Phi Thiên

Chương 265.1

Tiếu Tiếu đứng ở mũi thuyền vung tay áo lên, phóng vút lên cao, trường quần kéo theo dưới chân nàng gây ra sóng lớn, trong nháy mắt xuyên phá khí cầu bảo vệ thuyền hoa, thấp thoáng một cái đi mất.

Đột nhiên nước từ bốn phương tám hướng vọt tới ép mạnh làm cả con thuyền hoa vỡ tan tành, đợi đến khi mọi người trên thuyền nổi lên mặt nước đạp sóng ngắm nhìn bốn phía, không biết Tiếu Tiếu đã bay đi phương hướng nào rồi.

Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía Hoắc Lăng Tiêu hỏi:

- Đại ca, Tiếu Tiếu là ai?

Hoắc Lăng Tiêu lại đưa mắt nhìn về phía Ngọc Đô phong, không biết đang suy tư điều gì, chẳng qua là thuận miệng nhàn nhạt đáp lại:

- Biết quá nhiều đối với đệ không có lợi.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Đắc tội với người của Đô Đốc phủ, chúng ta làm thế nào thoát thân?

- Đã không còn chuyện gì nữa rồi, coi như các ngươi may mắn, đã có người hóa giải giúp các ngươi. Ta còn có việc, đi trước một bước.

Hoắc Lăng Tiêu uốn người đạp sóng đi, thoạt nhìn tu vi không cao lắm, thật ra y vẫn giấu giếm không muốn để bại lộ thân phận trước mặt Miêu Nghị.

Không sao? Hóa giải? Miêu Nghị ngạc nhiên, nhưng chợt hiểu ra, hẳn là nhờ vị cô nương Tiếu Tiếu kia xuất thủ.

-----------

Dưới ánh trăng, Ngọc Đô phong, bên ngoài Đô Đốc phủ, trên sườn núi, Lan Hầu đứng chắp tay đang ngắm Ngọc Hồ.

Một đạo hào quang tím bay tới, Tiếu Tiếu thình lình hiện thân, lắc mình đứng bên cạnh y. Hai người đứng sóng vai thế nhưng một người nhìn ra phía trước, người kia nhìn về phía sau, không hề đối mặt.

Nam nhân đầu đội Tử Kim quan, mặc áo bào tím thêu chỉ vàng, đường đường chính chính, anh khí bức người.

Nữ nhân quần thường phiêu diêu, thỉnh thoảng gió thổi để lộ ra đôi chân thon thả như ngọc, vóc người tuyệt mỹ, xinh đẹp quyến rũ.

Dưới ánh trăng, một nam một nữ đứng sóng vai quay mặt ngược hướng nhau, mắt nhìn thẳng, một nhìn chân núi, một nhìn vào tấm biển đề chữ Đô Đốc phủ, một ánh mắt thâm thúy, một ánh mắt bình tĩnh.

Hồi lâu sau, Lan Hầu mặt không đổi sắc nói:

- Hôm nay nàng làm quá đáng rồi.

- Vậy sao, so với chuyện mà ngươi đã làm với ta có thể coi là quá đáng sao?

Tiếu Tiếu không thèm để ý đáp lại.

- Nơi này là đô thành thuộc quyền cai quản trực tiếp của Quân Sứ, nàng không nên mang tính mạng bao nhiêu tín đồ trên Ngọc Hồ làm trò đùa, chọc giận Quân Sứ cũng không có lợi cho nàng.

- Là người của Đô Đốc phủ ngươi lấn hiếp người quá đáng, chỉ là mấy tên tiểu lâu la cũng dám coi thường thuyền ta đang ngồi.

- Bọn họ không biết nàng là ai, cũng không làm sai, chuyện liên quan đến an nguy vô số tín đồ, uy nghiêm chấp pháp của Đô Đốc phủ ở đô thành không thể xâm phạm, bất kỳ kẻ nào dám thách thức nhất định phải nghiêm trị!

- Mới vừa rồi giết ta hai người của Đô Đốc phủ ngươi, ngươi chuẩn bị làm gì ta bây giờ?

Sắc mặt Lan Hầu sa sầm, yết hầu giật giật, rốt cục lui lại một bước, tránh không nhắc tới chuyện Tiếu Tiếu giết người trên thuyền:

- Kẻ giết người trên Phương Thốn đảo chính là thủ hạ của nàng sao?

- Không thể nói lung tung, ngươi có chứng cớ gì?

- Trước hết giao người ra đây, nếu sau khi tra hỏi không liên quan tới bọn họ, tự nhiên sẽ thả bọn họ.

- Nếu ngươi có chứng cớ, ta sẽ giao người cho ngươi, không có chứng cớ, ngươi đụng đến người của Nguyệt hành cung của ta thử xem, đến trước mặt Quân Sứ ta cũng không sợ ngươi.

- Rõ ràng là nàng gây sự vô lý!

- Gây sự vô lý?! Vậy ta sẽ gây sự vô lý cho ngươi xem, người trên Phương Thốn đảo là ta ra lệnh cho người giết, kẻ đầu sỏ gây tội đang đứng bên cạnh ngươi. Con người ngươi vẫn luôn lòng dạ độc ác, chuẩn bị làm gì ta? Là giết ta, hay là bắt ta đi gặp Quân Sứ?

- Tiếu Tiếu, nàng đừng ép ta.

- Câm miệng! Tiếu Tiếu là tên ngươi có thể gọi sao, ngươi có tư cách gì gọi ta như vậy?

Tiếu Tiếu thình lình quay đầu lạnh lẽo nhìn vào gò má Lan Hầu quát.

Lan Hầu im lặng một hồi, mặt không đổi sắc. Ánh mắt y phức tạp, nhìn chằm chằm phía trước không nhúc nhích, hai tay chắp sau lưng từ từ đưa ra vịn lấy ngọc đái, đổi đề tài nói:

- Người kia bất kể là tu vi hay là địa vị, hoặc là tài mạo đều không xứng với nàng. Cũng chưa chắc là thật lòng đối tốt với nàng, hai người các ngươi chênh lệch quá lớn, có lẽ là y coi trọng thứ nàng có thể cho y. Hai người các ngươi không thích hợp ở chung.

- Lan Đại Đô Đốc, phải chăng là Đô Đốc phủ vươn tay quá dài, ngay cả chuyện riêng của ta cũng muốn quản?

Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, nở một nụ cười nói:

- Ta yêu và sống chung với nam nhân nào thì mặc xác ta, ngươi có tư cách gì quản ta?

Lan Hầu mím chặt đôi môi đáp:

- Ta chẳng qua là thiện ý nhắc nhở, không có ý tứ gì khác.

- Cần ngươi nhắc nhở sao, còn có nam nhân nào ác hơn ngươi đối với ta! Ngươi là hạng người vô tình vô nghĩa cũng xứng nhắc nhở ta sao?

Nàng quay đầu lại nhìn vào má y, cười lạnh nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, người của Đô Đốc phủ ngươi là ta giết, ngươi muốn thế nào?

Hai tay Lan Hầu vịn ngọc đái dần dần siết chặt thành quyền, hít sâu một hơi nói:

- Không nên ép ta! Nàng phải tự biết mình không phải là đối thủ của ta, nếu có lần sau nữa, nhất định không tha thứ. Để hai món pháp bảo kia lại, nàng đi đi!

Thấy nam nhân này từ đầu tới cuối không nhìn mình một lần nào, Tiếu Tiếu cắn chặt đôi môi, phất phơ bay lên, tư thái đẹp đẽ như tiên nữ giáng trần.

Trường quần màu vàng sáng phất phơ, nhẹ nhàng lướt qua trước mũi Lan Hầu. Lan Hầu không tránh né, mắt vẫn nhìn thẳng, đứng yên không nhúc nhích, ngửi được một mùi thơm quen thuộc từ trường quần kia.

Tiếu Tiếu bay phất phơ vung tay áo lên, hai món pháp bảo bắn ra, cắm vào mặt đất sau lưng Lan Hầu, Lan Hầu vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Tiếu Tiếu quay đầu lại liếc nhìn, đôi môi cắn chặt, hào quang tím chợt lóe, trong nháy mắt biến mất giữa bầu trời đêm.

Lúc này hai người trước đó bị đả thương mới từ bên trong Đô Đốc phủ vọt ra, hỏi:

- Đô Đốc, làm sao bây giờ?

- Thông báo cho bên dưới thu tay lại, chuyện này đến đây chấm dứt, không nên làm lớn chuyện nữa!

Lan Hầu vẫn quay lưng lại nhàn nhạt nói.

- Không phải nói thà giết lầm cũng không bỏ sót sao?

Một người giật mình nói:

- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy? Chuyện này đã kinh động Quân Sứ, nếu Quân Sứ hỏi tới làm sao bây giờ? Nếu ngài không muốn xử lý nàng, có thể để cho Quân Sứ xử lý…

Lan Hầu thình lình quay đầu lại, mắt lóe lên vẻ tàn khốc, lạnh lùng cắt lời:

- Ta nói chuyện này đến đây chấm dứt, ngươi không muốn nghe, hay là không nghe thấy?

- Dạ! Thuộc hạ hiểu rồi.

Người kia nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Tên còn lại vội vàng thi lễ nói:

- Chúng ta không có ý gì khác, chẳng qua là nghĩ giùm cho Đại Đô Đốc mà thôi. Đêm giao thừa gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Ngọc Hồ, sợ Đại Đô Đốc khó lòng ăn nói trước mặt Quân Sứ.

- Không cần các ngươi quan tâm, ta sẽ tự đi giải thích với Quân Sứ.
Bình Luận (0)
Comment