Phi Thiên

Chương 1961

Đằng Phi có phần không cho là đúng, nói:

- Với hắn mà nói có thể mang thành tích về hay không cũng không sao, năng lực của hắn đã chứng minh khí vừa khảo hạch, ta thật hi vọng hắn không mang thành tích trở về, thiên nhai không muốn hắn, ta muốn hắn!

Cao Quan bổ sung một câu:

- Có phải Đằng soái quên chuyện hắn đánh nát chấn thiên cổ lúc bắt đầu khảo hạch hay không?

Bỗng nhiên Đằng Phi lại và nói:

- Ngươi còn muốn truy cứu việc này sao? Ngươi cũng nhìn thấy tình huống lúc đó, nhất cổ tác khí không thể yếu, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Cao Quan:

- Ta không truy cứu hữu dụng sao?

Miêu Nghị không chú ý tới hai người này, tinh cầu bọn họ đứng bay rất nhanh, hắn chỉ bay về hướng long lệnh mà thôi, dọc đường còn có nhân viên chỉ đường.

Cả đám người đứng trước sáu tinh cầu phong bế lối ra Luyện Ngục chi địa.

Nơi này là một thung lũng cực lớn, cung điện nguy cao cao cao tại thượng, thung lũng chính là một võ đài.

Bảy người không phải người tiến vào đầu tiên, ở hiện trường có tối thiểu hơn mười vạn người, nơi đây không có nơi che mưa che nắng, hơn mười vạn có lẻ tẻ hoặc kết bầy kết đản ngồi chung với nhau.

Có nhiều người còn sống quay về, tất cả cũng nhờ Thiên đình sớm ban bố mệnh lệnh không cho phép đánh cướp chém giết tại khu vực dọn bãi, phạm vi mở rộng quá lớn, muốn bắt được mục tiêu cướp đoạt cũng khó khăn, ví dụ như Hạ Hầu Long Thành đợi tới đợi lui cũng không đợi được đối tượng ra tay, thật vất vả đụng phải một người lại gặp ngay gia hỏa hung ác nhất. Người khác đụng đụng phải còn tránh không kịp.

Bảy người đáp xuống, cả đám người ngảng đầu nhìn sang thế nào, tọa kỵ của Miêu Nghị rất đáng chú ý, nhìn thấy Miêu Nghị trở về, hiện trường xì xào bàn tán.

Bọn người Chương Hãn Phương đang ở trong đám người, chín dại thống lĩnh dưới trướng phủ Đông Hoa tổng trấn liền biến sắc. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Liễu Quý Bình nhỏ giọng thì thầm:

- Không ngờ gia hỏa này còn sống quay về.

Tang Như Nguyệt:

- Sợ hắn làm chi, rời khỏi Luyện Ngục chi địa quay về địa bàn của mình, hắn có thể làm gì chúng ta?

Mấy người gật đầu, Diêu Hưng nói:

- Không biết thành tích của hắn thế nào. Nếu hắn không thể bảo trụ vị trí đại thống lĩnh, cũng không phải không có cơ hội thu thập hắn.

Nghiêm Tố nhíu mày:

- Tại sao hắn đi chung với Hạ Hầu Long Thành, chẳng lẽ gia hỏa này có thành tích không tốt nên mượn hào quang của Hạ Hầu Long Thành, chỉ sợ thành tích hiện tại không kém.

Đám người bọn họ vẫn trốn tránh suốt trăm năm qua, căn bản không dám chạy loạn khắp nơi, vốn nên tay không mà về, không nhờ sau lưng có thế lực, vào lúc khảo hạch sắp chấm dứt liền vận động sau ưng, giúp bọn họ liên hệ với nhân viên khảo hạch trên địa bàn của mình, có thể nói là uy bức lợi dụ.

Những người sống sót quên cả sống chết làm ra chút thành tích vô cùng bi phẫn. Nhưng mà không có biện pháp, trước khi đám người không có kiến thức không biết thế lực địa phương có bị tách ra khỏi thiên nhai hay chưa sẽ không có lá gan không phối hợp.

Một phần khác cũng không rõ thành tích của mình có thể tiến vào vị trí tám ngàn hay không. Vạn nhất không vào được, không cách nào trở thành đại thống lĩnh thiên nhai, lúc đó quay về thế lực địa phương chắc chắn sẽ bị chơi chết, nếu đáp ứng điều kiện, mặc kệ cuối cùng thành tích như thế nào đều an bài vị trí cho bọn họ, đổi lại là ai muốn không đáp ứng cũng khó khăn.

Đây gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.

Đương nhiên, cũng có kẻ không thức thời, ta không phối hợp đấy, ngươi làm thế nào? Đầu tiên chính vì không thức thời nên không thể bò lên trong Thiên đình, tiếp theo là có lòng tin với thành tích mình tìm ra, không cần lo lắng trở về sẽ bị thế lực địa phương chèn ép.

Về phần Hạ Hầu Long Thành là gia hỏa không may đặc thù, đường đường người Hạ Hầu gia tộc lại phải làm ra trò ẩn nấp ăn cướp, cũng không có biện pháp! Chính vì hắn là người Hạ Hầu gia tộc, mà Thiên Hậu là người chủ trì khảo hạch, Hạ Hầu gia tộc không tiện âm thầm làm ra trò mờ ám để có người bắt lấy sau đó chỉ trích Thiên Hậu, muốn làm gương tốt đành phải hi sinh lợi ích Hạ Hầu Long Thành bảo toàn đại cục, cho nên nói Hạ Hầu Long Thành không may, nhiều lần trở thành kẻ bị gia tộc bỏ rơi.

Vừa thấy Miêu Nghị trở về, Khấu Văn Thanh là giám sát hành tẩu lập tức động thân đi sang nghênh đón.

- Khấu hành tẩu!

Vừa thấy mặt, Miêu Nghị thu tọa kỵ, còn không kịp cởi giáp đã chắp tay hành lễ.

Ngược lại Hạ Hầu Long Thành không đặt Khấu Văn Thanh vào trong mắt.

Khấu Văn Thanh nhìn thấy Miêu Nghị liền cao hứng, nàng tự mình vươn tay bắn cánh tay Miêu Nghị, dò xét hắn một lúc mới nói:

- Trở lại là tốt rồi, trăm năm qua thế nào?

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, nói:

- Tìm được đường sống trong chỗ chết, may mắn nhặt được cái mạng.

- Có thể còn sống sót đã mạnh hơn nhiều người rồi.

Khấu Văn Thanh lườm Hạ Hầu Long Thành, nàng cảm thấy kỳ quái vì sao bộ đôi này lại lăn lộn chung với nhau, xem quan hệ cũng không tệ, quay đầu lại hỏi:

- Có thành tích để báo cáo không?

- Hơi có thu hoạch, chỉ sợ không lên nổi mặt bàn.

Miêu Nghị khiêm tốn một câu.

- Tốt! Cởi giáp, đi theo ta.

Khấu Văn Thanh vươn tay mời.

Miêu Nghị thu hồi áo giáp, hắn đi theo sau lưng nàng tiến vào lầu các dựng tạm, bên trong có mười mấy người đang tiếp thu thành tích khảo hạch.

Bắt đầu vào trong lầu các, Khấu Văn Thanh dạy Miêu Nghị nên làm thế nào, đầu tiên Miêu Nghị tại tự mình viết chức vị và danh tính của mình lên thành tích, cũng đánh pháp ấn vào, xác nhận là thành tích thuộc về Miêu Nghị.

Sau đó Khấu Văn Thanh xem xét không có sai lầm liền đánh pháp ấn vào trong, sau đó nàng mang đĩa ngọc đi đăng ký, tỏ vẻ chính mình dẫn tiến và giao phó thành tích. Về sau mới đưa thành tích của Miêu Nghị chuyển giao hơn mười nhân viên giám sát hữu bộ của Thiên đình, những người này xem xong mới đánh pháp ấn vào, mười mấy người thay phiên truyền đọc và đăng ký ghi chép trên đó, tỏ vẻ tiếp thu thành tích, cũng hiểu rõ tình hình đại khái là thế nào.

Cuối cùng thành tích sẽ lọt vào tay trưởng phòng, trưởng phòng sẽ giao biên nhận trở về, bên trong biên nhân có tên và pháp ấn của mười mấy người, do Miêu Nghị xác nhận không sai nhận mới cầm đi.

Lúc này sẽ có nhân viên chấp pháp dò xét, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào nhân viên khảo hạch. Trước khi khảo hạch chưa chấm dứt, thành tích khảo hạch sẽ chưa công bố, tất cả những người này không được liên hệ với bên ngoài, bằng không chém giết không tha.

Cẩn thận như vậy là đề phòng có người vận dụng quan hệ ăn gian.

Sau khi xong việc. Khấu Văn Thanh lại dẫn đám người Miêu Nghị rời đi, lúc đi tới vách núi liền chỉ vào thung lũng:

- Tất cả nhân viên khảo hạch đều phải qua nơi này. Các ngươi tùy tiện tìm địa phương nghỉ chân đi.

Miêu Nghị thỉnh giáo:

- Không biết công bố thành tích khi nào?

Khấu Văn Thanh nói:

- Trong vòng một năm.
Bình Luận (0)
Comment