Phi Thiên

Chương 1727

Miêu Nghị không ngừng xông đông xông tây, đợi Kim Mao Hống xuất hiện đánh lén hắn liền xuất thủ, Miêu Nghị nắm chặt nắm đấm bắn hơn trăm đóa tâm diễm biến thành tiểu kiếm vào Kim Mao Hống.

- Rống!

Kim Mao Hống gầm lên giận dữ, trên người Kim Mao Hống có một tầng giáp mềm, những thanh tiểu kiếm do tâm diễm biến thành không đâm thủng nhưng lại sụp đổ hóa thành hỏa diễm thẩm thấu vào lỗ chân lông.

- Ô... Ô...

Kim Mao Hống rống lên thảm thiết, ở đằng kia lung tung lăn mình quay cuồng.

Phong Bắc Trần cau mày khi khói độc của Kim Mao Hống không giết được Miêu Nghị, đột nhiên hắn nghe tiếng kêu thảm thiết của Kim Mao Hống, hắn lập tức thi pháp thu hồi tọa kỵ trở về.

Miêu Nghị không cho phép Kim Mao Hống chạy trốn, thừa dịp Kim Mao Hống quay cuồn chưa kịp bỏ trốn, hắn tiến lên cầm Nghịch Lân Thương đâm tới, một đâm đâm xuyên đầu Kim Mao Hống, Miêu Nghị vung thương ném xác Kim Mao Hống ra ngoài.

- Tiểu tặc!

Phát giác Kim Mao Hống gặp nạn, Phong Bắc Trần gào thét.

Miêu Nghị phất tay triệu hồi tâm diễm, hắn cười lạnh đáp lại.

- Phong lão tặc, còn thủ đoạn gì cứ lấy ra đi, Miêu gia chờ đây.

Cho dù là người xem trận chiến trên biển hay sườn núi đều ngạc nhiên, bọn họ mới biết Phong Bắc Trần ăn thiệt thòi trong tay Miêu Nghị, trong nội tâm sợ hãi, chẳng lẽ Đạo Thánh Phong Bắc Trần không thể làm gì được hắn, chẳng lẽ trật tự trong Tiểu Thế Giới phải sửa lại?

Phong Bắc Trần đứng trên mặt biển lạnh lùng nói:

- Tiểu tặc, ta xem ngươi lớn lối thế nào?

Miêu Nghị cười to:

- Lão tặc sợ rồi, Hỏa Cực Tinh ngươi dùng luyện chế Linh Lung Bảo Tháp trước kia đều nằm trong tay ta, đầy đủ ta đốt hơn mấy năm. Ngược lại là ngươi, duy trì trận pháp khổng lồ như thế, không biết pháp lực của ngươi có thể kiên trì bao lâu, hy vọng có thể chèo chống tới khi Mục Phàm Quân chạy tới.

Bổn ý hắn muốn nói cho Phong Bắc Trần biết, ngươi không có biện pháp làm gì được ta, hoặc là quyết tử chiến với hắn, hoặc là dừng tay.

Ai ngờ Phong Bắc Trần nghe hắn nhắc nhở, tiếp tục dong dài cũng không có biện pháp làm gì Miêu Nghị, một khi Mục Phàm Quân chạy đến, bị Mục Phàm Quân và Miêu tặc liên thủ, như vậy hắn xong rồi.

Như Miêu Nghị mong muốn, Phong Bắc Trần quyết đoán mở tay ra, cũng thu hồi pháp lực duy trì trận pháp, hắn lập tức bay thẳng về phía mặt biển bên kia.

Hắn làm như thế trái tim Tần Tịch nằm trên cổ họng.

Ầm ầm, thủy cầu rơi xuống biển, ánh mắt Miêu Nghị dò tìm vị trí Phong Bắc Trần, khi phát hiện tình hình liền sợ hãi, hắn phát tay cho năm con Đường Lang bay ra, lập tức đuổi theo Phong Bắc Trần.

Phong Bắc Trần bay thẳng về phía đám người Tần Vi Vi.

Đám người Tần Vi Vi kinh hãi, trong tình thế cấp bách, Tần Vi Vi hô to một tiếng.

- Mọi người phân tán chạy!

Bốn nữ lẻn vào mặt biển chạy ra bốn phía.

Phong Bắc Trần cũng mặc kệ có bỏ chạy bốn phía hay không, hắn chỉ có một mục tiêu, đó là Tần Vi Vi, hắn lười quản những người khác, lúc này lăng không đánh một chưởng vào mặt biển, mặt biển chưa kịp khép lại Phong Bắc Trần vươn tay bóp cổ Tần Vi Vi bay lên cao.

Tần Vi Vi không có sức hoàn thủ khi dối diện Phong Bắc Trần.

Phong Bắc Trần cũng đổ mồ hôi lạnh. Lúc này hắn đã bị năm con Đường Lang vây quanh, hắn không nghĩ tốc độ năm con Đường Lang nhanh như thế, nếu Miêu Nghị thả năm con Đường Lang ra khi chiến đấu, chỉ sợ mình thua rất thảm.

Mắt thấy năm con Đường Lang rục rịch. Phong Bắc Trần bóp cổ Tần Vi Vi đẩy ra bốn phía, nói rõ với Miêu Nghị, dám lộn xộn ta bóp chết tiểu thiếp của ngươi.

Miêu Nghị cầm thương chạy tới, nhìn thấy sắc mặt Tần Vi Vi đau đớn không thể nhúc nhích, hai mắt hắn như muốn nứt ra, hận không thể một thương đâm chết chính mình, hối hận xanh ruột.

Hắn không trách Tần Vi Vi không nghe lời mình chạy đi, đổi lại là mình khi phát hiện Tần Vi Vi gặp nguy hiểm cũng không thể bỏ mặc không lưu ý, hắn chỉ tự trách mình vừa ra tay không dùng toàn lực làm thịt lão tặc Phong Bắc Trần này.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn muốn thả năm con Đường Lang trợ chiến, nhưng hắn lại muốn thử thực lực của lục thánh là như thế nào, có chủ tâm muốn giao thủ dò xét sâu cạn của Phong Bắc Trần, chuẩn bị khi trở mặt với những người khác cũng có một ít suy đoán, kết quả kiểm tra xong liền gặp phiền toái.

Thấy Miêu Nghị sợ ném chuột vỡ bình, Phong Bắc Trần cười hắc hắc nói:

- Tiểu tặc! Giao đồ vật trong tay ngươi cho ta, ta sẽ thả nàng ra, cũng tha cho các ngươi khỏi chết!

Hắn chỉ vào chiến giáp, bảo thương và vòng tay trữ vật của Miêu Nghị.

Miêu Nghị có ngu mới tin lời này, một khi giao đồ vật ra ngoài, chỉ sợ chính mình và Tần Vi Vi đều phải chết, lúc này trầm giọng nói:

- Vi Vi! Nếu ngươi gặp chuyện không may, ta sẽ báo thù cho ngươi!

Hắn nói lời này trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Phong Bắc Trần.

Phong Bắc Trần nhìn chung quanh một chút, không nên ở lại nơi này lâu, hắn có con tin trong tay, Miêu Nghị sợ ném chuột vỡ bình, một khi Mục Phàm Quân đến, hắn không thể áp chế Mục Phàm Quân, lúc này cười lạnh nói:

- Tiểu tử, tâm địa đủ cứng! Không sao, bản tôn cho ngươi thời gian cân nhắc, cân nhắc xong lại đến Vô Lượng Thiên tìm ta!

Dứt lời dùng Tần Vi Vi làm tấm chắn, hắn dễ dàng vượt qua năm con Đường Lang bao vây.

Thấy Miêu Nghị không dám hành động thiếu suy nghĩ, nói rõ Miêu Nghị vẫn quan tâm nữ nhân này, hắn lập tức cười ha hả bỏ chạy.

Hắn nhanh chóng cười không nổi, hắn nhìn thấy trên sườn núi có một mình Cam Trạch Quang nhưng không gặp Tần Tịch, thất kinh hỏi:

- Phu nhân đâu?

Cam Trạch Quang kinh sợ trả lời:

- Phu nhân thấy thánh tôn cầm con tin, sợ địch quân bắt nàng làm con tin cho nên đi trước.

Miêu Nghị nghe xong suýt nữa thổ huyết, tại sao hắn lại quên bắt Tần Tịch làm con tin, hắn đã bỏ qua cơ hội tốt.

Hắn thấy Tần Vi Vi gặp nạn nên nhất thời không kịp suy nghĩ, chỉ lo lắng cho Tần Vi Vi không lưu tâm việc khác.

- Ha ha!

Phong Bắc Trần cười to:

- Không hổ là phu nhân Phong mỗ!

Hắn quay đầu lại cầm Tần Vi Vi uy hiếp:

- Không muốn nàng ăn đau khổ da thịt thì thành thật cho ta, không cho phép đi theo, nhớ tới Vô Lượng Thiên!

Dứt lời hắn ra tay đánh một chưởng vào ngực Cam Trạch Quang.

Phanh!

Cam Trạch Quang không kịp kêu thảm thiết, thân thể hắn chia năm xẻ bảy, huyết nhục bắn tung tóe.

Hắn cũng chết oan uổng, chỉ vì hắn nhìn thấy bộ dạng Phong Bắc Trần chật vật trong tay Miêu Nghị.

Sau đó Phong Bắc Trần phong ấn tu vi Tần Vi Vi và thu vào thú nang, hắn cười lạnh sau đó bay xa.

Đông!

Miêu Nghị đánh một thương lên mặt đất, mặt đất chia năm xẻ bảy, trơ mắt nhìn Phong Bắc Trần bay đi.

- Miêu Nghị!

Đột nhiên có giọng nói nữ nhân vang lên.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn qua, hắn sững sờ, phát hiện người đến không phải người khác, chính là Tần Tịch phu nhân của Phong Bắc Trần, nữ nhân này là tuyệt sắc nhân gian.

Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, Tần Tịch vừa bay tới đáp xuống trước mặt hắn, Miêu Nghị giơ thương chỉ vào ngực nàng.
Bình Luận (0)
Comment