Phi Thiên

Chương 1321

Trong nháy mắt trong đầu Miêu Nghị lóe sáng, hắn nghĩ ra một việc, công pháp của lục thánh đạt được trên U Minh Long Thuyền, mà lục thánh đều muốn tìm kiếm U Minh Long Thuyền, chẳng lẽ lục thánh tu hành công pháp chữ nhân, chẳng lẽ lục thánh tìm kiếm U Minh Long Thuyền chính là muốn tìm kiếm công pháp tiếp theo?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

- Thứ này không thể lưu, một khi rơi vào trong tay ma tu là tai nạn của chính đạo chúng ta.

Chung Ly Khoái nâng bảo kiếm trong tay lên, hắn muốn hủy địa đồ.

- Chậm đã!

Miêu Nghị phục hồi tinh thần quát lớn.

Chung Ly Khoái nhìn hắn, nói:

- Như thế nào, ngươi muốn Đại Ma Vô Song Quyết? Cho dù tìm được nơi giấu Đại Ma Vô Song Quyết chữ địa, ngươi không có công pháp chữ nhân đặt nền móng, sợ rằng không có biện pháp tu hành, hay ngươi muốn mang nó đi Thiên đình tranh công?

Miêu Nghị khoát tay nói:

- Ta tuyệt không có ý này, chỉ sợ tiền bối mắc lừa, tiền bối không sợ ma tu lúc nãy nói hưu nói vượn, kỳ thật chính là muốn tiền bối hủy thứ này? Đại Ma Vô Song Quyết biến mất nhiều năm như thế, đột nhiên nói hiện là xuất hiện, tiền bối không thấy kỳ quặc sao? Lui một vạn bước, cho dù thực sự là Đại Ma Vô Song Quyết, chẳng lẽ trong nơi gửi Đại Ma Vô Song Quyết không có thứ gì khác? Ma đạo Chí Tôn năm xưa đấy! Nơi giấu công pháp chắc chắn có bảo vật, nếu có chí bảo hàng yêu trừ ma, chẳng lẽ tiền bối không muốn đạt được?

Ánh mắt Chung Ly Khoái lóe sáng, hắn đã động tâm nhưng chợt hừ lạnh, nói:

- Ta không quản thật giả, tóm lại một khi thứ này lưu truyền ra không phải việc tốt, hiện tại hủy đi chấm dứt hậu hoạn.

- Ngươi hủy đi mới có hậu hoạn đấy.

Miêu Nghị lại ngăn cản.

- Ah!

Chung Ly Khoái nhìn hắn, nói:

- Giải thích xem!

- Cơ duyên xảo hợp đạt được thứ này, đồ vật nên xuất thế, cho dù hủy cũng vô dụng. Tiền bối hủy thứ này, chẳng lẽ dám cam đoan sau này không có người vô tình xâm nhập nơi giấu công pháp?

Miêu Nghị hỏi lại.

Chung Ly Khoái lạnh nhạt nói:

- Không thể bảo chứng!

Miêu Nghị tận tình khuyên bảo nói:

- Chẳng phải như vậy sao! Biện pháp tốt nhất chính là tiền bối đi tìm nó, trực tiếp hủy công pháp đi, mà không phải hủy một phần địa đồ, hủy một phần địa đồ có làm được cái gì chứ? Trực tiếp hủy công pháp mới chấm dứt hậu hoạn.

Chung Ly Khoái quát:

- Ngươi vội vã bảo vệ bảo đồ như thế, có mục đích gì?

Miêu Nghị hỏi lại:

- Tiền bối nói ta mục đích gì?

Chung Ly Khoái hơi giật mình, nói:

- Phi! Là ta hỏi ngươi, hay là ngươi hỏi ta? Ngươi dám nói ngươi không ngấp nghé công pháp này?

Miêu Nghị thở dài:

- Công pháp hay không công pháp không phải ta quan tâm, ta cũng không có hứng thú tu luyện ma công, ta quan tâm bảo vật trong bảo tàng, nếu tiền bối không bỏ, vãn bối nguyện ra sức giúp tiền bối khám phá bảo đồ, đến lúc đó tiền bối ăn thịt, chừa chút nước cho vãn bối, tiền bối định như thế nào?

Chung Ly Khoái:

- Nói hay hơn hát, sợ là ngươi muốn kéo dài thời gian báo tin cho Thiên đình đấy.

- Tính toán, xem như ta chưa nói qua.

Miêu Nghị lại chỉ xuống dưới đất.

- Vãn bối chém giết không ít yêu ma, ta chỉ nhặt phần ta nên nhặt, tàng bảo đồ làm theo ý tiền bối.

Hắn bay xuống đất bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, thật sự không dám tiếp tục dây dưa tàng bảo đồ, hắn nghĩ đến các khả năng xấu xảy ra, nói thêm nữa hắn sợ người ta giết người diệt khẩu.

Quả nhiên, Chung Ly Khoái xuất hiện sau lưng hắn, lòng bàn tay ma sát với thân kiếm.

- Ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi diệt khẩu?

Miêu Nghị sinh ra cảnh giác, nếu hắn thật cho mình một kích thì chết, Miêu Nghị lại biểu hiện ra bình tĩnh và vơ vét chiến lợi phẩm như cũ, nói:

- Tiền bối sẽ không giết ta.

Chung Ly Khoái hừ lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ngươi là người Thiên đình thì ta không dám động thủ sao?

Miêu Nghị lại bay đến bên cạnh một thi thể, nói:

- Không quan hệ ta có phải là người Thiên đình hay không, nếu tiền bối thật giết ta cũng không cứu ta làm gì, lúc tiền bối cứu ta chưa từng hỏi thân phận của ta, đã nói lên tiền bối không phải người lạm sát kẻ vô tội. Huống chi tiền bối giết ta cũng vô dụng. Đám yêu ma đuổi giết tiền bối không chết sạch, thứ này nằm trong tay tiền bối sớm muộn gì cũng lộ ra, tiếp theo cho dù ta báo cáo Thiên đình thì thế nào? Thiên đình cũng sẽ bức tiền bối giao đồ vật ra. Nếu Thiên đình tìm được bảo tàng, đoán chắc sẽ không để ma đạo Chí Tôn thứ hai xuất hiện gây phiền toái cho bản thân, khả năng lớn nhất là hủy diệt công pháp.

- Tóm lại bất kẻ là yêu ma đào tẩu tiết lộ tin tức hay Thiên đình biết rõ tin tức, đầu tiên sẽ bức tiền bối giao bảo đồ ra, nếu tiền bối nói hủy tàng bảo đồ, người khác chưa chắc đã tin. Nếu tiền bối muốn sống yên ổn, hoặc hủy diệt tàng bảo đồ trước mặt người khác. Hoặc là giao ra, giết vô danh tiểu tốt như ta không giải quyết được gì

- Miệng lưỡi sắc bén.

Chung Ly Khoái hừ hừ một tiếng, hắn vẫn thu bảo kiếm trong tay lại, hắn đáp xuống đống thi thể do mình chém giết, cũng bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm, thứ này không ai không muốn.

Miêu Nghị vụng trộm lườm qua, nội tâm thở ra một hơi.

Hai người một đường thu thập. Miêu Nghị không dám chiếm nhiều. Chỉ đi nhặt thi thể do mình chém giết, Chung Ly Khoái chém giết yêu ma khắp nơi, tự nhiên cũng chạy loạn chung quanh.

Sau khi nhặt của mình xong, Miêu Nghị liền dừng lại, hắn cũng không muốn lão đầu bỏ lại mình mà rời đi.

Không có vứt bỏ hắn, lão đầu đã quay về nhưng sắc mặt ngưng trọng, hắn còn ôm cánh tay bay nhanh trở về, hơn nữa còn mượn địa thế yểm hộ.

Miêu Nghị phát giác không đúng, nói:

- Tiền bối, như thế nào?

- Cao thủ đến, ta không phải đối thủ của người ta!

Chung Ly Khoái lo nghĩ nói một tiếng.

Nội tâm Miêu Nghị chấn động, đối phương tu vi Kim Liên thất phẩm còn kiêng kỵ như vậy, người tới thực lực có thể nghĩ.

- Không bằng vãn bối lại mặt chiến giáp Thiên đình thử xem.

- Ít khoe khoang thân phận Thiên đình của ngươi, quên đám yêu ma đuổi giết ngươi sao? Đừng tưởng rằng ngươi là người Thiên đình thì không ai dám động đến ngươi, thân phận Thiên đình đi một mình ở đây còn chết nhanh hơn, không có người ngoài nhìn thấy, ngươi chết chắc rồi, chớ có lên tiếng!

Chung Ly Khoái lại bảo hắn im lặng.

Miêu Nghị đành phải câm miệng, nội tâm lại hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Vu Hành Giả, hắn đưa mình đến nơi này, mình gặp chuyện không may liên tục.

Dù nghĩ vậy nhưng hắn không thể trách Vu Hành Giả, nếu không phải mình đoạt tiên đào viên, cũng không cần chạy xa như thế, cũng không gặp những phiền toái như thế này, nói cho căn nguyên do mình mà ra, không thể trách được kẻ nào.

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cánh tay hắn bị xiết chặt, lão đầu kéo theo hắn bay tới một cái hồ.

Ven hồ sóng xanh, một nữ tử váy hồng đang ngồi ven hồ gội đầu, nửa đôi chân tuyết trắng ngâm trong hồ nước, mái tóc đen nhánh đang nhúng vào nước, từng bọt nước trắng xóa bao phủ làn tóc mây, vũ mị nói không nên lời, chỉ là không rõ mặt, không biết có hình dáng thế nào.
Bình Luận (0)
Comment