Phi Thiên

Chương 2868

Mối quan hệ giữa Nam quân thủ lĩnh Thiên Vương Hạo Đức Phương và quản gia Tô Vận theo lời truyền không phải là bí mật gì. Miêu Nghị ít nhiều cũng đã nghe nói qua, có người ca tụng câu chuyện này, có người nực cười, tóm lại tất cả theo lời truyền đều hướng về Tô Vận, chính là nữ nhân yêu mến của Hạo Thiên vương, cũng không nghe nói Hạo phủ có người bác bỏ tin đồn, hiển nhiên là có khả năng rất lớn, không ngờ Thanh Nguyệt lại tịch thu tài sản chém cả nhà Tô Vận, khó trách rồi...

Chẳng trách bị cách chức thành sơn thần, thì ra là thế. Miêu Nghị nhìn ngọc điệp trong tay, Thanh Nguyệt cũng không hề tường thuật ân oán giữa mình và Hạo Đức Phương, chỉ nói từng là Nam Tuần sát sứ, vì đắc tội người mà trở thành sơn thần. Nhưng mà ngẫm lại cũng có thể hiểu, người ta còn chưa biết có thể thành công ứng chinh hay không, tất yếu có cần phải viết cặn kẽ sự tình lên khối ngọc điệp vô tri, lưu chuyển qua tay không biết bao nhiêu người kia? Cũng như vậy, Long Tín chỉ viết vài chữ vắn tắt, không viết tỉ mỉ rõ ràng.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Còn Long Tín thì xảy ra chuyện gì?

Kim Mạn lại bị chấn kinh lần nữa, không nhắc tới tâm tình trả lời:

- Long Tín? Long Tín bị cách chức Hầu gia kia? Hắn cũng tới đầu hay sao?

Miêu Nghị:

- Không sai, chính là hắn.

Kim Mạn:

- Ta bị vây trước khi Long Tín là Hầu gia, cũng là sau khi thoát vây, tra duyệt tình hình bên ngoài mới biết Long Tín bị cách chức, chỉ nghe nói là đắc tội Chu Triệu, Nguyên soái hiện nay, liệt kê một số tội danh, ta đoán chừng đều có vấn đề cụ thể vì sao bị cách chức bên này cũng không rõ ràng, ta không tiện nói lung tung chuyện của Thánh Vương.

Hai người ngưng hẳn liên hệ, Kim Mạn nhanh chóng đi tìm Dương Khánh trao đổi chuyện này, còn Miêu Nghị thì ở tại phòng, chắp tay đi tới đi lui, có chiêu hay không?

Vân Tri Thu chờ một hồi, hỏi:

- Hai người này xảy ra chuyện gì?

- Má nó, lai lịch một vị lớn so với một vị lớn...

Miêu Nghị nói sơ qua thông tin vừa nắm được.

Long Tín không nói đến, Thanh Nguyệt thật làm cho Vân Tri Thu tặc lưỡi hít hà, trước hết không nói bối cảnh, không bị Tô Vận giết chết coi như là mạng lớn rồi, đổi người bình thường thù diệt môn a. Ai không báo thù rửa hận, Tô Vận có thể để cho Thanh Nguyệt bình yên sống bao nhiêu năm như vậy, coi như là giơ cao đánh khẽ rồi, cũng không biết sau lưng có nhân tố ngăn cản của Hạo Đức Phương hay không.

- Rốt cuộc là thu hay không thu chứ? Hai người không đi, vẫn ở đó chờ câu trả lời đó mà.

Vân Tri Thu tỏ ý ra hiệu Tinh linh trong tay. Thợ mộc bên đó vẫn còn bên cạnh bọn họ.

Miêu Nghị cau mày nói:

- Sao lạo trùng hợp hai người cùng xuất hiện như vậy, trong này có vấn đề gì hay không. Có phải là có người phái tới cố ý đảo loạn hay không? Còn nữa, đã từng thân cư địa vị cao như vậy, có thể nghe hiệu lệnh của ta sao? Thu hai người này sẽ có nhiều hậu quả?

Vân Tri Thu khóa mi im lặng, đây chính là chuyện làm người đau đầu, liếc mắt nho sinh đứng cạnh, truyền âm nói:

- Chủ ý là Dương Khánh, nếu không hỏi Dương Khánh nhìn nhận ra sao?

Lần này, Miêu Nghị rất quyết đoán, lập tức lấy Tinh linh ra liên hệ cùng Dương Khánh.

Luyện Ngục vô lượng tinh. Dương Khánh và Kim Mạn cùng đi khỏi Thánh chủ phủ đệ, sóng vai từ từ đi tới vách núi bên bờ biển, gió biển thổi ngược về, Dương Khánh cau mày có vẻ như không hiểu.

Nhận được truyền tin của Miêu Nghị, Dương Khánh cũng không có chủ ý, hắn cũng không ngờ Quỷ Thị Tổng Trấn phủ nhận người lại có nhân vật như vậy đến đầu phục, không nói ý đồ đến thật giả của đối phương, nếu chiêu nhập người như vậy, Miêu Nghị có thể khống chế sao? Người như vậy có thể chịu Miêu Nghị phục dùng sao? Không làm được là dẫn sói vào nhà a!

Sau khi hai người thương nghị một phen, Dương Khánh vẫn đưa ra một đề nghị ổn thỏa:

- Đại nhân nên uyển chuyển từ chối tương đối thích hợp, đại nhân đã nhảy bước khá lớn rồi, không nên nóng lòng cầu thành nữa. Chờ thực lực đại nhân tiến thêm một bước cũng không muộn.

Cự tuyệt sao? Miêu Nghị ít nhiều cảm thấy hơi chút đáng tiếc, nếu có hai vị thủ hạ cao thủ Hiển Thánh trấn giữ như thế, rõ ràng là rất tốt, cho nên tiếc hận trả lời:

- Đáng tiếc không biết hai người này đến quy phục có ý như thế nào, bằng không có trợ lực này chưa chắc là chuyện xấu, chỉ sợ là có người phái tới đảo loạn mà thôi.

Dương Khánh:

- Cần phải khảo nghiệm hai người có thành tâm đến đầu hay không, hay là có người phái tới đảo loạn, mấu chốt bản tính hai người này như thế nào, chúng ta chưa hiểu biết cặn kẽ, một khi có dị tâm, chỉ sợ đại nhân khó có thể khống chế. Mạo một chút để không nguy hiểm, thuộc hạ vẫn đề nghị đại nhân uyển chuyển từ chối, ổn định cục diện trước rồi tính sau, thần bí quỷ tướng công của ta.

Miêu Nghị nhãn tình sáng lên, hỏi:

- Có biện pháp gì xác nhận hai người này có thành tâm đến đầu hay không?

Dương Khánh vừa nghe đã biết phiền phức rồi, vội hỏi:

- Chẳng lẽ đại nhân thật muốn chiêu mộ hai người này?

Miêu Nghị không trả lời, chỉ hỏi tiếp:

- Hai người thoát khỏi tầm mắt mọi người quá lâu, chỉ sợ người bên ngoài khó biết tâm tư của họ, ta đang lo tìm hiểu không xong, không biết tiên sinh có thượng sách gì phán đoán hai người đến đầu là thành ý thật giả?

Dương Khánh giơ tay lên vỗ trán một cái, hối hận đã lỡ nói những lời kia, lỡ lời câu ra cái con trùng sàm của Miêu Nghị, cái tên khốn gan lớn bằng trời này có cái gì mà không dám làm chứ? Kim Mạn ở một bên nhìn thấy, kinh ngạc nói:

- Hà cớ gì Đại chấp sự ảo não như thế?

Dương Khánh phất tay áo, không tiện giải thích, nhắc nhở Miêu Nghị lần nữa:

- Đại nhân nghĩ lại cho dù có thể xác nhận hai người thành tâm đến đầu, cũng không tiện chiêu mộ, thử hỏi hạng người ngay cả Hạo Đức Phương và Chu Triệu cũng khó có thể khống chế, thực lực của đại nhân làm sao phục dùng hai người này được?

Miêu Nghị:

- Ta tự sẽ suy tính, chỉ muốn nghe chút cao kiến của tiên sinh, mong rằng tiên sinh không được giấu nghề.

Dương Khánh ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng, hắn hiểu tánh khí của Miêu Nghị, biết từ chối không được đi rồi, hối hận không nên mạo thất nói năng rối loạn, cuối cùng chỉ có thể lắc lư tinh linh báo cho biết:

- Muốn biết thành ý hai người này như thế nào không khó, cũng không cần tự bản thân đại nhân đi nghe nhiều biện pháp, có thể lợi dụng Đông Phương Liệt.

Đông Phương Liệt? Miêu Nghị sửng sốt, hỏi:

- Lợi dụng như thế nào, xin tiên sinh nói rõ.

Dương Khánh:

- Không ngoài dự đoán. Đông Phương Liệt hẳn là biết hai người này. Đông Phương Liệt gặp gỡ hai người này, có thể phán đoán thân phận của hai người là thật hay không, miền phái người đi dò xét gây phiền phức. Kế đó Đông Phương Liệt gặp được hai người, nhất định sẽ bẩm báo tình huống lên trên, có lẽ đại nhân không có biện pháp nắm giữ tình hình cụ thể của hai người, chẳng lẽ Thiên cung cũng không có biện pháp nắm giữ sao? Thiên cung tuyệt đối sẽ không hi vọng đại nhân đánh cuộc bại trận, hai người thành tâm đến đầu hay không, Thiên cung đều có phán đoán, nếu Thiên cung không ngăn trở, vậy đã nói rõ hai người không có vấn đề gì, nếu Thiên cung cảm thấy hai người có vấn đề, cảm thấy hai người đã tới đảo loạn, tự nhiên Đông Phương Liệt sẽ khuyên đại nhân cự thu. Do đó, muốn biết thành ý hai người, chỉ cần để cho Đông Phương Liệt gặp mặt!

Ánh mắt Miêu Nghị sáng lên lần nữa, khen:

- Tiên sinh cao kiến, thụ giáo!

Cao kiến sao? Dương Khánh ngầm cười khổ, chỉ hi vọng Thiên cung cảm thấy bị kích mà ngăn trở, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác chỉ sợ Thiên cung muốn nhìn tâm tình náo nhiệt chiếm đa số, không có vấn đề sợ là sẽ không ngăn trở, dù sao trình độ Miêu Nghị còn lâu mới có thể uy hiếp đến Thiên Đình.

Kết thúc liên lạc, Miêu Nghị ở trong phòng, khoanh tay không ngừng đi tới đi lui. Vân Tri Thu cùng mọi người đều đưa mắt theo dõi hắn qua lại.

Nhất là Vân Tri Thu, nhìn từ thần tình cử chỉ của Miêu Nghị là biết, Miêu Nghị phản ứng như thế này, e rằng đã có quyết định ngay tại lập tức rồi, không biết Dương Khánh và hắn nói những gì.

Quả nhiên, Miêu Nghị bỗng bước chân dứt chân, xoay người nhìn nho sinh, quả quyết nói:

- Đi, ngươi dần hai người tới gặp ta.

- Dạ vâng!

Nho sinh chắp tay đáp ứng, bước nhanh rời đi.

Vân Tri Thu giật mình nói:

- Ngươi thật muốn thu hai người này? Thích hợp sao?

- Phu nhân lánh đi một chút, để ta an bài...

Miêu Nghị nói kế hoạch cho Vân Tri Thu nghe.

Vân Tri Thu suy nghĩ một chút, gật gật đầu, bày tỏ hiểu rõ rồi, nhưng vân rầu rĩ nói:

- Vạn nhất hai người gặp được đại nhân mang lòng dạ bất lương làm sao bây giờ?

Miêu Nghị:

- Lúc này mưu hại ta sao, sau này thiên hạ còn có nơi nào yên ổn cho bọn họ sống không? Người cấp bậc này muốn chết sĩ, không khỏi mất nhiều hơn được, hậu bối nguyện ý chỉ sợ chính bọn họ cũng không nguyện ý, phu nhân cứ việc yên tâm, không có việc gì, nhanh đi làm theo lời ta dặn.

Vân Tri Thu ngẫm lại cũng đúng, khẽ gật đầu, bước nhanh rời đi.

Trong gian phòng diện thí thức ba, Long Tín và Thanh Nguyệt đã dịch dung quay về lần nữa, dù sao nơi này người ta lui tới quá nhiều, khiến cho quá nhiều người trông thấy được hình dáng cũng không phải là chuyện hay ho gì, đều đứng ở một bên thợ mộc, nhìn thợ mộc không ngừng chỉ dẫn người rời đi.

Từ đó về sau, người đi qua không ngừng, cũng không biết Long Tín và Thanh Nguyệt là ai, còn tưởng rằng cũng là người phụ trách diện thí ứng chinh ở nơi này.

Nếu đã đến rồi, hai người cũng không vội vàng, biết bên đó khẳng định Ngưu Hữu Đức cũng phải suy tính, nên cứ thong thả chờ đợi.

Không bao lâu, nho sinh bước vào, dừng bước nhìn hai người bên cạnh thợ mộc, rồi hướng ánh mắt ngầm hỏi thăm thợ mộc, thợ mộc gật đầu bày tỏ chính là hai người này.

Nho sinh lúc này chắp tay tới hai người rồi nói:

- Tổng trấn đại nhân cho mời, mời nhị vị đi theo ta!

Long Tín và Thanh Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt đều có chút kinh ngạc, đều không ngờ rằng Ngưu Hữu Đức liền quyết định gặp mặt bọn họ nhanh như vậy, đổi lại bọn họ đứng ở góc độ lập trường của Ngưu Hữu Đức, cũng biết đụng phải tình huống như vậy rất khó ra quyết định, ai nguyện ý tự tìm phiền toái? Nếu đã quyết định gặp mặt bọn họ, cũng đã nói rõ sự tình hấp dẫn, nếu không cùng lắm là không gặp, không cần thiết gặp mặt gây phiền phức.

- Quả thực có vài phần quyết đoán, thật ra thì danh bất hư truyền!

Thanh Nguyệt âm thầm truyền âm với Long Tín, trong giọng nói có gan cũng muốn nhìn. Xem thử Miêu Nghị là nhân vật có cảm giác như thế nào.

Hai người đi theo phía sau nho sinh, thợ mộc tất nhẹ nhàng thở dài ra khẩu khí, nhẹ nhàng thở ra.

- Phó Đại đô đốc!

Tùy tùng thân tín của Đông Phương Liệt bước nhanh vào phòng trong, đi tới chắp tay, lên tiếng diện kiến cùng Đông Phương Liệt đang đứng gần cửa sổ.

Đông Phương Liệt nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

- Chuyện gì?

Tùy tùng thân tín bẩm báo:

- Vừa rồi trong nhân viên ứng chinh có xuất hiện hai vị ngoại lệ, không tự rời đi, mà là do người dẫn đến gặp Ngưu Hữu Đức. Huynh đệ bên dưới có người vừa mới nghe được. Vân Tri Thu và thị nữ thiếp thân nói chuyện với nhau, nói hai người kia không giống bình thường, một khi chiêu thu, chắc chắn thiên hạ chấn kinh!

- Thiên hạ chấn kinh?

Đông Phương Liệt bỗng quay người nhìn hắn. Hắn ta gật gật đầu, bày tỏ không sai.

Đông Phương Liệt đột nhiên nhíu chặt chân mày, bước nhanh đi qua đi lại quanh phòng, hắn tới đây trấn giữ, nếu như đã xảy ra thiên hạ chấn kinh chuyện của cũng không biết, khiến cho phía trên trở tay không kịp như thế, như thế nào đối mặt báo cáo kết quả công tác? Cuối cùng bước chân nhất định, trầm giọng nói:

- Đi! Đi xem một chút rốt cuộc là ai.

Hai người một trước một sau bước nhanh rời đi, cho dù là Miêu Nghị ngăn trở Đông Phương Liệt cũng thế tất yếu sẽ thấy được không thể.

Trong gian phòng tiếp khách trang nhà của Tổng Trấn phủ, Miêu Nghị khoanh tay đứng trước cửa sổ, nho sinh dẫn hai người đi vào phòng, Long Tín và Thanh Nguyệt chỉ trông thấy bóng lưng cao ngất của Miêu Nghị, hai người nhìn nhau lần nữa.

- Đại nhân, khách quý đến rồi.

Nho sinh chắp tay một tiếng.

Miêu Nghị từ từ xoay người lại đối mặt, đánh giá hai người.

Long Tín và Thanh Nguyệt đồng dạng cũng đang quan sát hắn, hai người thầm khen một tiếng, một vị tuổi trẻ anh khí bừng bừng, quả nhiên có chút khí độ, gặp được người như bọn họ, không ngờ lại bình tĩnh như thế, không thấy thần tình rối loạn chút nào.
Bình Luận (0)
Comment