Phi Thiên

Chương 1422

Miêu Nghị bắt giữ con tin kêu lên:

- Đi!

Phó Nguyên Khang cười khẩy nói:

- Muốn đi?

Hầu như không cần kêu gọi, Pháp Hải, Ngọc Nô Kiều, Cơ Đức Hải chớp mắt dẫn theo người hành động, bốn phe liên minh bảo vây nhóm Miêu Nghị lại.

Miêu Nghị bỗng truyền âm cho Yêu Nhược Tiên:

- Giả bộ xỉu đi!

Miêu Nghị đấm mạnh vào sau lưng Yêu Nhược Tiên.

Ầm!

Yêu Nhược Tiên bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh ngây người. Yêu Nhược Tiên phun ra búng máu, chửi thầm trong bụng: Lại đánh đại gia của ngươi!

Yêu Nhược Tiên chưa phản ứng lại đã bị Miêu Nghị nhét vào túi thú.

Miêu Nghị cũng bị ép, nếu không tỏ ra ác với Yêu Nhược Tiên, bị người ta nhìn ra hắn không dám giết gã là sẽ lao vào xử họ ngay.

Miêu Nghị rất hận những gì Yêu Nhược Tiên làm nên hắn mượn cơ hội trút giận luôn. Thật tình là lão già này chọc tức chết người, có chuyện gì không thể báo trước một tiếng? Nếu ngươi cứ muốn rửa nhục thì gia sẽ tìm cách giúp cho, ít nhất nghĩ ra cách nào an toàn chút đi, chạy ra thế này là sao? Thật là hố chết người!

Việc đến hiện giờ có oán trách cũng vô dụng, đành tìm cách giải quyết vấn đề. Miêu Nghị lật tay kéo Thôi Vĩnh Trinh đầy mình chật vật ra, bảo kiếm gác trên cổ nàng.

- Phó Nguyên Khang, nghe kỹ cho lão tử, lập tức mang người của Vô Lượng quốc các ngươi lui xuống, không thì lão tử làm thịt sư muội của ngươi!

Phó Nguyên Khang nhìn Thôi Vĩnh Trinh sững sờ phập phồng lo sợ rụt rè thì rất ngạc nhiên.

Vân Báo hay đám người Pháp Hải đều ngây ra. Thôi Vĩnh Trinh không chết? Vừa rồi hàng này bảo là chết rồi!

Ban đầu Miêu Nghị không nói cho Vân Báo biết Thôi Vĩnh Trinh còn sống, lúc gã nhận tám cái xác chết còn tưởng hai người kia cũng chết luôn.

Thì ra tiểu tử này không thành thật với gã, cũng che giấu, Vân Báo vừa tức vừa buồn cười, nhưng phần nhiều là vui vẻ. Vân Báo nhếch môi cười, thế này thật tốt, có thêm một con tin.

Mày liễu An Như Ngọc nhướng cao, không ngờ tiểu tử này còn có hậu chiêu. An Như Ngọc vừa khen hắn vừa buồn bực, cố tình không phải nữ tế của mình, bị nữ nhân khác nhanh chân đến trước, nam nhân tốt bị heo ủi.

Từ khi Miêu Nghị cưới Vân Tri Thu thì An Như Ngọc tìm kiếm nam nhân tốt cho hai nữ nhi của mình. Nhưng An Như Ngọc lấy Miêu Nghị làm tiêu chuẩn, đúng hơn là hy vọng tìm người tốt hơn hắn để an ủi trái tim hụt hẫng của nàng, nhưng so sánh mới phát hiện tìm tiêu chuẩn như Miêu Nghị rất khó.

Đám người bên Vô Lượng quốc nhìn nhau, bên này có con tin trong tay người ta, làm sao bây giờ?

Phó Nguyên Khang xác nhận đúng là sư muội của mình thì tức giận nói:

- Miêu tặc, ngươi dám đụng vào một sợi tóc của sư muội ta thử xem?

Xoẹt!

Miêu Nghị lập tức giơ kiếm tước búi tóc của Thôi Vĩnh Trinh, làm nàng tóc tai bù xù.

Kiếm giơ ngang cổ Thôi Vĩnh Trinh, Miêu Nghị cười khẩy nói:

- Hù dọa ta? Lão tử năm xưa giết ra từ mười tám vạn tu sĩ hội dẹp loạn Tinh Túc Hải thì không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào! Lui ra cho lão tử, không thì nhát kiếm tiếp theo không chém vào tóc nữa!

Kiếm phong chuyển qua cánh tay Thôi Vĩnh Trinh.

Vân Báo cười gian:

- Phó Nguyên Khang, tốt nhất là ngoan ngoãn lui ra đi, tiểu tử này thật sự dám làm. Nếu hắn lỡ lột sạch quần áo của sư muội ngươi cho mọi người xem thì chúng ta cũng xấu hồ.

Choáng!

Miêu Nghị đổ mồ hôi, còn có người ác hơn, hắn không thể làm chuyện cởi đồ nữ nhân trước mắt bao người được. Nhưng nói đi phải nói lại, hình như kiểu uy hiếp này hữu hiệu hơn là giết Thôi Vĩnh Trinh, Vô Lượng Thiên không chịu nổi mất mặt như vậy được.

Miêu Nghị vung tay ném Thôi Vĩnh Trinh qua:

- Bát thúc nói có lý, giao nữ nhân này cho Bát thúc xử lý.

Vân Báo chộp người vào tay, gã sửng sốt, cơ mặt co giật mắt trợn trắng. Vân Báo chỉ nhắc nhở Miêu Nghị làm sao uy hiếp Vô Lượng Thiên càng hữu hiệu hơn, ai biết tiểu tử này trực tiếp ném việc thiếu đạo đức cho gã làm.

Nhưng bây giờ không phải lúc so đo mấy cái này, Vân Báo lập tức giật cổ áo Thôi Vĩnh Trinh xuống, bả vai trắng ngần lộ ra.

Phó Nguyên Khang tức giận quát:

- Dừng tay!

Vân Báo kéo áo Thôi Vĩnh Trinh làm bộ muốn lột xuống:

- Phó Nguyên Khang, kêu người Vô Lượng Thiên lui xuống ngay, không thì ta run tay sẽ làm sư muội của ngươi lộ hết cảnh xuân ra ngoài.

Khóe mắt Phó Nguyên Khang muốn nứt ra, gã quay đầu nhìn bốn phía:

- Lui xuống!

Cơ Đức Hải quát to:

- Khoan đã!

Cơ Đức Hải quay đầu nhìn hướng Linh Lung tông:

- Phong Bắc Trần, đồ đệ của ngươi rơi vào tay người ta, nếu còn không lộ mặt thì không nói được!

Mọi người giật mình, Phong Bắc Trần có ở đây?

Vân Báo, Miêu Nghị thầm la hỏng rồi, việc lo lắng nhất vẫn không thể tránh khỏi.

Miêu Nghị lật tay túm Cơ Mỹ Mi phập phồng lo sợ chật vật không chịu nổi ra, gác kiếm lên cổ nàng.

Miêu Nghị quê quá hóa giận uy hiếp:

- Cơ Đức Hải, to tiếng vô dụng, ngươi cũng lui xuống cho lão tử! Ép lão tử quá đáng thì đừng tưởng rằng lão tử không dám lột sạch quần áo của muội muội ngươi!

Vân Báo cười phá lên:

- Ha ha ha! Còn một người!

Vân Báo rất vui nói:

- Trong tay tiểu tử nhà ngươi có nhiều con tin thật.

Chuyện Cơ Đức Hải lo lắng nhất đã xảy ra. Nhìn Thôi Vĩnh Trinh còn sống là Cơ Đức Hải đã thót tim, trong tình huống này gã ước gì muội muội của mình đã chết, đỡ khỏi phải bị kéo ra chịu nhục. Đáng tiếc không thể như mong muốn của gã, cảnh tượng không muốn thấy nhất đã xuất hiện.

Mặt Cơ Đức Hải đen thui, gã tức giận run run, siết chặt hai tay quát:

- Miêu tặc, ngươi dám!

Miêu Nghị nói:

- Nếu lão tử không có mạng sống thì ngươi nhìn xem ta có dám không!

Vèo!

Một bóng người bay ra từ Linh Lung tông, đứng trên không trung. Phong Bắc Trần xuất hiện, cao cao tại thượng nhìn Thôi Vĩnh Trinh trong tay Vân Báo, rũ mi mắt xuống, mặt không biểu tình.

Đám người thầm giật mình, bằng vào thực lực của họ muốn cướp người với Phong Bắc Trần thì không có hy vọng gì.

Miêu Nghị thầm la khổ, luôn mong chờ chỉ có một mình Tần Tịch ở đây, hy vọng Phong Bắc Trần vắng mặt. Bây giờ Phong Bắc Trần lộ mặt thì tia hy vọng cuối cùng tan vỡ, bây giờ cầm lá chắn duy nhất là Miêu Nghị, hy vọng sẽ hữu dụng.

Miêu Nghị giữ lại không giết Thôi Vĩnh Trinh, Cơ Mỹ Mi vì trông chờ vào phút then chốt bọn họ sẽ là bùa hộ mệnh bảo vệ hắn an toàn rời đi.

Phong Bắc Trần lạnh lùng quét mắt Miêu Nghị rồi trở về trên người Vân Báo, lạnh nhạt nói:

- Ta không cần Tử Dương Tiên Sinh, thả Thôi Vĩnh Trinh ra, bản tôn tha các ngươi khỏi chết, bình an rời đi.

Thật không vậy? Không cần Tử Dương Tiên Sinh?

Mọi người kinh ngạc, có vẻ sư phụ này rất quan tâm đồ đệ của mình, vì cứu đồ đệ mà không để ý tới Tử Dương Tiên Sinh quan trọng rất nhiều.

Các môn phái luyện bảo đứng xa xem thầm tán thán, sư phụ làm được đến nước này cũng xem như không gì để phàn nàn.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đệ tử của lục thánh được bồi dưỡng đến hôm nay không dễ dàng gì, hao phí bao nhiêu tài nguyên mới đắp nặn ra được. Chết một đệ tử là tổn thất to lớn với lục thánh.
Bình Luận (0)
Comment