Phi Thiên

Chương 2357

Lúc này Dương Khánh không có ở trong ngự viên, mà ở chỗ ngoại vi của Thiên cung nơi an trí gia quyến của Cận Vệ quân.

Dương Khánh vốn là đến thăm Thanh Cúc, tuy nhiên Thanh Cúc không cao hứng, hắn cũng cảm thấy nhức đầu. Nguyên nhân không gì khác. Nhiếp Vô Tiếu tặng mỹ cơ cho Miêu Nghị, Miêu Nghị cứng rắn nhét một ả cho hắn, không thu cũng không được.

Dựa vào cấp bậc của Dương Khánh, muốn có đại trang viên ở chỗ này là không thể nào, nhà vườn nhỏ độc môn độc hộ thì có một cái, được Thanh Cúc xử lý sắp xếp chỉnh tề sạch sẽ.

Trong đình trong viện, tên mỹ cơ làm lễ chào xong, liền bị Thanh Cúc sai bỏ đi rồi, thật sự là Nhiếp Vô Tiểu tống tặng lễ cho Miêu Nghị đích xác đã hạ một phen công phu, nếu không cũng không tặng ra tay được những mỹ cơ này đúng là quốc sắc thiên hương hồng nhan họa thủy rồi.

Cử động của Thanh Cúc làm cho Dương Khánh có chút lúng túng, thế nhưng Thanh Cúc châm trà rót nước xong, còn nửa mềm nửa cứng nói một câu:

- Thật ra tướng mạo so sánh với phu nhân là kém xa rồi. Đại nhân nếu thật sự coi không được. có thể học theo tổng trấn đại nhân thưởng cho thủ hạ là được rồi, miễn cho đến lúc đó phu nhân và tiểu thư biết rồi sẽ mất hứng.

Dương Khánh sao có thể không biết là chính bản thân nàng đã ghen rồi, lại lấy Tân Tịch và Tân Vi Vi ra để ngụy trang mà thôi hớp nhẹ một hớp nước trà, đặt chén trà xuống xong thở dài:

- Thanh Cúc, ngươi phải hiểu được, có một số việc là vấn đề thuộc về thái độ. Đại nhân cứ buộc đưa người cho ta, ta lại qua tay đem cho người khác, quay đầu lại đại nhân hỏi tới, tuy nói một cầu không thích có thể cho qua, nhưng ai biết cử chỉ đại nhân tặng cho này có phải là đang thử thăm dò ta hay không? Ngươi không phải là không biết, đại nhân một mực có ý áp chế ta, nếu chẳng qua là một mình ta ngược lại thì cũng thôi đi, cùng lắm là vỗ tay hai đàng chia đôi, nhưng mà Vi Vi thì làm sao bây giờ? Vi Vi ở trong nội thất của đại nhân, ngoại trừ ta là ngoại viện này không có những trợ lực khác, không giống những thiếp thất khác của đại nhân phía sau lưng đều có một phương đội ngũ ủng hộ. Có một số việc cẩn thận một chút. không thể để xảy ra sai xót được.

Đây là muốn lưu mỹ cơ đó lại rồi, Thanh Cúc bĩu môi, tuy rằng nàng không thích, nhưng nàng là một vị thị nữ cũng không thể làm quá mức, không nóng không lạnh nói:

- Cũng không biết tổng trấn đại nhân đang ở Hoang Cổ Tử Địa thế nào rồi.

Dương Khánh nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mơ hồ từ giọng nói của nàng nghe được cảm giác Miêu Nghị đi Hoang Cổ Tử Địa là gặp báo ứng đấy, lắc đầu cười khổ, ngay sau đó lại ngẩn người. móc ra tinh linh, cau mày nói:

- Nói đến đại nhân, đại nhân đã nhắn tin tức tới rồi, chẳng lẽ là gặp chuyện phiền toái?

Hơi làm ra vẻ suy nghĩ, tiến hành trả lời, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Miêu Nghị lên tiêng liên nói:

“Dương Khánh, ta ở tại Hoang Cổ Tử Địa gặp chút phiền toái, tìm ngươi thương lượng một chút xem nên xử trí như thể nào.”

Dương Khánh lập tức hỏi: Không biết là phiền toái gì?

Miêu Nghị lúc này kê ra tình cảnh trước mắt. Dương Khánh xem xong trâm ngâm một phen, lại đáp: Còn xin đại nhân tận lực nói rõ ràng và cặn kẽ tình hình, không biết tình huống cụ thể ty chức sợ là cũng không có cách nào hạ thủ.

Loại chuyện như vậy Miêu Nghị tự nhiên sẽ không che giấu làm cái gì, Hoang Cổ Tử Địa lại không phải là bí mật gì của hắn, bàn nói tường tận làm sáng tỏ tình huống, nhưng mà có quan hệ đến bí mật của Hắc Thán thì nói cho qua.

Sau khi nghe xong. Dương Khánh yên lặng đứng lên, cầm tinh linh hai tay chắp phía sau lưng, từ từ đi ra khỏi đình, đi qua đi lại ở trong sân, tiến hành cắt tia chỉnh lý tình huống mà Miêu Nghị nói, suy tư về đôi sách.

Thanh Cúc yên tĩnh trở lại không có quấy rầy, biết Dương Khánh lúc này nhất định là đang suy nghĩ chuyện gì, không thể quấy rầy.

Sau một lát. Dương Khánh định lại bước chân, hơi thở ra một hơi, tinh linh chắp ở sau người lại sáng lên, hồi phục:

“Đại nhân, ty chức suy nghĩ không vẹn toàn, trước mắt chỉ có ba kế sách thượng, trung, hạ cung cấp cho đại nhân chọn lựa ứng đối, mong là có thể giúp đại nhân một tay.”

Suy nghĩ không vẹn toàn?

Miêu Nghị đang ở Hoang Cổ Tử Địa đối diện với tình cảnh rầu rĩ trước mắt vừa nghe thế vui vẻ rồi. Chỉ một chốc thời gian, liền cho ra thượng, trung, hạ ba sách để có thể chọn lựa rồi, nếu như cái này mà cũng kêu là suy nghĩ không toàn vẹn, vậy mình chẳng phải là không đáng một đồng nào sao? Không khỏi là quá khiêm nhường rồi!

Bất luận biện pháp có được hay không, dù sao so với lo lắng sốt ruột suông mà không có biện pháp nào còn tốt hơn. Miêu Nghị nhanh chóng trả lời: Nói nghe một chút, thượng sách là như thế nào?

Dương Khánh báo cho biết: Thượng sách tự nhiên là trốn tránh, nếu như đại nhân có thể có biện pháp tránh né những tà linh trong Hoang Cổ Tử Địa, tốt nhất không được là địch của những kẻ này. có thể né thì né, một mực trốn cho đến khi kỳ hạn xử phạt của Thiên Đình hoàn tất, có thể bình yên thoát thân, đây là biện pháp ổn thỏa nhất.

Miêu Nghị liếc mắt, đây coi là cái thượng sách chó má gì, nếu như có thể tránh né, ta còn cần phải hỏi ngươi sao? Không phải là bởi vì không có cách nào tránh né được mới đi hỏi ngươi đó sao?

Cái gọi là thượng sách hắn tự nhiên là phủi sang một bên, có chút khó chịu, bất quá vẫn là chịu khó nhịn hỏi tiếp: Trung sách thì sao?

Dương Khánh thấy Miêu Nghị nhanh như vậy liền hỏi trung sách, ngay cả suy tính đều không suy tính, đã biết không hợp với ý Miêu Nghị. Mà hắn chỉ sợ Miêu Nghị bị kích động sẽ làm loạn tỳ tính, Miêu Nghị khi mà đầu óc nóng lên thì sẽ như thế nào hắn sớm lĩnh giáo qua, xa không nói, chỉ nội vụ Thanh chủ cưới Chiến Như Ý, vị đại nhân này đã làm sự việc gì đó a! Hắn sở dĩ xếp chuyện trốn tránh vào thượng sách, chính là hi vọng Miêu Nghị cố hết sức không được làm loạn lên, có thê ổn thì phải ổn, ngàn vạn lần không được bị kích động.&
Bình Luận (0)
Comment