Phi Thiên

Chương 1981

Thiên Nguyên Hầu bảo rằng bên Địa Thần Tinh Quân bị tra ra trợ giúp tiểu bối cấp dưới lừa gạt, hại người của Giám Sát Hữu Bộ và người tọa trấn đất Luyện Ngục bị phản tặc vây công, đã có hơn một ngàn người chết, có tới hai nhị tiết đại tướng chết trận. Thiên Đế nổi giận, hạ chỉ xét nhà tru cả tộc Địa Thần Tinh Quân, mọi tài vật sung công. Thật ra người sáng suốt đều biết sát hạch lần này có nhiều người gian lận. Làm hỏng chiến sự, tội danh này đưa ra thì khó ai cãi lại được, nếu làm thật xử theo quân pháp thì ai cũng sẽ rớt đầu. Tay Thiên Đế nắm bằng chứng Cao Quan chuẩn bị sẵn, không tiếp tục điều tra sâu đã là giơ cao đánh khẽ, ai còn dám chọc giận bệ hạ vào lúc này? Chán sống sao?

Quan trọng là Bích Nguyệt Phu Nhân là phu nhân của Thiên Nguyên Hầu, nếu nàng là người trốn sát hạch Thiên Đình thì coi sao được? Sau này sẽ thành điểm yếu người ta công kích Thiên Nguyên Hầu trên triều đình, địa vị cao đôi khi là rắc rối.

Thiên Nguyên Hầu giả mù sa mưa bảo vì an toàn của phu nhân thôi thì nàng hãy đi làm Thổ Địa, bỏ đi, gã sẽ nuôi nàng. Nhưng sao Bích Nguyệt Phu Nhân đồng ý được, nếu phạm sai lầm thì bất đắc dĩ đành vậy, nhưng đang yên lành nàng không làm gì sai đã bị biếm làm Thổ Địa suốt đời, đùa! Quen làm Tổng Trấn đột nhiên giờ đổi sang làm Thổ Địa, ai quyền cao chịu được? Khi đó sẽ bị người ta cười vào mặt.

Bất đắc dĩ không còn cách nào khác, Bích Nguyệt Phu Nhân đành chuẩn bị đi đất Luyện Ngục sống qua hai trăm năm, bắt chước đám sát hạch đợt trước cứ trốn rồi hai trăm năm sau chui ra. Cùng lắm khi đó không làm Tổng Trấn Thiên Nhai nữa, kêu Thiên Nguyên đưa nàng đến thế lực địa phương tiếp tục làm Tổng Trấn, còn hơn là cả đời làm Thổ Địa. Bích Nguyệt Phu Nhân phong cảnh nhiều năm, ít ra phải giữ sĩ diện.

Nghe Bích Nguyệt Phu Nhân nói đám người nhìn nhau, đại khái đoán được suy nghĩ của nàng.

Bích Nguyệt Phu Nhân nói thẳng lời trong lòng:

- Cấp trên chỉ cho chúng ta ba tháng giao tiếp, sau ba tháng phải tập hợp ở phủ Đô Thống. Các ngươi đều là người trải qua sát hạch đất Luyện Ngục một lần, coi như có kinh nghiệm, triệu tập các ngươi lại đây là muốn thỉnh giáo chút kinh nghiệm.

Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn người này lại ngó người kia, cười hỏi:

- Không biết các vị có thể chỉ điểm ta một chút không?

Dạy? Dạy cái gì bây giờ?

Chín người Chương Hãn Phương liếc trộm nhau, gã trốn trong Địa Ngục trăm năm hầu như không đi đâu thì đào đâu ra kinh nghiệm dạy cho Tổng Trấn đại nhân. Chút thành tích của bọn họ là nhờ vào quan hệ kiếm được, huống chi bối cảnh quan hệ của bọn họ không cứng rắn gì, cố lắm thành tích của chín người mới miễn cưỡng giữ vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai.

Nói đến thành tích thì bọn họ phải cảm ơn Miêu Nghị lúc trước hù họ sợ chạy khỏi đoàn người đi trốn, không thì các loại khả năng có thể xảy ra, chưa chắc bọn họ giữ được vị trí hiện có.

Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn phản ứng của mấy thuộc hạ liền biết điều mình lo lắng đã xảy ra. Bích Nguyệt Phu Nhân biết thứ hạng của chín người y như đúc là lờ mờ đoán ra ngay.

Bích Nguyệt Phu Nhân nhìn Miêu Nghị, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh đứng yên, không chút tiếng động, không như người khác quay sang ngó nhau.

Sự việc rất hiển nhiên, tình huống lúc đó của Miêu Nghị không thể nào có người còn muốn kết minh với hắn. Bích Nguyệt Phu Nhân thấy tận mắt sau khi Miêu Nghị huyết chiến một mình trốn vào trời sao sâu thẳm, trong thành tích của mười thuộc hạ chắc chỉ có vị này là hàng thật. Huống chi còn là thành tích thứ chín, có lẽ hắn chạy rất nhiều nơi trong đất Luyện Ngục. Kinh nghiệm về sát hạch đất Luyện Ngục chỉ có Miêu Nghị là trong bụng có hàng.

Về việc Miêu Nghị và Hạ Hầu Long Thành cùng xếp hạng. Hạ Hầu Long Thành làm thuộc hạ của nàng nhiều năm, Bích Nguyệt Phu Nhân nàng rõ ràng cá tính của gã. Bao cỏ như Hạ Hầu Long Thành lấy được hạng chín mới lạ. Chỉ người không có đường lui như Miêu Nghị mới liều mạng trong Địa Ngục.

Đám người Chương Hãn Phương nhìn Miêu Nghị, bọn họ có cùng ý tưởng như Bích Nguyệt Phu Nhân.

Bích Nguyệt Phu Nhân hỏi lại:

- Đều không có cái gì dạy cho ta sao?

Liễu Quý Bình mất tự nhiên nói:

- Chúng ta chỉ liều vận may, không dám chỉ điểm bậy.

Liễu Quý Bình không tiện nói thành tích của mình là cuỗm về.

Bích Nguyệt Phu Nhân khẽ thở dài:

- Vậy thì các vị sớm quay về lãnh địa của mình dàn xếp đi, dù gì rời xa nhiều năm, nên sắp xếp bên dưới.

Mười người cùng hành lễ, xoay người rời đi:

- Mạt tướng cáo lui!

Mới đi tới cửa chợt nghe giọng Bích Nguyệt Phu Nhân từ sau lưng truyền đến:

- Ngưu Hữu Đức hãy tạm ở lại một chốc.

Miêu Nghị dừng bước, chậm rãi xoay người.

Chín vị cùng ngoái đầu nhìn, nhưng không tiện ở lại. Bọn họ đại khái đoán được Bích Nguyệt Phu Nhân muốn làm gì, chín người mất mặt nhanh chóng rời đi, tránh cho lúng túng.

Bích Nguyệt Phu Nhân chậm rãi đi tới cửa đại điện, đứng chung với Miêu Nghị nhìn theo chín người rời đi.

Miêu Nghị chắp tay hỏi:

- Không biết đại nhân có gì dặn bảo?

Bích Nguyệt Phu Nhân nghiêng đầu nhìn, mỉm cười nói:

- Trách ta lúc trước không bảo vệ ngươi, còn đang giận ta sao?

Miêu Nghị đáp:

- Không dám!

Bích Nguyệt Phu Nhân nói:

- Ngươi phải thông cảm nỗi khó xử của ta, ta cũng bị thân bất do kỷ.

Miêu Nghị không biết Bích Nguyệt Phu Nhân có đúng là thân bất do kỷ không, nhưng có một việc hắn biết rõ, lúc trước hắn bị nhục nhã mọi bề nhưng vị thượng ti này né tránh. Tóm lại nữ nhân này còn là thượng ti của hắn, một câu nói có thể quyết định số phận của hắn, hiện Miêu Nghị chưa có tư cách trở mặt.

Miêu Nghị thừa nhận:

- Là thuộc hạ đắc tội quá nhiều người.

Bích Nguyệt Phu Nhân lắc đầu thở dài:

- Ài, ngươi thật là, sao lúc trước làm việc quá bốc đồng.

Bốc đồng? Lão tử ở đằng trước bốc đồng, ngươi ở phía sau nhặt của rơi được Thiên Đình ban thưởng, còn không biết ngượng trách lão tử bốc đồng?

Miêu Nghị thầm buồn cười, mặt ngoài hắn thừa nhận:

- Thuộc hạ cũng rất hối hận.

- Được rồi, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, trước kia xem như ta có lỗi với ngươi. Nếu ngươi đã giữ được mạng trở lại, sau này có chuyện gì thì chúng ta từ từ bàn lại. Ta đã nói đến mức này rồi, sát hạch tiếp theo ngươi có đề nghị gì không?

Ý của Bích Nguyệt Phu Nhân là ngươi đừng giấu nghề.

Miêu Nghị ước gì nữ nhân này chết trong đất Luyện Ngục, thật ra nếu nàng vào đất Luyện Ngục là hắn có đủ các cách giết nàng. Miêu Nghị bây giờ là một trong các thủ lĩnh phản tặc Địa Ngục. Nhưng người ta đã hỏi ngay mặt, nếu Miêu Nghị còn dám chống đối, người ta là thượng ti của mình, trước khi chết đủ thời gian giết hắn trước.

Bích Nguyệt Phu Nhân dám hỏi ngay mặt Miêu Nghị tức là không sợ hắn cố ý dụ nàng vào cạm bẫy gì trong Địa Ngục. Nếu Bích Nguyệt Phu Nhân xảy ra chuyện thì người quản lý phủ Đông Hoa Tổng Trấn thay nàng chắc chắn sẽ ra tay với Miêu Nghị.
Bình Luận (0)
Comment