nghị như đụng vào màn tơ mỏng, hắn rơi vào thế giới cát không thấy mặt trời, cũng không nhìn thấy tình hình chung quanh, khắp nơi đều là hạt cát, cũng không phát hiện bóng dáng Phong Huyền nơi đâu.

Nhìn từ bên ngoài lại thấy một kỳ quan, đó là một bức màn sương mù bằng cát vàng, thân ảnh Miêu Nghị và Phong Huyền đều biến mất trong sương mù cát vàng.

Phó Nguyên Khang và Thôi Vĩnh Trinh mỉm cười.

- Có phần phiền toái, lão ngũ rơi vào Vô Lượng Thế Giới trong Vô Lượng Đại Pháp, không biết có thể thoát thân hay không.

Thần sắc Phục Thanh ngưng trọng.

Lão bản tay cầm đại đao khẩn trương ra mặt.

Cát vàng trên không trung bay khắp nơi, trong sa mạc không ngừng có cát vàng bay lên cao, chúng giống như nước mưa dung nhập vào sương mù cát vàng giữa không trung.

Miêu Nghị rơi vào biển cát, hạt cát chung quanh bao phủ toàn thân. Hắn yên tĩnh thì hạt cát yên tĩnh. Hắn khẽ động, bên tai lại có tiếng ma sát rất mạnh, nhao nhao tâm phiền ý loạn, hết lần này tới lần khác Miêu Nghị còn phải phòng bị Phong Huyền đánh lén.

Miêu Nghị bị vây khốn cho nên thi triển đại pháp đánh hạt cát tán loạn. Hạt cát lại gia trì tầng tầng phòng ngự phá hủy lực đạo của hắn, hắn khó có thể xuyên phá biển cát bao phủ chung quanh.
Bình Luận (0)
Comment