Phi Thiên

Chương 1906

Cảm giác một lần nữa nắm quyền to thương hội Thiên Nhai thật tốt, đám người cười toe châu đầu ghé tai. Hồ chưởng quầy Hồ Ngọc Nguyên trò chuyện với người bên ngoài một lúc rồi nghiêng đầu nhìn bên trên, lấy làm lạ hỏi:

- Chu hội trưởng, tất cả đã đến đông đủ tại sao hội trưởng còn chưa nói, xảy ra chuyện gì?

Chu Nhiên nghe câu hỏi thì lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy thở dài nói:

- Các vị, việc sát hạch Địa Ngục có trục trặc, sợ là chủ tử sau lưng chúng ta không có cách nào lại xuống tay với Ngưu Hữu Đức.

Mọi người sửng sốt.

Hoàng Phủ Quân Nhu vội hỏi:

- Thế là sao?

Mọi người lộ ánh mắt ý hỏi, biết sát hạch Địa Ngục là Thiên Hậu chủ trì, tin tức của Hạ Hầu gia tộc chắc chắn nhanh nhạy hơn mọi người, về mặt này thì Quần Anh hội tự xưng là tin tức nhanh nhạy cũng không sánh được.

- Một canh giờ trước mới có tin từ Địa Ngục truyền về...

Chu Nhiên nói tới đây tạm dừng, dường như khó thể mở lời.

- Có tình huống gì thì Chu hội trưởng nói đi chứ!

- Đúng rồi, mọi người đang chờ đây.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao không thể xuống tay với Ngưu Hữu Đức?

Đám người lao nhao hỏi thăm.

Chu Nhiên thở ra, mắt nhìn một vị lý sự:

- Điền chưởng quầy hãy chuẩn bị tinh thần, Tra Nhân Tuấn điệt tử của chủ mẫu quý đông gia đã mất mạng trong tay Ngưu Hữu Đức.

Điền chưởng quầy Điền Phong ngồi bên dưới á khẩu, xua tay rối rít hỏi:

- Chu hội trưởng nhận tin tức này có thật không vậy? Chủ mẫu nhà ta vì bảo vệ Tra thiếu gia thậm chí phái ra bốn vị cao thủ đẳng cấp đại thống lĩnh, đều là tu sĩ Kim Liên cửu phẩm thiện chiến cầm quyền binh mã lâu năm. Ngưu Hữu Đức mà đụng phải sẽ không có ưu thế.

Chu Nhiên khẽ thở dài:

- Biết, bốn người đó là Nhiếp Công, Cái Vô Song, Hổ Phách, Hoa Đại Lang. Nhưng Ngưu Hữu Đức quá hung hãn, Tra thiếu gia của ngươi là người nhảy ra khiêu khích đầu tiên, bị Ngưu Hữu Đức một thương đâm chết, bốn người mà ngươi nói liền dẫn hơn năm vạn người vây công Ngưu Hữu Đức. Kết quả Nhiếp Công, Cái Vô Song, Hổ Phách mất mạng trong thương của Ngưu Hữu Đức. Hoa Đại Lang nhanh chân nên may mắn tránh thoát một kiếp. Năm vạn người bị Ngưu Hữu Đức một người một ngựa đánh tan tác, bị Ngưu Hữu Đức một cây thương chém gần hai ngàn người, giết đến chạy trối chết. Ngưu Hữu Đức một trận chiến chấn nhiếp trăm vạn đại quân! Việc này chắc chắn không sai sót, mới xảy ra vào hai canh giờ trước, đã xác nhận. Chắc ngươi rất nhanh sẽ nhận được tin tức, chỗ của ta chỉ sớm hơn ngươi một bước.

Nghe câu đó mọi người cực kỳ ngạc nhiên.

Điền Phong Hạo khó tin hỏi:

- Ngưu Hữu Đức dám to gan vậy sao? Có biết hậu quả giết Tra thiếu gia sao?

Chu Nhiên nói:

- Không thể suy luận phán đoán tên điên kia theo lẽ thường. Ở ngoài phủ thống lĩnh khu đông thành chặt mấy ngàn cái đầu người chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ vấn đề? Hơn nữa hắn bị dồn ép quá chó cùng rứt giậu thì có cái gì không dám làm?

Điền Phong Hạo chưa kịp hỏi nhiều Hoàng Phủ Quân Nhu đã sốt ruột ngắt lời:

- Chu hội trưởng nói Ngưu Hữu Đức một người một ngựa đơn độc khiêu chiến đánh tan năm vạn người?

Điền Phong Hạo kêu lên:

- Đúng rồi, không thể nào!

Mọi người cũng lộ vẻ mặt không tin.

- Không thể nào? Còn có thứ không thể hơn.

Chu Nhiên thở dài thườn thượt:

- Đánh tan năm vạn người chưa là gì, còn có kích thích hơn đằng sau nó nữa. Lần trước chúng ta nghe về Tô Lực như trò hề, các ngươi đoán được không? Ngưu Hữu Đức vì thanh lý môn hộ nên một người một ngựa giết vào trăm vạn đại quân, lấy mạng Tô Lực như lấy đồ trong túi. Tô Lực bị làm thịt, chín vị đại thống lĩnh Thiên Nhai của phủ Đông Hoa Tổng Trấn thì cuống cuồng chạy trối chết.

Mọi người nhìn nhau.

Điền Phong Hạo hỏi:

- Sao Ngưu Hữu Đức dám kiêu ngạo như thế? Chẳng lẽ trăm vạn đại quân tham gia sát hạch không có người ra mặt xử hắn sao?

Chu Nhiên nói:

- Cũng có người muốn làm vậy nhưng quan trọng là không ai làm được. Hắn một mình một ngựa giết vào trăm vạn đại quân ba lần ra ba lần như vào chỗ không người, chẳng ai ngăn được. Một mình Ngưu Hữu Đức đơn độc khiêu chiến trăm vạn đại quân, giơ thương quát hỏi ai dám chiến với hắn? Chiến Như Ý đệ nhất sát hạch lần trước được Thiên Đế ngự phong là người đầu tiên không phục đi ra chiến, kết quả không đánh lại Ngưu Hữu Đức, bị hắn cho một chiêu hấp hối. Nếu không phải cấp dưới ôm nàng đi nhanh thì Chiến Như Ý làm gì còn mạng sống, Ngưu Hữu Đức thì để lại lời châm chọc rồi cười lớn nghênh ngang đi, cực kỳ kiêu dũng.

Nghe Chu Nhiên nói thế mọi người phỏng chừng gã không đùa với họ kiểu đó, tập thể hút ngụm khí lạnh. Mấy năm nay Thiên Nhai trào phúng Ngưu Hữu Đức, cộng thêm hắn điệu thấp nhẫn nhịn nên mọi người quên mất lúc hắn từng được ngự phong đệ nhất thì dũng mãnh đến cỡ nào. Nhưng dù biết Ngưu Hữu Đức dũng mãnh cũng không ai ngờ hắn hung mãnh tới mức này, có thể một người một ngựa giết vào trăm vạn đại quân ba lần vào ba lần ra, nếu đúng sự thật thì kiêu dũng chưa từng có.

Vẻ mặt Ngọc Hư Chân Nhân ngạc nhiên khó tin, nhớ lại năm xưa chưởng môn sư huynh muốn thu Ngưu Hữu Đức làm đệ tử khiến gã thầm ám thổn thức cảm khái.

Hoàng Phủ Quân Nhu lặng im không nói thì thầm mừng rỡ, có nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình là anh hùng cái thế?

Tuy vì bối cảnh của mình nên Hoàng Phủ Quân Nhu không dám công khai quan hệ với Miêu Nghị nhưng nàng sớm xem bản thân là nữ nhân của hắn, xem hắn là nam nhân của nàng. Trong hiểu biết của Hoàng Phủ Quân Nhu thì nàng và Miêu Nghị là duy nhất của nhau, lòng nàng rất trân trọng tình cảm lén lút này. Dù Miêu Nghị luôn như gần như xa với nàng, còn lừa Hoàng Phủ Quân Nhu như chơi nhưng sự kích thích này khiến nàng sung sướng chết đi sống lại, khiến cuộc sống tu hành của nàng không còn cô quạnh. Hoàng Phủ Quân Nhu mong chờ ngày nào đó bọn họ điều kiện thích hợp sẽ cùng Miêu Nghị tu thành chính quả.

Lúc Miêu Nghị lừa nàng rồi lén chạy đi tham gia sát hạch Địa Ngục, không ai biết tâm tình của Hoàng Phủ Quân Nhu thế nào, rối rắm, thấp thỏm, hận nghiến răng. Giờ biết tin Miêu Nghị thuận lợi qua ải bắt đầu nguy hiểm nhất của sát hạch thì lòng Hoàng Phủ Quân Nhu hân hoan, nỗi rầu lo đọng trong lòng bị quét sạch.

Với Hoàng Phủ Quân Nhu thì Miêu đại quan nhân luôn đem lại kích thích mới mẻ cho nàng.

Mọi người yên lặng một lúc, Chu Nhiên khẽ thở dài:

- Ngưu Hữu Đức đã uy chấn trăm vạn đại quân sát hạch, khi đại quân tập kết không ai dám địch lại hắn. Ước chừng sau này cũng không ai dám kiếm chuyện với hắn, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần hắn sẽ sống sót trở về.

Hồ chưởng quầy Hồ Ngọc Nguyên cười phá lên:

- Cứ tưởng Chu hội trưởng lo lắng cái gì, thì ra là điều này.

Chu Nhiên nói:

- Sao không lo cho được? Chúng ta âm thầm kháng lệnh, giấu hắn lập quy định thương hội lại, sợ là khi hắn sống sót trở về sẽ tính sổ với chúng ta đấy!
Bình Luận (0)
Comment