Phi Thiên

Chương 1717

Tần Vi Vi nhu tình như nước, nghe Miêu Nghị nói chuyện chính là việc sung sướng nhất đời, nàng nép vào người Miêu Nghị như con chim nhỏ..

Trêu chọc Tần Vi Vi năm đó lạnh lùng như băng, giai nhân xấu hổ, ôm lấy hắn không buông.

Miêu Nghị tâm tình sảng khoái cũng không lãng phí thời gian, hắn cũng giải nỗi khổ tương tư nhiều năm của Tần Vi Vi, chỉ khổ cho Hồng Miên, Lục Liễu không ngừng mang nước ấm chạy qua chạy lại, một ngày phải chạy đi năm sáu lần, tà âm không dứt bên tai, hai người không chịu nổi.

Nhưng Hồng Miên, Lục Liễu khó có thể tưởng tượng, bình thường tiểu thư văn nhã như thế tại sao lại có thể phát ra âm thanh tục tĩu như thế, bắt đầu còn biết thu liễm, dần dần không kiêng nể gì cả.

Trên bầu trời đầy sao, Tần Vi Vi thần thần bí bí dẫn Miêu Nghị xuống dưới lầu.

- Làm gì?

Miêu Nghị kỳ quái.

Trong hành lang, Tần Vi Vi không có trả lời, nàng dừng lại trước cửa phòng, mở cửa, trực tiếp đẩy Miêu Nghị sau đó đóng cửa lại.

Miêu Nghị sững sờ, chỉ thấy Hồng Miên tâm thần bất an xấu hổ ngồi trên giường, gương mặt đỏ như máu.

Miêu Nghị hiểu ý của Tần Vi Vi.

Không cần khách khí, vốn là nha đầu thiếp thân của Tần Vi Vi, người khác cũng không thể đụng vào, thế đạo như thế, làm gì khổ người ta, Miêu Nghị cũng bắt đầu ngủ trong phòng Hồng Miên.

Ngày kế tiếp là Lục Liễu hầu hạ, hai ngày liên tiếp thu hai nữ làm thiếp. Hai nữ cũng hiểu vì sao tiểu thư lại phát ra âm thanh kỳ quái như thế.

Sau đó Miêu Nghị ban thưởng cho mỗi người một trăm vạn khỏa Tiên Nguyên đan.

Hồng Miên, Lục Liễu hưởng thụ tư vị nữ nhân chính thức, ngượng ngùng trên mặt cũng biến mất, thỉnh thoảng ánh mắt lại dính sát lên người Miêu Nghị, Tần Vi Vi lại trêu chọc làm hai nàng xấu hổ không chịu nổi.

Trên sông, Miêu Nghị lăn qua lăn lại với một chủ hai bộc, tùy ý làm bậy, không có Vân Tri Thu ước thúc cho nên thời gian này hắn rất sung sướng.

Không nhanh không chậm, thuyền đi vài tháng cũng đến cửa biển.

Hồng Miên, Lục Liễu đứng đầu thuyền đón khách, người nấp ở cửa biển cũng hiểu chính chủ đến, lập tức bay lên không đáp xuống đầu thuyền.

Triệu Phi, Ổ Mộng Lan, Tư Không Vô Úy, Đào Thanh Ly, Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm, cả đám bằng hữu cũ ngày xưa tụ tập đông đủ. Nhìn thấy Tần Vi Vi vén màn trướng đi ra, mọi người bái kiến:

- Tham kiến quyền quân sử!

Đối với bọn họ mà nói, thân phận địa vị của Tần Vi Vi hôm nay không phải chuyện đùa, không phải bọn họ muốn gặp là gặp, cũng chỉ có Đào Thanh Ly giao nộp hằng năm mới thấy mặt một lần.

Khí thế trên người Tần Vi Vi cũng xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống, rất tự nhiên nâng tay lên, nói:

- Không cần đa lễ!

Miêu Nghị cũng xuất hiện sau lưng nàng, nói

- Đã sớm chuẩn bị chờ các vị, mau lên đây đi.

Mọi người khẽ giật mình, bởi vì Dương Khánh làm việc nghiêm mật cho nên không lộ ra sẽ có Miêu Nghị.

Đám người bọn họ cười cười, vị lão huynh này đã một đường tinh tiến thế không thể đỡ, danh chấn thiên hạ, kết quả cưới lão bà nhưng bị lão bà trực tiếp bị đoạt quyền, ngay cả tiểu thiếp cũng lăn lộn hơn cả hắn, vì vậy mai danh ẩn tích nhiều năm, không biết trốn ở nơi nào nhiều năm, không ngờ hôm nay lại gặp mặt.

Nếu chỉ có Tần Vi Vi ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ khẩn trương, Miêu Nghị vừa xuất hiện liền thanh tĩnh lại, dù sao Tần Vi Vi quyền thế cao hơn nữa, ở trước mặt Miêu Nghị cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi. Nơi này do Miêu Nghị nói tính toán, lúc này bằng hữu cũ tụ tập, mọi người cùng đi lên lầu cao.

Ngồi xuống ghế đã đặt sẵn, Miêu Nghị và Tần Vi Vi ngồi ở giữa, bằng hữu cũ ngồi hai bên, lúc này nâng chén vui vẻ.

Tần Vi Vi chỉ ngồi bên cạnh Miêu Nghị và không nói tiếng nào. Biết rõ một khi mình nói chuyện mọi người sẽ không tự nhiên, đây là thời gian của Miêu Nghị, nàng chỉ nguyện lẳng lặng ở bên cạnh Miêu Nghị là thỏa mãn rồi, chỉ mỉm cười nghe mọi người nói giỡn, thỉnh thoảng lại rót rượu cho Miêu Nghị, kỳ thật nàng là người không quan tâm đến quyền thế.

Nội tâm những người khác cảm thán khi nhìn Tần Vi Vi, vừa gả cho Miêu Nghị cũng đã bay lên trở thành Phượng Hoàng trên cành cao.

Gió biển vô cùng thoải mái, thuyền ra khỏi dòng sông tiến vào đại dương bao la, đường ven biển cũng xuất hiện phía trước, Miêu Nghị nâng chén cười nói với Đàm Lạc và Diệp Tâm:

- Hai người các ngươi định thế nào?

Triệu Phi lắc đầu, Tư Không Vô Úy cười hắc hắc, Cổ Tam Chính im lặng uống rượu, nhiều năm qua hắn vẫn giữ bộ mặt như thế.

Diệp Tâm xấu hổ.

Trước mặt Miêu Nghị không cần che lấp cái gì, mọi người đều biết việc, Đàm Lạc cười khổ nói:

- Còn có thể như thế nào? Vẫn lén lút không dám gặp người, thực không thú vị, vốn còn muốn mời ngươi hỗ trợ đấy, ai ngờ ngươi như thần long thấy đầu không thấy đuôi, lần này đã gặp được, ngươi không thể buông tay mặc kệ! Chung thân của huynh đệ đang nằm trong tay ngươi đấy.

- Dễ nói! Việc này Dương Khánh đi làm thích hợp nhất.

Miêu Nghị cười ha ha, hắn nói với Tần Vi Vi:

- Ngươi nên nói với Dương tổng quản một tiếng, bảo hắn tác hợp chưởng môn Ngự Thú Môn và Ngọc Nữ Tông, việc này hai phái đồng ý phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Hắn hôm nay không xem việc này là đại sự gì, hai phái không dám không nể tình, nếu không đệ tử hai phái đừng mong đặt chân trong Thần Lộ.

- Tốt!

Tần Vi Vi cười đáp ứng.

- Xem ra phải uống rượu mừng của các ngươi rồi!

Tư Không Vô Úy vỗ bàn cười ha ha.

Đàm Lạc và Diệp Tâm nhìn nhau, ánh mắt vui mừng, chỉ cần Ngọc Đô Phong ra mặt việc này không phải không thể, song song đứng lên tạ ơn.

Lâu thuyền vượt sóng gió trên biển, nhìn thấy núi rừng trên bờ biển xa xa, tiếng sóng bao phủ các nơi, mọi người nâng ly cạn chén cười nói không ngừng, không nói bằng hữu cũ gặp lại, ít nhất Miêu Nghị mang theo tiểu thiếp chính là một cách bảo đảm tiền đồ cho bọn họ, tự nhiên cao hứng, bởi vì tiểu thiếp rất nghe lời Miêu Nghị, về sau chắc hẳn sẽ không làm khó bọn họ.

Miêu Nghị tươi cười nhưng nội tâm cảm thán, vừa rồi hắn cũng chú ý tới mọi người, chỉ là cảnh giới Hồng Liên, tu vi không cao hơn những năm trước bao nhiêu, nhất thời cũng không thể trọng dụng, nếu không có thể giúp mình một tay.

Hiện tại hắn không tiện tặng mọi người Tiên Nguyên đan tăng tu vi lên, bằng không dễ dàng lộ tiếng gió.

Một đêm đến bình minh, Miêu Nghị cho thuyền xuôi nam, đám người Triệu Phi cáo từ, bọn họ bay vút lên không, Miêu Nghị đứng ở đầu thuyền nhìn theo.

Sau khi nhìn mọi người biến mất, Miêu Nghị quay đầu lại ngoắc Tần Vi Vi, Tần Vi Vi thi pháp thu bàn ghế đêm qua.

- Nói với Hồng Miên, Lục Liễu, ta phải về quê thành Trường Phong.

Miêu Nghị nằm xuống nói tiếng.

Đi thành Trường Phong là giả, muốn đi Vạn Trượng Hồng Trần nhìn một chút mới là thật, hắn muốn tiến vào Vạn Trượng Hồng Trần nhìn bức họa nữ tử Phi Thiên, còn có đàn cổ khổng lồ, không biết có phải ẩn giấu thứ gì trong đó không, dù sao kinh nghiệm nói cho hắn biết, bức họa nữ tử Phi Thiên có cổ quái.
Bình Luận (0)
Comment