Phi Thiên

Chương 1513

Hắn muốn làm chuyện này tuyệt tình một chút, chỉ là lại không nhẫn tâm được. Lúc trước dù sao cũng là hắn cưỡng ép chiếm đoạt sự trong sạch của người ta. Không chịu trách nhiệm với người ta đã khó ăn nói rồi. Muốn làm một chút chuyện quá phận hắn cũng không làm được.

Trong lúc đang cân nhắc việc này, tinh linh trong nhẫn trữ vật chấn động. Hắn lấy ra xem xét, không phải là tin tức từ ai khác mà là từ lão bà Vân Tri Thu của hắn gửi tới.

Tập trung tư tưởng nghe qua, Vân Tri Thu hỏi hắn:

- Ngưu Nhị, chàng ở đâu?

Miêu Nghị đáp lại:

- Trừ đại thế giới ra còn có thể ở đâu được chứ?

Vân Tri Thu nói:

- Ở chỗ nào trong đại thế giới?

Miêu Nghị nói:

- Thiên nhai, ở nơi này ta có chút chuyện, một đoạn thời gian ngắn nữa sẽ về gặp nàng.

Vân Tri Thu nói:

- Không nhọc đại giá của chàng, lão nương không nhịn được nổi khỗ tương tư, chủ động tới tìm chàng. Người đã tới thiên nhai, chàng đang ở đâu?

Miêu Nghị im lặng, lúc này mới trả lời:

- Đừng làm rộn, ta còn có việc.

Vân Tri Thu nói:

- Rộn cái gì mà rộn, lão nương tới rồi. Đang ở một ngõ nhỏ bên ngoài Chính khí tạp hóa phô. Một đám xú nam nhân chán ghét đang dùng ánh mắt gian tà nhìn qua nhìn lại trên người lão nương. Cả đám giống như sói vậy, hận không thể cởi hết y phục trên người lão nương. Tính tình chẳng khác gì chàng cả.

Vẻ mặt Miêu Nghị tối sầm lại, lúc này mới nói địa chỉ rõ ràng. Người lại chạy lên trên lầu, vươn đầu ra ngoài cửa sổ xem xét.

Không bao lâu sau, Vân Tri Thu mặc một bộ váy dài màu xanh xuất hiện ở đầu đường. Giai nhân tao nhã nhẹ nhàng đi về phía bên này, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như đang tìm kiếm cửa hàng mà Miêu Nghị nói.

Lúc này Miêu Nghị mới truyền âm nói với nàng một tiếng:

- Đừng có nhìn đông nhìn tây như vậy, vị trí phía trước cách năm mươi trượng. Lầu hai bên trái.

Hắn vươn tay ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy.

Vân Tri Thu lập tức nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy Miêu Nghị, nàng cười cười. Làm cho một nam nhân đi ngang qua bên cạnh nhìn qua.

Vân Tri Thu không nhanh không chậm đi vào trong cửa hàng kia. Vân Tri Thu đánh giá một phen, phát hiện ra cửa hàng này chỉ mở nửa cánh cửa. Ngay cả biển hiệu cũng không có, so với cửa hàng hai bên có chút đìu hiu.

Lại quay đầu nhìn chung quanh, đồng thời chậm rãi đi vào bên trong. Nhìn thấy bàn ghế rối loạn, trong mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. Không biết Miêu Nghị núp ở nơi này làm gì.

Từ trên lầu đi xuống, Miêu Nghị giơ tay lên, cánh cửa sau lưng nàng đóng lại, cái then trên cánh cửa cũng tự cài.

Vân Tri Thu quay đầu lại nhìn, sau đó đi qua chỗ Miêu Nghị, ánh mắt quét tới quét lui, nói:

- Có một mình chàng thôi sao?

Lo lắng có những người khác cho nên nàng không có biểu hiện quá mức thân mật. Dù sao Miêu Nghị đã nói hai người không nên công khai quan hệ ở Đại thế giới.

Miêu Nghị gật đầu, cau mày nói:

- Sao nàng lại tới đây?

Thấy quả thực chỉ có một mình hắn, Vân Tri Thu lập tức mỉm cười đi tới. Nhào vào trong ngực hắn, ôm lấy cổ hắn, cười tươi như hoa:

- Thiếp nhớ chàng. Đưa tin cho chàng thì chàng luôn nói có việc cho nên thiếp đành phải tới thăm chàng. Nhìn xem rốt cuộc chàng bận chuyện gì mà ngay cả lão bà cũng không quan tâm.

Miêu Nghị đẩy nàng ra, nắm tay nàng nói:

- Có chuyện gì lên lầu nói.

Vân Tri Thu đành chịu, buông hắn ra, nói:

- Người ta từ xa chạy tới, chân cũng đã đau, không đi được nữa. Chàng ôm thiếp đi.

Miêu Nghị lắc đầu, rất bất đắc dĩ, tiến lên ôm nàng vào trong ngực rồi đi lên lầu. Vân Tri Thu dường như rất hưởng thụ chuyện này, nàng vui vẻ cười, chủ động hôn một cái lên mặt hắn.

Lên lầu, tiến vào trong một căn phòng tương đối yên tĩnh. Hai người rời ra, Vân Tri Thu nhìn kim giáp trên người hắn, kỳ quái nói:

- Sao chàng lại ăn mặc như vậy?

Miêu Nghị thở dài:

- Ta đã gia nhập Thiên đình, hiện tại là Tam tiết tiểu tướng được Thiên đình sắc phong.

- Ồ? Đã là đại quan Thiên đình rồi sao?

Vân Tri Thu trêu chọc hắn:

- Đây là chuyện tốt, cần gì phải rầu rĩ không vui như vậy? Không phải nhìn thấy thiếp không vui đó chứ? Thành thật khai báo đi, có phải chàng vụng trộm sau lưng thiếp, sợ thiếp phát hiện ra hay sao?

Quả thực Vân Tri Thu nói lung tung cũng trúng khiến cho Miêu Nghị chột dạ không thôi. Nhưng mà tự nhiên Miêu Nghị sẽ không thừa nhận, hắn chuyển chủ đề, nói:

- Đại quan cái rắm, tam tiết tiểu tướng trong Thiên đình quá nhiều. Nàng có biết chức đại quan này sao ta lại có không? Là dùng hai thành cổ phần Chính Khí tạp hóa phô đổi lấy đó.

Lời này vừa nói ra, Vân Tri Thu nhíu mày, tức giận nói:

- Ngưu Nhị, chàng uống nhầm thuốc rồi sao? Một năm được bao nhiêu bổng lộng mà chàng lại cầm hai thành cổ phần Chính Khí tạp hóa phô đi đổi? Không phải chàng không rõ tương lai Chính Khí tạp hóa phô sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Hành động phá sản như vậy, trong nhà còn nuôi một đám nữ nhân chúng thiếp. Sao chàng lại làm chuyện hồ đồ như vậy?

Miêu Nghị xùy một tiếng, nói:

- Ta chưa nói muốn thành hôn, là nàng tự chủ trương.

Vân Tri Thu lập tức cãi lại, đôi mắt sáng trợn lên:

- Ngưu Nhị, chàng nói rõ một chút xem nào, khi ngủ với người ta sao không nói những lời này? Hiện tại lại nói lão nương tự mình chủ trương, chàng còn có một chút lương tâm nào không?

Nàng theo thói quen, nhấc váy lên, nhấc chân muốn đạp hắn một cước.

Kết quả đá khiến cho mình nhe răng nhăn mặt. Nàng đã quên trên người Miêu Nghị có mặc khôi giáp, khi đá lại không có thi pháp cho nên đầu ngón chân nàng lúc này cảm thấy đau đớn.

Nhắm trúng Miêu Nghị, Vân Tri Thu giận dữ, lúc này nhào lên liều mạng với hắn.

Hiện tại tu vi hai người không kém nhiều, tốc độ ra tay của Miêu Nghị lại nhanh hơn nàng. Hắn nắm hai tay nàng, nhanh chóng giải thích:

- Đừng có làm rộn như vậy. Ta đang vì chuyện này mà đau đầu đây. Nàng cho rằng ta muốn đem hai thành cổ phần kia đưa ra sao? Ta cũng bị buộc bất đắc dĩ mới làm vậy. Nếu như không giao ra, ta sợ rằng ngay cả còn sống rời khỏi Thiên nhai cũng không làm được.

Nghe xong chuyện nghiêm trọng như vậy, Vân Tri Thu rút tay, vẻ mặt lo lắng nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này Miêu Nghị mới đem tình huống đại khái nói qua một lần, hắn nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Huyết Yêu, tiện nhân Hoàng Phủ kia.

Chợt nàng lại ôm cánh tay Miêu Nghị an ủi:

- Không có việc gì. Thiên kim mất hết còn có thể kiếm lại, đường đường là đại nam nhân sao có thể vì một chút chuyện này mà cau mày, băn khoăn mãi được? Phú quý là do con người làm ra, chỉ cần người còn, những thứ mất đi sớm muộn gì cũng có thể kiếm trở về. Chàng nghĩ rộng một chút, vì một chút tiền tài mà hỡn dỗi không nên, không có việc gì.

Miêu Nghị lắc đầu:

- Tổn thất thảm trọng, thịt đau.

Thân thể thơm ngát của Vân Tri Thu lập tức ghé sát vào hắn, ghé vào lỗ tai hắn nỉ non nói:

- Không phải còn có khối thịt như thiếp ở bên cạnh chàng sao? Thiếp không sợ thịt đau, tùy ý để chàng giày vò.
Bình Luận (0)
Comment