Phi Thiên

Chương 2460

Trên vạn người tụ tập thành quả cầu tấm chắn khổng lồ nhanh chóng tự phòng ngự, đồng thời cũng nhanh chóng phá vòng vây về hướng đường cũ. Chữ Tử Sơn cũng không hổ là cận vệ quân kinh nghiệm sa trường, biết lúc này nếu phòng ngự chỉ có một con đường chết, phải giết một đường máu phá vòng vây, mới có thể đạt được một đường sinh cơ.

Vù Vù Vù...

Hàng ngàn hàng vạn đạo lưu quang chợt bắn ra, đuổi giết trên trận tấm chắn, âm thanh rung động không dứt.

Tấm chắn màu vàng trong nháy mắt bị vô số lưu quang xuyên qua, thế đi không yếu đánh trúng người sau tấm chắn, trong không trung một mảnh kêu thảm thiết, rối rít phân loạn rơi lả tả ra một đống người, giống như cạo đi một tầng xác ngoài thật dày trên cầu thể khổng lồ.

Chỉ một đợt công kích tựa hồ đã làm giảm gần một phần ba quân số.

Hắc Long ty bên phía Miêu Nghị cũng không phải ngồi không, cùng am hiểu tụ quần tác chiến, cầu thể do tấm chắn tạo thành muốn chạy trốn, bên này dưới sự chỉ huy liên hợp ăn ý của mọi người, cũng không chính diện giao phong, mà dùng phương thức vây kín giữ một khoảng cách nương theo phi hành. Hình cầu gia tốc chạy trốn. bọn họ cũng gia tốc theo vào. Hình cầu tốc độ hơi chậm, bọn họ cũng chậm lại, giữ vững tiến độ vây quanh đối tượng.

Dưới thực lực mang tính áp đảo, không cần thiết tạo thành thương vong bên mình, một đường vây quanh di động xạ kích là đủ rồi.

Trên dưới Hắc Long ty đích xác là nín lửa giận, được lắm, bọn họ cũng không chọc ai trêu ai đột nhiên toát ra một nhóm người đánh cho bọn họ tối tăm mặt mũi từ trong đất bò ra, giết huynh đệ bên này. Ngay cả tổng trấn đại nhân cũng nổi trận lôi đình ra lệnh giết không tha, bọn họ không hạ sát thủ mới là lạ, dù sao xảy ra chuyện gì cũng có người ở trên gánh đỡ, trách nhiệm không đến phiên bọn họ.

- Ngăn cản! Người nào theo ta đột phá vòng vây trọng thưởng! Phá Pháp cung, bắn!

Chử Tử Sơn ẩn núp trong đám người khẩn cấp triệu tập bộ hạ các nơi hoả tốc chạy tới cứu viện, rống giận không ngừng, thừa dịp khe hở của một lớp mưa tên công kích, mấy trăm đạo lưu quang trong viên cầu tấm chắn phân bắn ra bốn phương tám hướng, muốn đánh loạn tốc độ trận thế vây quanh vào tiết tấu, nếu không căn bản không có cách nào chạy trốn. Thực lực cá nhân của Chử Tử Sơn hắn khá cao. Tốc độ phi hành cũng nhanh, nhưng hắn không dám thoát khỏi phòng hộ của đại quân, một mình thoát khỏi phòng hộ chạy ra ngoài quả thực là chịu chết!

Các điểm vây quanh đại quân lập tức toát ra trận tấm chắn mười người một tổ, xông tới phía trước hợp lực ngăn cản lưu tinh tiễn lại bắn tới.

Trong tiếng ầm ầm, trận thế của đại quân vây quanh hoàn toàn không loạn chút nào, thật sự là uy lực của Phá Pháp cung phân tán bắn ra đối với một đại quân mà nói cũng không lớn, không tạo thành uy lực công kích tụ quần liên hiệp, người của một tiểu bộ bọn họ liên hiệp phòng ngự hoàn toàn có thể ngăn chặn.

Trận thế công kích vây quanh đại quân biến đổi, chia làm ba đợt thay phiên luân chuyển xạ kích, áp chế đối phương căn bản không có đường sống hoàn thủ. Sau khi gạt bỏ một phần lực lượng tương đối của đối phương, tiếp tục mù quáng toàn lực sử dụng xạ kích của Lưu Tinh tiễn cũng có chút lãng phí, trong địch nhân mấy mũi tên không có tác dụng gì, dù sao mỗi một mũi tên bắn ra cũng phải cần tiêu hao năng lượng.

Tiêu hao của một người sử dụng Phá Pháp cung có lẽ cũng không coi vào đâu, nhưng tiêu hao của mấy vạn người sử dụng Phá Pháp cung cũng không phải là số lượng nhỏ. Cho nên nói muốn nuôi một đội quân lớn như vậy không phải người nào cũng nuôi được.

Nơi xa, có một đội mấy trăm nhân mà dừng trên tinh không không dám tới đây. Vẻ mặt bọn họ đều hoảng sợ nhìn bên này.

Bọn họ không phải là ai khác, chính là đám quân vây khốn Vân Hoa các, bắt mọi người trong Vân Hoa các làm con tin trước đó, sau khi nhận được mệnh lệnh chạy tới gấp rút tiếp viện, ai ngờ không có viện binh, ngược lại nhìn thấy Đô Thống đại nhân gặp phải vây công thê thảm như vậy, người động thủ chính là nhân mà Thiên đình, thật không hiểu thế nào!

- Đại nhân, chúng ta phải xông lên sao?

Một gã tướng lãnh nhìn về phía chủ tướng giọng nói phát run.

Chủ tướng bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn ánh mắt của hắn giống như nhìn tên ngu ngốc.

Những người còn lại cũng có ánh mắt đồng dạng, phảng phất như đang nói..., còn cứu cái rắm! Mấy vạn đại quân Thiên đình vây công, người nào cũng có Phá Pháp cung, điều này nói rõ là bọn họ đã đụng vào cận vệ quân, chúng ta xông lên đi còn chưa đủ nhét kẽ răng của người ta.

Nhưng làm chủ tướng hắn lại nói không thể nói không cứu, nếu không tội lỗi khó thoát, nhưng hắn tự có giải thích, thần sắc mặt ngưng trọng nói:

- Cận vệ quân là quân đội bên cạnh bệ hạ, xuất hiện ở chỗ này vây công Đô Thống đại nhân có lẽ là Đô Thống đại nhân đã phạm phải chuyện gì mà chúng ta không biết, chúng ta tiến lên hỏi thăm, hỏi xem tình huống như thế nào rồi mới quyết định!

Trong lòng mọi người nói thầm, đợi hỏi rõ tình huống, không biế Đô Thống đại nhân đã chết bao lâu rồi.

Nhưng vào lúc này không có ai phản đối trừ phi muốn chết, cùng kêu lên lĩnh mệnh:

Chủ tướng vung tay lên, vội vàng mang người bỏ chạy, sợ chạy chậm muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cũng có tu sĩ đi qua khu vực này, bị tiếng đánh nhau kinh thiên động địa làm cho kinh hài chạy tới nhìn đến cùng, sau khi thấy rõ là tình huống nào vội giật mình, tình huống gì vậy? Nhân mà thiên đình lại ẩu đả lẫn nhau? Vội vàng rời đi, tránh cho tự tìm phiền toái.

Mà lúc này tấm chắn trận khổng lồ bị vây khốn đã biến thành một đoàn nho nhỏ, chỉ có mấy trăm tấm chắn hồng tinh làm thành một đoàn, cũng không chạy trốn nữa. Vì biết chạy trốn cũng không thoát. Chử Tử Sơn khàn cả giọng nói:

- Ta chính là mệnh quan Thiên đình, phụng thiên thừa vận trấn giữ Dậu Đinh vực, muốn xử trí cũng không tới phiên các ngươi động thủ, có biết hậu quả giết ta như thế nào hay không!

Lời này đúng là có hiệu quả, vọng động giết chết Đô Thống trấn giữ một phương cũng không phải là chuyện nhỏ, đây đã là chư hầu một phương về tinh không mà trị. Thế công tạm dừng, chủ tướng các bộ đều nhìn về Miêu Nghị và Mục Vũ Liên đang đứng ở khu vực sụp đổ nơi xa.

Mục Vũ Liên cũng nhìn về phía Miêu Nghị.

Miêu Nghị xoay người đi tới chính giữa mười mấy tên thương binh đang nằm trên đất, đứng bên cạnh mấy tên huynh đệ Hắc Long ty chết trận. Vẻ dữ tợn trên mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói:

- Hiện tại biết giảng đạo lý rồi sao, sao lúc giết người của ta không nghe ta giảng đạo lý! Bắt sống, mang tới quỳ xuống tạ tội với huynh đệ Hắc Long ty đà chết!

Thanh âm ù ù quanh quần trong tinh không.

Mục Vũ Liên xoay người, phất tay ra hiệu!

Âm thanh ùng ùng tái khởi. Hơn vạn nhánh lưu quang chợt bắn ra, mấy trăm tấm chắn hồng tinh tạo thành một đạo phòng ngự cuối cùng hoàn toàn sụp đổ. Chử Tử Sơn không thể phòng thủ dẫn hơn mười mây tên thủ hạ mặc chiến giáp hồng tinh may mắn còn sống sót giống như phát điên.

- A!

Điên cuồng hét lên giết tới một phương hướng.
Bình Luận (0)
Comment