Phi Thiên

Chương 2847

Tư Mã Vấn Thiên phản bác, thực ra hắn cũng hiểu rằng Ngưu Hữu Đức không thể nào phát hiện thân phận của Phi Hồng được cho dù trước kia Tả Bộ cố kỵ không dám động vào Phi Hồng, nhưng vẫn có thể âm thầm mượn tay Khấu gia xử lý sạch sẽ Phi Hồng rồi, hơn nữa, khi Ngưu Hữu Đức gia nhập vào Khấu gia cũng không thể nào đoán trước được sẽ đi đến Quỷ Thị, càng không thể biết được cục diện sẽ biến chuyển thành tình trạng của ngày hôm nay, để có thể tiến hành lợi dụng Phi Hồng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có một khả năng, hắn đã biết trước việc bệ hạ tổ chức tiệc mừng thọ cho Hạ Hầu Thác, không khó để suy đoán được việc này, vì thế hắn bắt đầu làm khó dễ Phi Hồng, đơn thuần là lợi dụng quan hệ giữa Phi Hồng và Lục Bà Bà để tiến vào Ngự Viên, do đó hắn không biết thân phận nằm vùng của Phi Hồng, nếu không thì hắn đã mượn cơ hội này đã gạt bỏ Phi Hồng đi rồi, chẳng cần thiết phải đặt một con mắt của người khác ở bên cạnh mình, náo loạn cuộc sống hằng ngày của hắn khó có thể bình an.

Mặc dù đã nghĩ thông suốt, hắn vẫn nhìn chằm chằm Phi Hồng bằng đôi mắt buốt giá:

- Vậy thì vì sao ta lại nhận được tin tức, ngươi đã bị Ngưu Hữu Đức thu mua?

cùng khiếp sợ:

- Tả Sứ đại nhân, tin tức đó nhất định sai lầm, bản thân Ngưu Hữu Đức ăn bữa nay còn phải lo cho bữa mai, làm sao có thể mua chuộc thuộc hạ được chứ? Kính xin Tả Sứ đại nhân minh xét!

Nàng biết rõ nếu tin tức nàng đã đi theo Miêu Nghị bị truyền ra ngoài, không chỉ có một mình nàng chết thảm mà thôi.

Tư Mã Vấn Thiên quan sát từng phản ứng của nàng, sau đó chậm rãi dời bước tránh đường, đoạn nói tiếp:

- Đi thẳng về phía trước, mẹ của ngươi đang chờ ngươi ở đó, không nên kéo dài quá lâu, kẻo Ngưu Hữu Đức nghi ngờ thêm.

Suýt chút nữa thì Phi Hồng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nhưng vừa nghe thấy mẫu thân nàng đang ở đây, sự sợ hãi trong lòng đã thay thế bằng vui vẻ không rõ.

- Cảm tạ Tả Sứ đại nhân, cảm tạ Tả Sứ đại nhân!

Phi Hồng gần như bật khóc, nhanh chóng xoay người nâng váy chạy như bay, đã quá nhiều năm rồi nàng mới gặp lại mẫu thân của nàng, chỉ nhờ cấp trên truyền tin tức xác nhận đối phương vẫn còn sống.

Đi đến cuối sơn cốc, đập vào mắt Phi Hồng là một thác nước đang đổ thẳng xuống, bên dưới là một người phụ nữ mặc áo xám, gương mặt không hề trang điểm, bà tỏ vẻ bất an đứng đó, chỉ nhìn thoáng qua đã có thể thấy dung mạo xinh đẹp của bà, chẳng qua thần sắc tang thương giăng đầy trên khuôn mặt, đã không còn tao nhã năm xưa, chính bà cũng không biết vì sao bà lại bị mang đến đây.

Một người con gái bỗng vọt vào từ cửa vào sơn cốc, cả hai người chạm mặt nhau trong khoảnh khắc trên hai gương mặt tuyệt sắc có nét tương tự nhau, người vừa chạy đến tất nhiên là Phi Hồng.

Người phụ nữ kia hơi nghi hoặc, nhưng vừa thấy Phi Hồng kinh ngạc. Sau đó rơi lệ như suối tuôn, hai tay bà không khỏi run nhẹ, dường như ý thức được điều gì đó.

- Mẹ!

Phi Hồng kêu lên, mang theo vô vàn bi thương cùng mọng nhớ, sau đó chạy nhanh đến, quỳ sụp xuống rồi ôm lấy hai chân bà, khóc đến mức cào xé tâm can.

Bà cũng rơi lệ theo, hai tay run rẩy xoa đầu Phi Hồng, giọng nói cũng run theo:

- Ngạo Tuyết... Ngạo Tuyết... Có phải là con thật không?

Năm đó hai mẹ con nàng gặp nạn, rơi vào trong tay Giám Sát Tả Bộ, sau đó chia cách nhau trong lao, chẳng được gặp mặt bao giờ, năm đó vẫn còn là một cô bé, hiện tại đã trở thành bộ dáng hiện tại, cho dù bà là mẹ nàng cũng không nhận ra được rồi...

Tư Mã Vấn Thiên đang chờ đợi bên ngoài, trong chốc lát nghênh đón một vị khách khác, chính là Lục Bà Bà.

Tư Mã Vấn Thiên vừa nhìn thấy Lục Bà Bà, thần thái khác hẳn so với khi gặp mặt Phi Hồng, chắp tay nói:

- Lục tỷ tỷ, đánh bạo quấy rầy, mong rằng tỷ không trách ta.

Lục Bà Bà chống quải trượng đi thật chậm rãi, khẽ thở dài nói:

- Tả Sứ đại nhân cho gọi lão thân há lại không dám đến chứ.

Vẻ mặt Tư Mã Vấn Thiên tức thì cười khổ, chắp tay lần nữa, cúc cung khom người:

- Trước đó cần phải giả vờ giả vịt mà thôi, tất cả chỉ vì bảo hộ ngài, nơi đây không có người ngoài. Lục tỷ tỷ không cần phải mỉa mai ta làm gì.

Lục Bà Bà từ chối cho ý kiến, hỏi:

- Nói đi, có chuyện gì mà tìm lão thân đến đây, chẳng lẽ liên quan đến Ngưu Hữu Đức?

Tư Mã Vấn Thiên:

- Lục tỷ tỷ sáng suốt, quả thực là vì hắn ta.

Lục Bà Bà:

- Rốt cuộc thì tên tiểu tử đó đã gây chuyện gì rồi, vì sao ngươi lại phải đích thân ra mặt thế?

- Hừ! Lá gan của tên tiểu tử đó không nhỏ chút nào, dám náo loạn với Doanh Vô Khuyết, con trai Doanh Cửu Quang tại Hành Cung...

Tư Mã Vấn Thiên kể lại đại khái tình hình lúc đó.

Sau khi nghe xong, Lục Bà Bà yên lặng hồi lâu, hỏi:

- Vậy thì có quan hệ gì với lão thân?

Tư Mãn Vấn Thiên nhíu mày, đi tới đi lui nói:

- Đủ loại dấu hiệu biểu hiện bên ngoài, tất cả đều cho thấy tên kia cố ý làm náo loạn, dường như cố ý nhằm vào vị trí Đô Thống U Minh kia, nói cách khác, từ lúc hắn ngược đãi Phi Hồng đã bắt đầu vạch ra kế hoạch rồi.

Lục Bà Bà:

- Nếu ngươi đã hoài nghi hắn có vấn đề ngươi chỉ cần phái người bắt hắn từ Lục Ương Viên là được rồi, chẳng lẽ lão thân sẽ ngăn cản ngươi à?

Khóe miệng Tư Mã Vấn Thiên co rút, lắc đầu cười khổ:

- Tiểu tử kia rất không đơn giản, ván cờ này triển khai ngoài sáng, không để cho ai tránh thoát được, ngay cả bệ hạ cũng nhúng tay vào bệ hạ biết rõ hắn giở trò quỷ, nhưng vẫn không làm gì được hắn, trái lại phải giúp hắn thực hiện được nguyện vọng, ngươi nghĩ sao ta bắt hắn được?

Lục Bà Bà:

- Vậy thì mục đích ngươi tìm lão thân đến đây là gì?

Tư Mã Vấn Thiên:

- Có một số việc có thể giả bộ làm ngơ, nhưng có một số việc phải nắm chắc trong tay, ta chưởng quản Tả Bộ, không thể chối bỏ trách nhiệm được, đương nhiên là bệ hạ sẽ khống chế đại cục trong tay rồi, nhưng ta cũng phải xử lý tốt những việc râu ria còn lại ván bài này đã được dựng lên từ khi Ngưu Hữu Đứa ra tay với Phi Hồng, rốt cuộc thì Ngưu Hữu Đức gạt Phi Hồng, hay là Phi Hồng đã biết trước việc này rồi, ta không thể xác nhận được chuyện này, Lục tỷ tỷ đã ở chung với Phi Hồng nhiều năm rồi, dưới đôi mắt tinh tường của Lục tỷ tỷ, ắt hẳn đã nhìn ra được điều gì rồi, phải không?
Bình Luận (0)
Comment