Phi Thiên

Chương 2137

Hai người cũng biết thời biết thế, muốn cho mọi người xem một đại thống lĩnh giữ khoảng cách với mọi người là loại người thế nào. Căn bản không giống người của Hắc Hổ Kỳ.

Miêu Nghị cũng không khách khí.

- Vậy hai vị đi ngay truyền lời, lệnh cho trung quân lập tức rút khỏi tông môn của Lục Chỉ Môn, đóng quân dọc theo bờ sông.

Hắn quay đầu lại, nói với Bạch Lan:

- Bạch chưởng môn, thông báo cho các đệ tử Lục Chỉ Môn trở về.

- Vâng!

Hai bên cùng nhận lệnh.

Hai người Khang, Diêu cười, rời đi làm việc. Đám người Bạch Lan lại không rời đi. Trước khi đạt được mục đích, Miêu Nghị sẽ không thả bọn họ đi. Hắn bảo Bạch Lan lập tức lấy tinh linh hạ lệnh triệu hồi đệ tử của Lục Chỉ Môn đang ở dọc theo hai bờ sông.

Sau đó Dương Khánh lại không nhịn được truyền âm hỏi:

- Đại nhân, có phải đại nhân muốn động thủ với hai người Khang, Diêu hay không?

Ánh mắt Miêu Nghị liếc qua, nhìn bộ dạng hắn dường như có chút lo nghĩ, liền khuyên nhủ:

- Ngươi suy nghĩ quá nhiều.

- ...

Dương Khánh không nói gì. Người ta không thừa nhận, hắn cũng không thể nói nhất định là thế. Trong đôi mắt hắn đầy vẻ sầu lo. Hắn biết có một số việc Miêu Nghị một khi đã quyết định, không thể khuyên can được.

Miêu Nghị làm sao không biết hắn lắm lời, là một người thích suy nghĩ vấn đề chu đáo, bao giờ cũng lo lắng cái này lo lắng cái kia.

Rất nhanh, đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ mới nhậm chức truyền đạt quên lệnh đầu tiên nhằm vào Hắc Hổ Kỳ đã bắt đầu được thực hành. Trung quân bảo vệ xung quanh Hắc Hổ Kỳ không thuộc Ưng Kỳ. Ở dãy núi xung quanh, từng Lang Kỳ đột ngột từ mặt đất nhô lên. Trung quân hơn một vạn hai ngàn nhân mã từ các núi hiện thân, hóa thành mười chi đội hơn ngàn người. Mười chi Ưng Kỳ, một chi nhân mã bình thường canh giữ ở bên cạnh cờ lớn Hắc Hổ cũng là hộ vệ gần người của đại thống lĩnh lại không mang cờ.

Mười đạo nhân mã rút lui có trật tự ra khỏi địa bàn tông môn của Lục Chỉ Môn, cùng bên ngoài đệ tử của Lục Chỉ Môn tùy ý tụ tập thành một đoàn chuẩn bị tiến vào. Hai bên ai bên hình thành sự đối lập rõ nét.

Đứng ở trên đỉnh núi, đám người Miêu Nghị nhìn chăm chú vào động tĩnh rút lui ở phía dưới. Thật cao phía sau lưng, chiếc cờ Hắc Hổ Kỳ bay phất phới có vẻ có chút cô đơn vắng vẻ.

Hai vị trưởng lão Kha Thủ Nghĩa, Cù Ấn bị phái đến bên cạnh sơn môn chịu trách nhiệm tiếp ứng nhân mã của bản môn. Hai người Khang, Diêu cùng dẫn một đám người rời khỏi đó. Bọn họ liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão, trong ánh mắt lộ rõ sẽ tính toán món nợ này sau. Trong lòng hai vị trưởng rất thống khổ.

Hai người Khang, Diêu ra khỏi sơn môn. Hai người không chuẩn bị ở bên trong. Phong Thuỷ Bảo Địa bên trong lưu cho một mình Miêu Nghị là đủ v. Hai người không muốn cùng ờ nhờ. Vẫn ở cùng với huynh đệ Hắc Hổ Kỳ một chỗ, thích hợp hơn.

Ngô Phong quay đầu lại, liếc nhìn bóng người ở trên đỉnh núi, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đường đường là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ đối với nhân mã trung quân của mình lại sợ như sợ hổ lang. Ta vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Hành Quảng Linh cười lạnh nói:

- Địa phương tốt cho người ngoài ở. Lại muốn huynh đệ mình chạy tới nơi hoang dã ở. Cùi chỏ hướng ra bên ngoài. Đại thống lĩnh như vậy, ta cũng lần đầu tiên gặp.

Bùi Lai Minh khoanh tay trước ngực, không chút hoang mang đi về phía trước. Hắn thản nhiên nói:

- Tới Hắc Hổ Kỳ làm thiên tướng vẫn phải có tư cách. Dù sao người có tên, cây có bóng. Ngang dọc trăm vạn đại quân uy danh hiển hách bày ra đó. Mọi người cũng sẽ không nói cái gì. Đáng chết, chính là một tu sĩ Kim Liên trực tiếp chạy tới làm đại thống lĩnh. Cũng không biết phía trên giở trò quỷ gì, lại tính cho một người như vậy tới, khiến người ta buồn nôn muốn chết.

Ba người chính là ba vị thiên tướng trung quân còn sót lại không bị đại thống lĩnh tiền nhiệm dẫn đi. Hai người Khang, Diêu đi ở phía trước ba người. Diêu Viễn Sơ cười nói:

- Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Hôm nay hắn làm ra loại hành động này, để cho phía trên nhìn thấy cũng tốt. Đây là do chính hắn làm ra chuyện khiến nhiều người tức giận. Một khi xảy ra chuyện gì cũng không trách được chúng ta.

Hơn vạn nhân mã Thiên Đình ra khỏi sơn môn. Sau đó hơn vạn nhân mã Lục Chỉ Môn lại tiến vào sơn môn. Dưới một vào một ra, hai bên nhân mã điều chỉnh một chút. Chỉ có lá cờ lớn Hắc Hổ vẫn tung bay phất phới ở trước đại điện của Lục Chỉ Môn. Đệ tử của Lục Chỉ Môn bảo vệ xung quanh phía dưới cờ lớn Hắc Hổ của Thiên Đình. Trung quân Hắc Hổ Kỳ ngược lại thành nhân mã ở ngoại vi Hắc Hổ Kỳ. Điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút sai lầm và cổ quái.

Hai vị trưởng lão Kha Thủ Nghĩa và Cù Ấn đang an bài các đệ tử trong môn quay về các nơi. Chỉ là có không ít đệ tử sau khi trở về bẩm báo, trong phòng mình bị đập tới rối tinh rối mù.

- Tự mình thu dọn lại một chút đi!

Kha trưởng lão bất đắc dĩ phất phất tay. Người ta bị đuổi ra ngoài, trong lòng mất hứng đập ít đồ. Ai có thể nói cái gì?

Đứng trên núi đón gió, Miêu Nghị thấy hai bên nhân mã đổi chỗ xong, thản nhiên nói:

- Bạch chưởng môn.

Bạch Lan vội vàng tiến lên.

- Đại thống lĩnh có gì phân phó?

Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào động tĩnh trung quân bên ngoài Hắc Hổ Kỳ. Hắn nhìn không chớp mắt nói:

- Hiện tại bên cạnh bản tọa còn trống, tạm do Lục Chỉ Môn các ngươi chịu trách nhiệm canh gác đề phòng, có được không?

Bạch Lan có thể cự tuyệt sao? Trong lòng nàng thầm cười khổ, chắp tay nói:

- Tất nhiên là tuân mệnh!

Miêu Nghị:

- Dương Khánh, chuyện này giao cho ngươi và Bạch chưởng môn phối hợp xử lý.

Chuyện bố trí binh lực cảnh giới tất nhiên phải giao cho người có kinh nghiệm. Về phương diện này, Dương Khánh dẫn binh nhiều năm, khẳng định có kinh nghiệm hơn, so với Lục Chỉ Môn. Lại thêm tâm tư Dương Khánh tinh tế, nhất định sẽ làm nhiều biện pháp đề phòng. Sau đó hắn lại bổ sung thêm một câu.

- Hai vị sơn thần và hai vị hà bá cũng giao cho ngươi đi an bài.

Bốn người Sa Kim Tiêu ở phía sau không nói được gì. Người ta căn bản không trưng cầu ý kiến xem bọn họ có nguyện ý hay không, đã trực tiếp cho an bài.

- Vâng!

Dương Khánh nhận lệnh, đưa tay mời Bạch Lan cùng đi an bài.

Sau đó Miêu Nghị lại ném một pháp khí mở đóng đại trận phòng hộ cho Dương Triệu Thanh.

- Tìm mấy tu sĩ Kim Liên của Lục Chỉ Môn đi bảo vệ cửa lớn. Đóng kín cửa trận. Không cho phép bất kỳ kẻ nào được dễ dàng ra vào.

- Vâng!

Dương Triệu Thanh nhận lệnh, nhanh chóng đuổi theo Bạch Lan, muốn tìm người ta đòi người.
Bình Luận (0)
Comment