Phi Thiên

Chương 2377

Tiếp đó, ba ngón tay Ngọc Sát liên tục bắn ra, tạo thành ba hư ảnh giống như kiếm mang phát ra âm thanh leng keng, trên không trung xuất hiện ba tia sét màu máu, bổ lìa đầu ba người kia.

Sát khí như kiếm, trong nháy mắt phát ra, khí thế lôi đình không kịp trở tay, tức khắc tiêu diệt!

Ám U Lâm cực kỳ hoảng sợ, Miêu Nghị hít một hơi thật sâu, hắn tận mắt nhìn thấy ba người kia đều có cảnh giới Hóa Liên, thế mà lại bị Ngọc Sát tiêu diệt cực nhanh, tu vi Ngọc Sát ở bên ngoài chưa hẳn là cao, nhưng với thực lực hiện tại thì đã vô cùng khủng bố! 

Hiện tại hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Ám U Lâm vừa nghe cái tên “Ngọc Sát” đã sợ hãi đến vậy.

Xa xa, trong bóng tối, những người còn lại đang dòm ngó, tùy thời đều chuẩn bị tập kích, nhưng vừa thấy chiêu thức Ngọc Sát thi triển thủ đoạn diệt sát ba người kia, bọn chúng bắt đầu hoảng sợ, tựa hồ đoán được thân phận của hắn, đó là người mà bọn chúng không thể chọc được.

Hai mắt lạnh lẽo quét sang hai bên trái phải, Ngọc Sát hừ lạnh, hắn dùng toàn lực thi triển chiêu thức tấn công lúc này, một là muốn công khai thân phận, hai là muối kinh sợ những tên mang ý xấu, khiến bọn chúng không dám làm càn.

Sau đợt tấn công có hiệu quả dọa lui một đám ngươi âm thầm dòm ngó. Ngọc Sát phất tay, ba cổ thi thể bay đến, bị hắn thu hết vòng tay trừ vật, sau đó hai tay hướng xuống đất nắm nhẹ, lôi Miêu Nghị và Ám U Lâm ra khỏi mặt băng, một lần nữa rơi vào tay hắn. 

Miêu Nghị cũng phải buông tiếng thở dài:

- Chả trách ngươi có thể thoát khỏi đợt thanh trừ của Thiên Đình, ngươi hoàn toàn sở hữu thực lực làm vậy. 

Ngọc Sát trả lời đơn giản: 

- Thực ra bởi vì ta chạy trốn nhanh, nếu không cho dù có thực lực cũng không phải đối thủ của Thiên Đình.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Ám U Lâm:

- Lần đi băng cốc này không biết sẽ xuất hiện tình huống gì nữa, ta phải bảo vệ ngươi, lại còn che chở nàng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu đã có ta đi theo bảo hộ, không cần mang theo nàng làm gì nữa, oán linh nho nhỏ này quá vướng víu, không có không được, chiến giáp trên người nàng sẽ là của ngươi. 

Ám U Lâm kinh hãi, biết rõ Ngọc Sát muốn giết mình, Miêu Nghị cũng kinh

hoảng, vô thức quát lên:

- Dừng tay!

Ngọc Sát hơi khó hiểu, hỏi:

- Đối với ngươi, nàng vẫn còn ích lợi gì khác sao? Ta hiểu bên ngoài các ngươi trai gái có thứ “tình yêu” này, chẳng lẽ ngươi vừa ý nàng sao? Bởi vì gương mặt chết chóc này làm ngươi rung động? Hay là nàng ta xinh đẹp lộng lẫy hơn nhiều nữ nhân ngoài kia?

Kỳ thật Miêu Nghị cũng không hiểu tại sao lại che chở cho Ám U Lâm, chính hắn cũng không thể giải thích rõ ràng, đành lấy một lý do tự an ủi mình, đến khi hắn đến Long Huyệt còn dùng đến nàng. Nhưng thực tế thì sao? Khi hắn nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Ám U Lâm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khác, hắn đã từng buông tha người ấy tại ngự viên, người nọ cũng từng dùng ánh mắt tuyệt vọng như thế nhìn hắn.

Miêu Nghị nói:

- Nàng có thể tiến vào vòng tay trừ vật của ta, không cần phải giết nàng đâu.

Ngọc Sát nhíu mày, hắn không muốn giữ lại Ám U Lâm, nếu thuận lợi tiến vào Phượng Sào, hắn vẫn sẽ giết nàng, bởi vì làm sao hắn có thể chia sẻ tài nguyên cùng một tà linh khác được, nhưng bởi vì hiện tại còn cần sự phối hợp của Miêu Nghị. Vì vậy hắn buông tha cho nàng lần này.

Hắn lật tay lấy ra vòng tay trừ vật trống không. Ám U Lâm vô cùng biết ơn nhìn hắn gật đâu, xem như đồng ý.

Miêu Nghị tức thì vung tay, thu nàng vào trong vòng tay trừ vật.

Ám U Lâm là oán linh, hoàn cảnh bên trong Vòng tay sẽ không làm được gì nàng.

Sau khi làm xong, Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Đi thôi!

Ngọc Sát chạm vào vai hắn, hai người bổng chốc lóe lên, đi xa, nhanh chóng trượt vào trong núi băng trập trùng. 

Trong núi băng, nguy hiểm khó dò, hoặc cao ngất, hoặc hùng vĩ, hoặc dốc ngược. cấu tạo gần như tạo thành mê huyễn, lộ ra vẻ đẹp xanh thẳm mỹ lệ

Sau khi xâm nhập vào băng cốc, bởi vì có Miêu Nghị thi pháp áp bách đám âm hỏa nồng dập dọn thành một đường cho hai người đi vào khiến Ngọc Sát thở phào nhẹ nhõm, nếu không cho dù lấy tu vi của hắn hay thực lực mạnh hơn nữa cũng không thể nhờ vào hộ thể pháp cương chịu đựng được sự ăn mòn này, dù sao nguyên tố âm hỏa này có tác dụng khắc chế hắn.

Trong băng cốc, không khí rét lạnh đến thấu xương khiến Miêu Nghị kinh ngạc nếu không phải hắn tu luyện công pháp hệ hỏa có thể chống lạnh, cũng sẽ cảm giác cực kỳ lạnh lẽo. Hai người tạm dừng lại phân biệt phương hướng, Miêu Nghị thờ tay bẻ một cây măng bằng băng, dùng sức, đến khi vận dụng pháp lực không nhỏ mới có thể bẻ gãy.

Âm thanh băng vỡ quanh quẩn thật lâu trong băng cốc, Miêu Nghị quan sát bốn phía, sau đó nhìn đoạn măng bằng băng trên tay, có chút không ngờ nó có thể cứng rắn đến vậy.

Ngọc Sát đang phân biệt phương hướng cũng quay đầu nhìn hắn, giải thích:

- Băng ở đây cũng không phải loại bình thường, mà là Huyền Băng, nó đã có từ khi Hoang Cổ bắt đầu tồn tại, cho dù nói đây là Huyền Băng trăm triệu năm cũng không đủ, vô cùng cứng rắn.

Tiếng nói của hắn cũng quanh quẩn trong băng сốс.

Thì ra là thế, Miêu Nghị âm thầm gật đầu, đột nhiên thân thể khẽ động, lại bị Ngọc Sát túm lấy đi về phía trước. 

Vì để tránh quấy rầy thứ kỳ quái gì đó trong miệng Ngọc Sát, hai người liên tục đi qua những nơi khá thấp, cố gắng không đứng chỗ quá cao làm người khác chú ý.

Nhưng khi mới xuyên qua một dãy nói không lâu. Ngọc Sát đột nhiên ấn chặt bả vai Miêu Nghị, hai người dừng lại, hắn thấy Ngọc Sát đang cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

Miêu Nghị hỏi: 

- Có chuyện gì sao?

Vừa mới nói xong, hắn phát hiện tình hình không quá thích hợp, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách truyền từ đâu đến, thanh âm lanh lảnh như chuông bạc, là tiếng cười của nữ nhân, hay nói đúng hơn là tiếng cười của một đám nữ nhân.
Bình Luận (0)
Comment