Phi Thiên

Chương 1367

Đức Minh âm thầm bài bố nhiều năm trong Chính Khí môn đã thành thế, sắp đến lúc hái trái, ai ngờ Ngưu Hữu Đức biến mất nhiều năm đột nhiên đi ra, ngáng chân phá hỏng chuyện tốt của nàng, còn hố nàng một phen, khiến Hoàng Phủ Quân Nhu suýt tức chết.

Hoàng Phủ Quân Nhu dần tỉnh táo lại ngồi xuống bàn bên cạnh.

Vốn là chuyện chắc ăn, đám người chưởng môn Chính Khí môn hầu như bị Đức Minh biếm quyền, ai ngờ Ngưu Hữu Đức âm thầm thuận thế vào phút then chốt đẩy ra cái gọi là người thừa kế chưởng môn khiến Đức Minh mất trắng. Đức Minh vun vén lòng người nhiều năm chớp mắt lìa xa gã, hay ở chỗ dù lòng người còn theo gã thì không có ai giúp gã nói chuyện được. Đại thế đẩy đưa, lòng người thành vật trưng bày, không cách nào bức cung đám người chưởng môn nữa, Đức Minh thành thật bị dá ra khỏi Chính Khí tiệm tạp hóa.

Bây giờ ngẫm lại Hoàng Phủ Quân Nhu lợi dụng Đức Minh nhúng chàm tiệm tạp hóa, Ngưu Hữu Đức thì lợi dụng Đức Minh đối phó nàng, dễ dàng mượn một vạn ức Hồng Tinh từ tay nàng. Nay người ta tỏ rõ là lừa tiền của nàng, ngay từ đầu đã không định trả lại. Từ lúc bắt đầu người ta đã muốn cho nàng biết tay, nàng thì ngu ngốc để bị dắt mũi đi.

Đáng hận nhất là tên kia thường xuyên chạy tới luôn miệng khen nàng đẹp, nói thích nàng. Có ai thích người kiểu này không?

Hoàn toàn là giả ngu muốn ổn định nàng, có lẽ quan trọng nhất là quan sát phản ứng của nàng coi thử kế hoạch của nàng có bị lộ không.

Khiến Hoàng Phủ Quân Nhu nguôi ngoai cơn giận là Ngưu Hữu Đức vẫn còn e ngại nàng, sợ nàng mạnh bạo nên chưa dám làm nàng hoàn toàn xấu hổ, vẫn muốn hợp tác với Quần Anh hội quán của nàng. Không thì Ngưu Hữu Đức đã chẳng dám nói thẳng ngay mặt, cố ý chọc giận nàng, hắn trực tiếp hợp tác với Thiên Hành cung là được.

Hoàng Phủ Quân Nhu thậm chí nghi ngờ Miêu Nghị có bàn việc này với Thiên Hành cung không? Hắn lôi Thiên Hành cung ra chỉ vì muốn quỵt một vạn ức Hồng Tinh nhưng người ta dựa vào cái này, như hắn đã nói, đều thấy Chính Khí tiệm tạp hóa thu lợi thế nào, không lo không tìm thấy người hợp tác. Vì chuyện Đức Minh mà Chính Khí môn không có hảo cảm với Hoàng Phủ Quân Nhu, giết Miêu Nghị rồi Chính Khí môn càng sẽ không hợp tác với nàng.

Dù giết hết Chính Khí môn cũng vô ích, điểm đáng giá của Chính Khí tiệm tạp hóa là Chính Khí môn nắm giữ con đường, một con đường tin tưởng lẫn nhau giữa bên cung cấp hàng và bên tiêu thụ, năng lực đi qua con đường đó chống đỡ tiệm tạp hóa kinh doanh. Giết hết Chính Khí môn, lấy một cửa hàng rách nát thì có ích gì? Nếu không vì lý do này thì đâu đến lượt Chính Khí môn ăn miếng thịt mỡ

Huống chi Quần Anh hội quán không có dám có tướng ăn quá khó xem. Một hệ thống thương nghiệp giữ cho nguyên Tu Hành giới vận chuyển tất nhiên có quy tắc của nó.

Không khó tính ra hai mươi phần trăm của Chính Khí tiệm tạp hóa đáng giá cỡ nào. Ngưu Hữu Đức thiếu một vạn ức Hồng Tinh chỉ cần chia hoa hồng hai trăm năm là trả hết. Đây mới chỉ là gian cửa hàng, nếu thành mười cửa hàng rồi từ từ biến thành một trăm cái, hoặc cuối cùng mỗi Thiên Nhai đều có một cửa hàng thì ích lợi rất khả quan. Là tức giận vì Ngưu Hữu Đức nuốt một vạn ức Hồng Tinh hay nhịn cục tức này tiếp tục hợp tác? Hoàng Phủ Quân Nhu không khó chọn lựa.

Hoàng Phủ Quân Nhu đấm xuống mặt bàn:

- Khốn nạn!

Càng nghĩ càng ngứa răng, đối phương ăn nàng gắt gao.

Nói đi phải nói lại, nếu không phải sợ đắc tội nàng quá nhiều thì tên kia có tăng số tiền lên gấp mấy lần Hoàng Phủ Quân Nhu cũng vẫn phải đồng ý, không thì hắn có thể đi tìm người khác hợp tác. Nhưng quan trọng là cách này có thể xóa bỏ một vạn ức Hồng Tinh đã nợ, Hoàng Phủ Quân Nhu làm sao chịu nổi? Làm nàng nổi điên, tỏ rõ nhục nhã chỉ số thông minh của nàng, thích đùa nàng thế nào cũng được.

Nhưng phải công nhận tên đó đúng là nhân tài có thể dùng. Nhớ lúc Chính Khí tiệm tạp hóa khởi nghiệp, hắn dùng thủ đoạn tay không bắt sói trắng nhanh chóng tụ tập nguồn hàng là vụ án kinh điển khiến Hoàng Phủ Quân Nhu nhớ mãi không quên, không có lần đó thì Chính Khí tiệm tạp hóa tuyệt đối không có ngày hôm nay.

Ngẫm lại lần này đối phương lật bàn cờ, tuy mất thêm một vạn ức Hồng Tinh nhưng không thay đổi kết quả, chẳng qua là chặt đứt sự khống chế của nàng với Chính Khí môn. Vốn đang bước đi vững vàng vậy mà bị Miêu Nghị bắt chặt thời cơ dùng cớ ‘người thừa kế chưởng môn’ quấy rối, thật là không ngờ nổi, khiến nàng kinh thán.

Hoàng Phủ Quân Nhu nhìn chằm chằm bộ đồ dùng trà đã vỡ, trong đôi mắt sáng lộ tia kinh diễm.

Hoàng Phủ Quân Nhu thì thào:

- Nhiều lần cố gắng xoay chuyển, năng lực... thật là nhân tài hiếm có. Nếu không cho ta dùng, khi Chính Khí môn lớn mạnh lỡ tên này tính món nợ ngày hôm nay thì chưa chắc giữ được hai mươi phần trăm đầu tư. Nếu có thể thu vào dưới tay thì sẽ như hổ thêm cánh, tên khốn...

Trong đình viện phía sau Chính Khí tiệm tạp hóa. Ngọc Hư Chân Nhân, Đức Chính đang cười nói với khách thương. Đối phương là người quen cũ của Đức Minh, đột nhiên tiếp xúc với người lạ khiến người ta hơi lo lắng, dù sao nhiều năm qua luôn giao tiếp với Đức Minh, đã thành lập niềm tin sâu đậm.

Ngọc Hư Chân Nhân, Đức Chính nói cho đối phương là Đức Minh đã ‘lên chức’, chẳng qua đổi người khác nhận việc thay, trừ bỏ nghi ngờ của đối phương.

Miêu Nghị khoanh tay dựa vào cây cột bên cạnh yên lặng nghe, hắn đứng nghe vì lo Đức Minh không có mặt sẽ để lại di chứng gì. Dù sao Đức Minh nhiều năm khống chế đường cung cấp hàng, nếu không thể thuận lợi tiếp nhận sẽ có rắc rối. Nhanh chóng giải cách ly Đức Minh vì sợ gã lộ tin ra ngoài, nếu để người ta biết bên mình chưa tiếp nhận con đường gã để lại, ai có ý xấu can thiệp vào lúc này sẽ mang đến một kích trí mệnh cho Chính Khí tiệm tạp hóa.

Bảo Liên đột nhiên tới gần truyền âm bên tai Miêu Nghị:

- Cư sĩ, Hoàng Phủ Quân Nhu phái người đến mời cư sĩ đi Quần Anh hội quán một chuyến.

Miêu Nghị nở nụ cười, xem ra nữ nhân kia đã nghĩ thông. Miêu Nghị gật đầu biểu thị biết, xoay người đi.

Ra khỏi tiệm tạp hóa, Miêu Nghị thấy Bảo Liên đi theo mình thì kinh ngạc hỏi:

- Nàng theo ta làm gì?

- Cư sĩ, nữ nhân kia không phải người tốt, ta trông chừng giúp cư sĩ.

Ý của Bảo Liên là thêm một người cũng tiện quan tâm nhau.

Miêu Nghị bật cười, thầm nghĩ: Bằng tu vi của nàng nếu thật sự có chuyện gì cũng không giúp ích được, nàng đi chỉ vướng víu.

Đương nhiên Miêu Nghị sẽ không nói lời như thế, phất tay nói:

- Trong lòng ta tự biết, sẽ không sao, nàng quay về đi.

Miêu Nghị nói xong một mình ra đi.

Đến Quần Anh hội quán, Hoàng Phủ Quân Nhu đã ngồi trong đình chờ đợi.

Hoàng Phủ Quân Nhu phất tay ra hiệu người dẫn đường lui xuống, vươn tay mời Miêu Nghị:

- Mời ngồi!

Miêu Nghị không ngồi xuống đối diện mà ngay bên cạnh Hoàng Phủ Quân Nhu, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng hỏi:

- Quân Nhu tìm ta có chuyện gì không?

Bốp bốp!
Bình Luận (0)
Comment