Phi Thiên

Chương 2180

Từ Đường Nhiên, Dương Khánh nhìn nhau. Đây là tiền mua mạng của đám chưởng quầy cửa hàng, tính ra cũng là một mẻ lớn, tài vật kếch sù.

Từ Đường Nhiên nói:

- Đại thống lĩnh, đây không phải chiến lợi phẩm mà toàn là đồ người ta tặng riêng cho đại thống lĩnh, không cần chia cho các huynh đệ.

Miêu Nghị nói:

- Bổn tọa mới đến không có cái gì để biểu thị, coi như quà gặp mặt đi. Nói với huynh đệ bên dưới là đi theo ta làm việc đàng hoàng thì Ngưu mỗ sẽ không bạc đãi, về sau còn có cơ hội phát tài.

Miêu Nghị nhìn phản ứng của hai người đứng dưới, nhỏ giọng bổ sung thêm câu:

- Chút tiền ấy không là gì, sau này mọi người muốn phát tài còn phải nhờ vào bọn họ. Rời khỏi Thiên Nhai rồi chỉ dựa vào chúng ta thì không làm được gì, mười vạn người mới là vốn gốc phát tài của chúng ta.

Dương Khánh nghe mà tim đập chân run, tên này định làm gì?

Miêu Nghị biết Thiên Đế nhìn trúng hắn, hắn không ngốc, hắn biết Thiên Đế xem trọng tiểu nhân vật như hắn chỉ vì hắn không có quan hệ tốt đẹp với đại thần cả triều, cái gọi là nhìn trúng năng lực của hắn chỉ là thứ yếu. Không thì Miêu Nghị có ưu tú cách mấy cũng không đáng để Thiên Đế cao cao tại thượng chú ý, trên và dưới chênh lệch quá lớn. Miêu Nghị càng hiểu rõ dù sau này Thiên Đế trọng dụng hắn, có nâng đỡ cỡ nào đều là giả, mối quan hệ rối nùi của hắn sớm muộn gì cũng chọc giận Thiên Đế, không giết hắn mới lạ. Giờ có cơ hội phải hốt nhiều chút, sau này chạy trốn cũng còn vốn liếng.

Dương Khánh hoảng hồn, Từ Đường Nhiên thì mắt sáng rỡ.

Mục đích đã hoàn thành, thuận lợi nhận đồ vật rồi, quỷ mới muốn tiếp tục canh giữ tại đây chờ rắc rối đến. Miêu Nghị ra lệnh một tiếng, người của Hắc Hổ Kỳ trú đóng ngoài bốn cửa thành nhanh chóng nhổ trại rút lui, tập kết lại bay lên trời đi hết sức gọn gàng.

Chờ các thương hộ trong thành chạy ra xem chỉ thấy hàng rào trơ trọi ngoài bốn cửa thành. Với nhiều người thì kết quả này quá đột ngột, không có chút dấu hiệu báo trước.

Nửa ngày sau.

Chiến Như Ý đến Hắc Long Ti gặp mặt Nhiếp Vô Tiếu, cố cãi theo lý. Tất cả cùng là mới đến nhưng tại sao Ngưu Hữu Đức được quyền chỉnh hợp dưới tay còn nàng thì không thể?

Nhiếp Vô Tiếu đồng ý lời xin của Chiến Như Ý, cho Miêu Nghị điều kiện gì thì cũng cho nàng thế nấy. Nhiếp Vô Tiếu xử lý sự việc công bằng, có thể nói là hợp lý.

Nửa ngày sau khi Miêu Nghị dẫn người rời đi, Chiến Như Ý dẫn theo Lam Hổ Kỳ vội vàng chạy tới ngoài thành Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh. Trước mắt chỉ còn hàng rào rỗng tuếch người của Hắc Hổ Kỳ nhổ trại để lại, không thấy bóng dáng Hắc Hổ Kỳ đâu.

Thương khách ra vào thành bị sợ hãi vội chạy vào trong thành, không hiểu có chuyện gì.

Rất nhanh thương hộ trong thành chạy ra xem xét, chuyện gì đây?

Phục Thanh dẫn thủ tướng ra khỏi thành, đứng ngoài cổng xem chừng. Đoàn người đáp xuống đất có cây cờ thêu con cọp màu lam dữ tợn gầm rống bay phấp phới, xem cờ hiệu là biết Lam Hổ Kỳ. Đặc biệt người lĩnh quân quá quen mặt với nhiều người, Chiến Như Ý, ngoại tôn nữ của Doanh Thiên Vương, ai chẳng biết.

Phục Thanh nghiêng đầu hỏi:

- Có chuyện gì? Sao nữ nhân này tới đây?

Thanh Phong khẽ lắc đầu:

- Không biết, hắn đột nhiên rút đi có phải vì biết nữ nhân này sắp đến không?

Một người bước ra từ thương hộ, Hoàng Phủ Quân Nhu nhẹ nhàng bay tới. Hắc Hổ Kỳ chĩa thẳng hàng loạt đao thương cảnh giác, Chiến Như Ý nhẹ nâng tay lên khiến người sau lưng hạ đao thương xuống.

Hoàng Phủ Quân Nhu đáp xuống trước mặt Chiến Như Ý, lấy làm lạ hỏi:

- Sao ngươi tới đây?

Chiến Như Ý bước chậm đến trước hàng rào, quét mắt nhìn nơi đóng quân trống rỗng. Nghe câu hỏi thì Chiến Như Ý dừng bước, vươn một tay vịn lan can.

Chiến Như Ý quay đầu hỏi:

- Ngưu Hữu Đức và người của hắn đi đâu?

Hoàng Phủ Quân Nhu nói:

- Hắn mới vừa đi ngươi liền đến, chỉ cách nhau nửa ngày.

Chiến Như Ý nhìn tình huống mình lo lắng nhất đã xuất hiện trước mắt:

- Đi rồi?

Vồ hụt?

Chiến Như Ý cắn răng, không cam lòng hỏi:

- Tại sao đi?

Ta cũng muốn biết!

Hoàng Phủ Quân Nhu do dự hỏi:

- Có phải ngươi đến gây sự với hắn không? Có khi nào hắn biết ngươi đến nên mới đi?

Chiến Như Ý nghe thế cảm thấy an ủi hơn, có lẽ sợ nàng nên hắn đã chạy.

Nhưng Chiến Như Ý vẫn trợn trừng mắt, tốn bao công sức mới xin được cấp trên cho nàng cũng đi ra chỉnh hợp người, giờ Miêu Nghị chạy mất, không biết đi đâu thì nàng đến đây làm gì? Thật sự mang theo người đi dạo chỉnh hợp?

Phục Thanh đại thống lĩnh Thiên Nhai làm địa chủ mang theo mấy người bay tới, đáp xuống đất liền chắp tay hỏi:

- Chiến đại thống lĩnh, không biết dẫn người Lam Hổ Kỳ đến đây có chuyện gì không?

Chiến Như Ý qua loa:

- Tới xem.

Chiến Như Ý sẽ không nói sự thật làm nàng mất mặt, đã đến đây thì không tiện đi ngay, làm như thể nàng đuổi theo sau mông Ngưu Hữu Đức. Huống chi Chiến Như Ý không biết Miêu Nghị đi đâu. Chiến Như Ý xoay người ra lệnh dưới tay dựng lều ngay chỗ Hắc Hổ Kỳ để lại.

Phục Thanh buồn bực, Hắc Hổ Kỳ mới đi Lam Hổ Kỳ lại đến, hai phe liên tiếp trú đóng trước cửa nhà mình làm cái quái gì? Xem địa bàn của gã là gì?

Nhưng người ta không làm gì sai trái, cộng thêm gom hết thuộc hạ của gã lại cũng không đánh thắng đối phương nổi, Phục Thanh đành bó tay với Chiến Như Ý.

Lần này Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh rất bình tĩnh, thương hộ trong thành không sợ Chiến Như Ý làm gì, mọi người đơn thuần xem náo nhiệt.

Hướng đi của Miêu Nghị không khó điều tra, một ngày sau Chiến Như Ý ngồi trong lều chủ soái trò chuyện với Hoàng Phủ Quân Nhu đã nhận được tin tức, nàng suýt tức hộc máu.

Miêu Nghị sớm dẫn người trở về Lục Chỉ tinh, khao thưởng tam quân rất là oanh liệt. Khao thưởng tam quân cũng đành thôi, quan tâm là đồ vật khao thương không phải từ túi tiền của Miêu Nghị, không khó điều tra nguồn gốc đồ vật. Miêu Nghị mới rút lui, đông gia các cửa hàng không thấy sự việc trong tưởng tượng xảy ra thì lấy làm lạ.

Miêu Nghị không kích động làm bậy cũng đành thôi, tại sao các cửa hàng khai trương Miêu Nghị liền dẫn người đi? Các vị đông gia muốn thẩm tra tình hình. Có một số việc làm thì làm nhưng không dám lừa gạt đông gia bên trên, các chưởng quầy cửa hàng khai thật bỏ tiền ra tiêu tai.

Các đông gia tức giận ngứa răng nhưng không trách đám chưởng quầy cửa hàng được, bọn họ vì việc buôn bán của đông gia mà tự bỏ tiền túi ra.

Kết hợp đầu đuôi vụ việc đã hiểu mục đích của Ngưu Hữu Đức, người ta vốn không muốn làm lớn chuyện, đi một chuýên đơn giản là muốn trấn lột, thành công liền rời đi. Nhưng ngươi không thể lên án người ta bắt chẹt, vì ai kia chẳng ép buộc gì, là tự người khác đưa đồ lên xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment