Phi Thiên

Chương 2502

Vân Tri Thu gật đầu dời bước, Diệp Dịch một đường mau mời, thúc nàng càng nhanh một chút, trong lòng nàng xác thực cũng gấp gáp, trên tay lấy ra tinh linh liên hệ với đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở bên ngoài.

Đám người Thiên Nhi, Tuyết Nhi ngoài thủ thành cung vừa nhận được tin tức từ Vân Tri Thu không lâu, liền đã nhìn thấy đám người Vân Tri Thu đi ra thủ thành cung vút không bay về phía cửa thành đông. Thấy Vân Tri Thu bình an, mấy người yên tâm, cũng tấn tốc chạy về hướng thành đông.

Tuy bọn họ không thể phi hành tại Thiên phố, nhưng hiện nay Thiên phố đã trống trơn, làm phép lao nhanh lại không có gì trở ngại.

Ngoài thành, Miêu Nghị liếc mắt nhìn xuống điểm hương hỏa sau cùng trên nén tàn hương cắm dưới đất, chậm rãi đưa tay lên, hơn vạn người sau lưng vang động tiếng xạt xạt của giáp trụ, toàn bộ Phá pháp cung hiện ra trong tay, Lưu Tinh tiễn đặt lên dây, ngắm chuẩn hướng cửa thành, nháy mắt sát khí ngập trời.

Làm thật? Thủ quân trên đầu thành sợ đến tâm kinh mật lạnh, kẻ nào kẻ ấy coi chừng cánh tay đang giơ lên của Miêu Nghị, đều biết một khi cánh tay kia chém xuống, cũng là thời điểm vạn tên cùng bắn

- Gia hỏa này đúng là thằng điên!

Trên lầu các Tả Nhi hừ lạnh một tiếng.

Vừa mới nói xong, mấy người trong lầu các khẽ ló đâu ra, nhìn hướng đám người Diệp Dịch cùng Vân Tri Thu từ trên trời giáng xuống đầu tường.

Miêu Nghị ở ngoài thành cũng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Vân Tri Thu, kẻ sau cũng nhìn thấy hắn, bốn mắt nhìn nhau.

Xác nhận Vân Tri Thu bình an, xác nhận nàng thật không việc gì, băn khoăn trong lòng Miêu Nghị cuối cùng cũng được thả xuống, cánh tay giơ lên khẻ gạt ra, cung tiễn súc thế đợi phát sau lưng lại hoa lạp một tiếng buông xuống.

Nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người trên đầu thành đều rơi ở trên người Vân Tri Thu.

Thấy nữ nhân này vừa xuất hiện, lập tức thế cục đang châm đốt lập tức bị áp xuống, cho dù không nhận thức cũng cơ bản đoán được nàng là ai.

Bốn nữ nhân mang theo khăn che mặt chen cùng một chỗ nhìn nhìn động tĩnh dưới thành, lại nhìn nhìn Vân Tri Thu, trong mắt cư nhiên nhịn không được lộ ra thần tình hâm mộ.

Nhân mã dưới thành dọa người như thế, khí thế hung hãn như thế. Khiến cho thủ quân trên đầu thành đều sợ đến biến sắc, sợ đến Thiên phố triệt để hỗn loạn, lại gần gần chỉ bởi nữ nhân này vừa lộ mặt, tựa hồ lập tức ép xuống khí tức hung diễm của hổ lang chi sư ngoài thành.

Cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ vừa lộ diện đứng đó mà thôi, lập tức khiến cuồng triều sắp sửa ập tới ngừng lại!

Cái gì gọi là phong quang? Đây mới thực sự gọi la phong quang!

Bốn nàng đột nhiên phát hiện vinh quang mà gia thế bối cảnh của mình mang đến, ở trong trận trượng chỉ chực máu chảy thành sông thành quả thực yếu ớt vô cùng, đột nhiên phát hiện hư hoa trước kia so sánh với tình cảnh hôm nay thật đúng là mất hứng, loại phong quang này thật là ngay cả với thân phận địa vị như bốn người nàng cũng không có được.

Sắc mặt sau lớp sa mỏng cua Mị nương không dễ nhìn cho lắm. Ánh mắt sít sao coi chừng Vân Tri Thu, giống như Vân Tri Thu đoạt mất thứ gì của nàng, truyền âm hỏi Câu Việt:

- Nữ nhân này chính là quả phụ kia?

Câu Việt đáp lời:

- Hẳn là thế

Mị nương hừ lạnh:

- Cũng chẳng xinh đẹp là mấy, còn là quả phụ, Ngưu Hữu Đức làm sao vừa mắt vơi loại nữ nhân này.

Câu Việt trầm mặc, cái thứ như tướng mạo hắn thật không biết nên nói làm sao cho phải, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng có xinh đẹp gì đâu, nhưng ngươi thấy ngươi ta không phải vẫn cứ thành thật cúi đầu, phu nhân đã qua đời cũng không xinh đẹp bằng ngươi, nhưng nếu phu nhân còn sống. Ở đây còn chỗ cho ngươi không?

Trong bốn nàng. Khấu Văn Lục công nhiên quay đầu hỏi:

- Văn Lam, nữ nhân kia chính là Vân Tri Thu?

Ánh mắt chúng nhân đồng thời cùng nhìn về phía Khấu Văn Lam, Khấu Văn Lam cười khô một tiếng, gật đầu nói:

- Là nàng!

Chúng nhân lần nữa quan sát Vân Tri Thu, tựa hồ muốn tìm ra rốt cuộc trên người Vân Tri Thu có ưu điểm gì, đáng tiếc không nhìn được chính diện.

Thấy người mặt dưới buông xuống Phá pháp cung, Diệp Dịch trùng trùng thở phào một hơi, xem ra kéo nữ nhân này tới đây quả nhiên được việc.

Tuy biết Miêu Nghị làm thế là vì mình, nhưng Miêu Nghị điên cuồng thế này, Vân Tri Thu cũng tức giận vô cùng, nhưng vừa đặt chân lên đầu thành. Đưa mắt nhìn xuống tình hình bên dưới, thân tâm nháy mắt sững sờ.

Từng cây chiến kỳ sau khi tắm máu rách rách nát nát phật tung bay trong gió, dưới chiến kỳ kia là từng tên giáp sĩ nhếch nhác tả tơi như vừa bò ra trong núi thây biển máu, người nào người ấy máu nhiễm chiến giáp, không ít người mất tay mất chân, trên mình không ít người còn mang theo vết thương sâu hoắm, cắt vỡ cả chiến giáp, có người một vài đạo, có người là mấy đạo. Thậm chí là hơn mười đạo, rách rách nát nát đứng thẳng tắp sừng sững dưới kia, trên cơ bản tìm không ra người nào không thụ thương, từng khuôn máu nhầy nhụa máu chen lẫn lệ ngân, khiến người vừa nhìn liền có thể tưởng tượng ra được những người này cuối cùng đã trải qua chém giết tham liệt đến nhường nào. Không biết bằng cách nào mà sống sót được.

Một cỗ khí tức bi tráng cứ thế sống sờ sờ đập mặt mà đến, thấm sâu vào trong tâm thần nàng.

Nhìn lại Miêu Nghị đang đứng trước trận tiền. Vết máu trên chiến giáp tuy không quá nhiều, trên mặt cũng không thấy có thương tích, nhưng vài đao vết máu bắn vẩy trên khuôn mặt lại cực kỳ gai mắt, khiến tâm huyền nàng run lên.

Mới đầu nàng vốn oán trách Miêu Nghị, chuẩn bị nhao một trận với hắn, nhưng một khắc này, nhìn thấy Miêu Nghị cư nhiên bởi nghe nói mình bị bắt vào thủ thành cung lập tức mang một quần tàn binh thế này chạy tới, ý niệm trách cứ, ý niệm oán giận đều biển mất tăm.

Đứng trên đầu thành si si nhìn Miêu Nghị, tâm vụn! Lòng say!
Bình Luận (0)
Comment