Phi Thiên

Chương 1865

Miêu Nghị muốn nói lại thôi, hắn không muốn tiêu hao quá nhiều tài nguyên, một ít thứ gì đó nên lưu cho Vân Tri Thu các nàng làm tài nguyên tu hành. Vạn nhất hắn không còn, Vân Tri Thu các nàng không thể sống nghèo túng được, hắn phải chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng.

Nhưng Vân Tri Thu làm đã làm, hiện tại hắn không thể nói những lời làm Vân Tri Thu lo lắng.

Miêu Nghị thu hai kiện pháp bảo lại, tạm hoãn tâm tình tu hành, vài chục năm khó gặp mặt Vân Tri Thu một lần, hắn cũng muốn bồi nàng.

Hai người đi dạo trong rừng, chim hót líu lo. Hai người đứng trên đỉnh núi nhìn sóng biển mênh mông, nhìn trời cao biển rộng. Hai người bước chậm trên bờ cát, lưu lại hai hàng dấu chân, cũng nhớ lại kỷ niệm năm xưa.

Miêu Nghị vốn định giữ Vân Tri Thu ở lại thêm vài ngày, Vân Tri Thu lại cảm thấy hiện tại không phải lúc nữ nhi tình trường, không muốn quấy rầy hắn tu luyện, tránh ảnh hưởng tâm tình của hắn, trước khi đi cũng kéo vào việc tu luyện:

- Hiệu quả tu hành của ngươi thế nào?

Miêu Nghị cười khổ:

- Bao nhiêu cũng có chút hiệu quả, chỉ sợ hiệu quả lớn nhất là tăng tu vi lên.

Vân Tri Thu trầm ngâm nói:

- Chiêu Nhất Thương Thập Sát của ngươi có hiệu quả như mong muốn không?

Miêu Nghị thở dài:

- Nói dễ vậy sao, ta đã lọt vào pháp lực cắn trả không biết bao nhiêu lần, căn bản không có biện tách chúng ra sử dụng.

Vân Tri Thu nghe vậy nhíu mày, hỏi:

- Vì cái gì ngươi phải tách chúng ra? Chiêu này vốn có uy lực lớn ngươi cần gì phải làm nó yếu đi? Không thể dùng như đòn sát thủ sao?

Miêu Nghị nói:

- Không tách chúng ra, ta dùng xong chiêu này liền bị phế, căn bản không có lực đối địch, nếu không ngươi bảo ta nguyện ý ăn đau khổ như vậy sao?

Vân Tri Thu lắc đầu:

- Ngươi nói ta hiểu, ta không phải ý tứ này, ta chỉ nghĩ không thông, nếu ngươi không thể tách chúng ra, đã làm không được vì sao lại cưỡng cầu? Vì cái gì phải tách nó ra cho bằng được, không thể luyện chiêu mới hay sao? Nhất Thương Thập Sát là một chiêu, Nhất Thương Nhất Sát cũng là một chiêu, ngươi có thể sử dụng Nhất Thương Thập Sát, vì cái gì không thể sử dụng Nhất Thương Nhất Sát? Vì cái gì phải tách Nhất Thương Thập Sát thành Nhất Thương Nhất Sát, ngươi nghĩ nhiều, trực tiếp tu luyện Nhất Thương Nhất Sát không được hay sao, từ đó độ khó giảm đi rất nhiều, cần gì bắt đầu từ độ khó cao chứ? Nếu khó quá sao không bỏ qua, cứ tìm cái đơn giản mà làm?

“...”

Miêu Nghị á khẩu không nói được gì, hắn sửng sốt nhìn nàng.

Vân Tri Thu còn cho rằng mình nói sai, khoát tay cười nói:

- Ta không rõ tình huống ngươi tu hành, ta chỉ là người ngoài cuộc nói vào mà thôi, không được thì thôi, ta cảm thấy ngươi bị pháp lực cắn trả không phải kế lâu dài, ngươi dễ dàng gặp chuyện không may.

Ba!

Đột nhiên Miêu Nghị lao tới ôm ngang hông Vân Tri Thu sau đó xoay tròn, hoan hô:

- Buông! Ngươi nói đúng, buông! Ngươi là người ngoài nói rất đúng, vì sao lại chấp nhất một chiêu không buông, chỉ cần buông là được!

Vân Tri Thu nói quá đúng, cũng giúp hắn tỉnh ngộ, vì cái gì không buông?

Đúng! Vì sao không buông?

Nhiều năm qua hắn chỉ muốn tách Nhất Thương Thập Sát ra, bởi vì uy lực của một thương là đủ giết người, hắn không nỡ dùng một thương giải quyết vấn đề lại lãng phí chín thương, vì vậy mà ăn đau khổ không hết, Vân Tri Thu nói vài câu hắn như thể hồ quán đỉnh, có cảm giác như sống lại.

Nhất Thương Thập Sát có uy lực của Nhất Thương Thập Sát, vì sao phải làm nó yếu đi, vì sao phải chấp nhất không buông? Buông một lần bắt đầu không được sao? Làm thế sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chẳng những là hắn, cho dù đám người Ưng Vô Địch cũng bị hắn làm hồ đồ, đã thành người trong cục, ngược lại Vân Tri Thu là người ngoài cục lại nhìn ra vấn đề.

Thấy hắn đốn ngộ nên cao hứng như thế, Vân Tri Thu bị ôm xoay quanh cũng vui vẻ, cười khanh khách nện vào vai hắn, nói:

- Ta bị ngươi làm chóng mặt, mau buông ta xuống.

Miêu Nghị không dễ dàng buông nàng ra, ôm mặt nàng hôn một cái thật mạnh, sau khi buông tay Miêu Nghị chống nạnh, hắn hớn hở nói:

- Lời vàng ngọc của phu nhân giúp ta hiểu ra.

- Nước miếng thối!

Vân Tri Thu bị hôn dính đầy nước miếng, nàng giũ khăn tay lau mặt, nói:

- Ta chỉ thuận miệng nói, ngươi cảm thấy hữu dụng là được.

- Ha ha...

Miêu Nghị ngửa mặt lên trời cười to, tâm tình phiền muộn do Nhất Thương Thập Sát ảnh hưởng đã bị quét sạch, cả thể xác và tinh thần đều cảm giác nhẹ nhõm, hắn hận không thể thử ngay lập tức.

Vân Tri Thu không muốn quấy rầy hắn tu luyện, cũng không dừng lại bao lâu liền bay về thiên nhai.

Bắt đầu từ hôm nay, Miêu Nghị tạm dừng giao thủ với đám người Ưng Vô Địch, thường xuyên xuất hiện trên bờ cát, xách nhìn biển cả và suy nghĩ, tụ tập tinh khí thần sau đó đâm ra một thương.

Hành động này không thể giúp hắn một bước lên trời, cũng không thể một lần là xong, trên đời này không có việc dễ dàng như thế.

Đám người Ưng Vô Địch cũng thường xuyên lên bờ cát nhìn Miêu Nghị, khi thì thấy Miêu Nghị đâm ra một thương, khi thì thấy Miêu Nghị chậm thu thương về, dường như có cảm ngộ gì đó.

Sau khi đổi phương thức tu hành, Miêu Nghị tiến vào hang động như có cảm giác như đang ở trong lồng giam, từ đó về sau hắn không ở trong hang động nữa, an vị bên bờ biển tu hành, cho dù nắng gắt hay mưa rào, dù sóng to gió lớn hắn vẫn ngồi đó, ngồi đối diện với nhật nguyệt, cảm ngộ thiên địa vạn vật, trợ giúp mình buông lỏng tâm tình.

Ưng Vô Địch đi qua hỏi một lần nhưng không nghe đáp lại, hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Qua mấy tháng sau, quần áo trên người Miêu Nghị không nhìn nổi nữa, tóc cũng lộn xộn, vô câu vô thúc, tóc tai bù xù, râu ria cũng không cạo.

Hồ Phi hảo tâm phụ trách ẩm thực sinh hoạt hằng ngày, muốn tới nhắc nhở Miêu Nghị rửa mặt lại bị Ưng Vô Địch ngăn cản.

- Tận lực không nên đi quấy rầy hắn, dường như hắn có cảm ngộ mới, đã tiến vào trạng thái vong ngã, trạng thái này rất khó có được, mọi người bảo vệ chung quanh không để ai tới quấy rầy là được.

Mấy người nhìn nhau, bọn họ cùng gật đầu, Ưng Vô Địch cũng liên hệ với bên Phục Thanh trong thiên nhai, tận lực đừng để chuyện bên thiên nhai ảnh hưởng Miêu Nghị.

Nhưng muốn triệt để không có quấy rầy cũng không có khả năng, dù sao Miêu Nghị là đại thống lĩnh, hắn phải định kỳ liên hệ với phủ Đông Hoa tổng trấn.

Trừ việc này ra, Miêu Nghị không rời khỏi bờ biển lần nào, hắn tiếp tục tu hành nhiều lần như thế.

Hắn sinh hoạt như thế suốt mười năm, trong mười năm không ăn thứ gì, không uống một ngụm nước, hắn hít sương sớm, tích cốc khổ tu, y phục trên người rách tung tóe, da thịt lộ ra ngoài.

Một ngày trong mười năm sau, oanh! Đột nhiên có tiếng nổ lớn vang vọng thiên địa.
Bình Luận (0)
Comment