Phi Thiên

Chương 1792

Thấy con long câu mà chạy nhanh như vậy bọn họ nghĩ ngay là gặp phải bảo bối, có người ném tấm lưới ra, những người khác cầm vũ khí cùng lao tới muốn cướp với nhóm Miêu Nghị.

Cơ Mỹ Lệ bay song song với Vân Tri Thu thấy thế biểu tình nghiêm túc, sẵn sàng cho cuộc chiến.

Vân Tri Thu mỉm cười nói:

- Nơi này là Thiên Nguyên tinh, mấy con sâu mọt đó không có gan chống đối nam nhân của ngươi.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm đằng trước, hắn lật tay lại, một đoàn khói tím bay ra chớp mắt ngưng tụ thành bộ giáp tím khoác lên người hắn.

Đám người từ đằng trước lao tới thấy chiến giáp Thiên Đình đại biểu thượng tướng giáp tím thì hết hồn.

Miêu Nghị phất tay chỉ, thi pháp trầm giọng qáut:

- Ngưu Hữu Đức ở đây, ai ngăn thì chết!

Cái tên này nổi tiếng như cồn trong Thiên Nguyên tinh.

Đám người giật nảy mình. Trong Thiên Nguyên tinh không nhiều người mặc chiến giáp thượng tướng được, vừa mặc chiến giáp thượng tướng vừa tên là Ngưu Hữu Đức thì chỉ có đại thống lĩnh của Thiên Nhai. Mọi người không nghi ngờ bị lừa, tất cả hoảng hốt lắc người đi sang hai bên, chuồn đi. Có người còn giơ tay áo che mặt trốn nhanh như sợ bị Miêu Nghị nhớ kỹ khuôn mặt.

Trước kia hay nghe nói, hôm nay Cơ Mỹ Lệ tận mắt thấy uy phong của Miêu Nghị, chỉ cần báo tên là có thể khiến người không xác nhận thật hay giả đã sợ hãi. Có thể tưởng tượng Miêu Nghị giữ quyền thế ngập trời trong Thiên Nguyên tinh.

Miêu Nghị không tâm tình để ý đám giặc chặn đường, hắn tập trung chú ý vào Hắc Thán, biến đổi trên người nó khiến hắn rầu lo.

Một đường va chạm, người Hắc Thán đẫm máu, lớp da cứng rậm rạp vết rạn, vệt máu chảy đầy người.

Đầu Hắc Thán u cục to, nhưng rất nhanh Miêu Nghị phát hiện đó không phải cục u mà có cái gì nhô ra từ đỉnh đầu nó, hai hai cục nhô ra từ lớp da cứng.

Hắc Thán chạy nhanh, biến đổi khác lạ trên người nó cũng ngày càng rõ ràng hơn. Ba người bay theo đuôi nhìn chằm chằm vào nó.

Không chỉ đầu Hắc Thán nhô cục to, cái đầu dần biến lớn, thân thể cũng to hơn, tứ chi dài ra, đuôi rắn bành trướng, vết rạn trên người càng mở rộng. Làn da cứng đao thương không đâm trúng đã bị nứt ra, nhìn thấy ghê người.

Đầu Hắc Thán có cục u, toàn thân biến dạng, đã không nhìn ra bộ dạng long câu của nó.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Hắc Thán đụng nát tảng đá to ngăn trước mặt. Khi lao ra thì cục u đầy vết rạn nhô ra trên đỉnh đầu Hắc Thán hoàn toàn đâm ra, cái sừng hươu dài cỡ hai cánh tay lộ ra dính đầy máu đen bóng.

Đám người Miêu Nghị hết hồn, mọc sừng, bọn họ đã hoàn toàn xác định Hắc Thán đang tiến hóa.

Biến đổi ghê người hơn tái hiện, tứ chi thô to chạy nhanh đột nhiên gãy, vó to cỡ cái nồi quặp ra sau, da trên cái vó rách ra, một móng vuốt máu thò ra, cái vó dính liền lớp da lơ lửng đằng sau móng vuốt tiếp tục lao nhanh.

Một vuốt ba vó chạy nhanh trông rất kỳ cục.

Cảnh tượng này nhanh chóng biến mất, ba cái vó còn lại tiếp tục bị rách toạc, từng móng vuốt thò ra khỏi làn da.

Tiếng chân như sấm sét bốn phía, thay thế là tiếng vù vù mạnh mẽ. Động tĩnh không còn kinh người nhưng khi chạy thì có gió nổi lên. Miêu Nghị đuổi theo phía sau tợn to mắt nhìn, bọn họ cảm giác rõ ràng khí lưu khác lạ.

Khi bốn vuốt lao nhanh, vó rườm ra đằng sau móng vuốt bị giẫm đạp, mấy tiếng nổ vang lên, lớp da đầy vết rạn trên người Hắc Thán không chịu nổi lôi kéo bị xé toạc ra từ người nó.

Cái đầu sau nhiều lần va chạm bị ngoại lực tác động xé ra trước tiên, lộ ra mặt thú dữ tợn giáp cốt long đột, mắt sư tử đỏ ngầu, đôi sừng hươu, cái đầu to trải rộng giáp cốt đen cứng rắn dính đầy máu, dưới cằm và cổ có bờm đen nhuộm máu.

Móng vuốt không ngừng giẫm đạp da rách toạc lộ ra chân thân, các miếng vảy giáp đen to cỡ bàn tay lộ ra dưới phần cổ, rậm tạp như vảy cá. Cuối cùng chỉ còn lại phần đuôi thô to bao một lớp da, đuôi kéo theo da toàn thân bay nhanh sau lưng nó.

Mặt đất không bằng phẳng, đại thế hay thay đổi, đại hình lặp đi lặp lại kéo quá trình lột da đầy vết rạn cuối cùng roẹt một tiếng, toàn bộ bị xé khỏi phần đuôi, mang theo vết máu bị treo trên bụi gai.

Đùi thô dài nửa trượng, đầy vảy đen, cái đuôi phần ngọn có dúm lông đen đung đưa sau lưng Hắc Thán.

Hắc Thán hoàn toàn tránh thoát trói buộc, vảy giáp dần có dấu hiệu khép mở, hơi xòe ra có gió nổi lên. Bước chân của Hắc Thán cũng nhẹ nhàng hơn, dần thoát khỏi tiết tấu chạy nhanh, gần với nhảy nhót, lướt qua dãy núi nhanh như tia chớp. Hắc Thán còn chưa thích ứng kiểu chạy này.

Đột nhiên vảy giáp bị máu dính bết lên đều xòe ra, gió nổi lên dưới chân, Hắc Thán lỡ bay lên trời, lần này không phải nhảy lên mà nó lúc lắc mình bay lơ lửng.

Hắc Thán không thói quen, thân thể đung đưa thỉnh thoảng ngã trái ngã phải, tốc độ không nhanh bằng dưới đất.

Dù vậy ba người luôn đuổi theo phía sau không dám thở mạnh, toàn quá trình chú ý sự tiến hóa của Hắc Thán đều xoe tròn mắt không nháy cái nào. Khuôn mặt Miêu Nghị tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, béo tặc biết bay!

Tuy bay rất xấu, xiêu vẹo nhưng Miêu Nghị vẫn không kiềm được quay đầu reo lên:

- Mau nhìn kìa, béo tặc biết bay!

Hai nữ nhân ngơ ngẩn nhìn, không cần Miêu Nghị nhắc.

Quá trình thích ứng việc bay rất nhanh, chỉ chốc lát Hắc Thán đã có thể nhờ vào phần đuôi phe phẩy khống chế cân bằng khi bay. Hắc Thán nắm giữ kỹ xảo bay, tốc độ bay càng lúc càng nhanh. Ba người đuổi theo phía sau nó kéo giãn khoảng cách ra, Miêu Nghị hết sức đuổi theo, Vân Tri Thu kéo Cơ Mỹ Lệ bay sau. Tu vi của Cơ Mỹ Lệ thấp nhất, chỉ có Kim Liên nhất phẩm.

Cuối cùng Miêu Nghị đuổi theo sau lưng Hắc Thán trơ mắt nhìn, không bắt kịp nó.

Vừa lúc đằng trước có biển cả mênh mông, Hắc Thán đang bay bỗng hạ xuống.

Bùm!

Bọt nước tung tóe, Hắc Thán chui vào biển cả.

Miêu Nghị khẩn cấp đuổi theo, hắn vốn định chạy vào biển cả nhìn xem, ai ngờ mặt biển rì rào, Hắc Thán phá sóng vọt lên cao, xoay quanh trên không trung lại lao xuống biển. Mặt biển dao động, Hắc Thán lăn lộn hí vang.

Tình hình này không giống đau đớn như trước, trông như Hắc Thán vui vẻ chơi đùa.

Miêu Nghị đáp xuống bờ cát xem, Vân Tri Thu, Cơ Mỹ Lệ cũng đáp xuống, đứng hai bên nhìn sóng biển quay cuồng.

- Béo tặc!

Thanh âm có thi pháp gia cố quanh quẩn trên mặt biển ù ù, đè ngọn sóng sôi trào.

Thấy Hắc Thán đã thoát khỏi thống khổ hành hạ, Miêu Nghị quan sát thật lâu mà nó không chú ý tới hắn thì nghi ngờ là nó có còn nhận ra hắn không, nên thử ra tiếng kêu gọi.

Rào rào!

Thân hình đen nhánh trên mặt biển lăn lộn ở trên sóng biển quay đầu nhìn, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bờ cát ven biển.

Hắc Thán bỗng hí dài:

- Grào!

Thanh âm quanh quẩn trong biển xanh, hùng hậu kích động. Tiếng hí hí không còn nữa, giọng nói cũng thay đổi.

Rào rào!

Sóng biển rì rào, Hắc Thán cúi đầu lặn xuống, kéo một vệt nước màu trắng trên mặt biển, khi đến gần bờ thì ngoi lên mặt nước thở, ngẩng đầu bước từng bước đạp bờ cát ngập nước đi hướng ba người.
Bình Luận (0)
Comment