Phi Thiên

Chương 2902

Bên này cao hứng, phía ngoài Đông Nam Tây Bắc Tứ Quân Thiên Đình lại phong vân kích động, gần như trước sau đều hợp thành đội ngũ tuần tra, tiến hành nghiêm khắc chỉnh đốn Tứ Quân, tiếp thu giải oan tố cáo từ trên xuống dưới, phát hiện vấn đề cường lực chỉnh đốn. Chỉnh đốn lần đầu chỉ lâm thời điều phối đại quân tinh nhuệ dẫn đầu đến trấn thủ các yếu địa trước, phòng bị chỗ nào nhiều loạn có thể lấy thế lôi đình hỏa tốc trấn áp, thế sức lực mạnh như vậy, trong lúc nhất thời không biết bao nhiêu người đầu rơi xuống đất, không biết bao nhiều người cửa nát nhà tan, làm cho lòng người Tứ Quân bàng hoàng, nơi nơi khóc sướt mướt, nhưng tứ đại Thiên vương lần này dường như ăn quả cân quyết tâm, mặc dù biết có một số vấn đề hoàn toàn không có biện pháp, nhưng ít nhất cũng cần phải làm cho ra hình ra dạng. Khiến cho phía dưới biết sợ hãi, sau này biết giới hạn là cái gì.

Trận chỉnh đốn này không biết phải kéo dài bao lâu, mà Bắc Quân Khấu Thiên Vương lại dẫn đầu hạ lệnh gầy dựng tân quân trước. Do Hầu gia Khấu Tranh tự mình phụ trách gầy dựng số tân quân này, sau khi gầy dựng thành công cũng thuộc về Khấu Tranh trực tiếp thống soái. Chuyên môn từ tầng dưới chót, sàng chọn người tu vi không tầm thường, gần như khóa chết mục tiêu đám người sơn thần, thổ địa, dù sao không phải tất cả tinh nhuệ cũng đều đầu phục Quỷ Thị thật ra đại đa số vẫn ở lại. Bắc Quân có hành động này, hiển nhiên là bị chiêu người của Ngưu Hữu Đức bên đó nhắc nhở.

Người gầy dựng tân quân trực tiếp hưởng lợi nhiều nhất chính là Khấu Tranh rồi, coi như là trên tay nắm một đội ngũ tinh nhuệ, hoàn toàn thuộc về mình.

Bắc Quân vừa ra cử động này, ba vị Thiên Vương khác lập tức cùng phong, đông, nam, tây ba quân cũng lập tức gầy dựng tân quân.

Tóm lại Tứ Quân không ngừng có đại động tác. Quả thực là Tứ Quân nhấc lên một trận Kinh Đào Hãi Lãng, dám làm như vậy cũng chính vì tứ đại Thiên Vương ép.

Quảng Thiên Vương phủ, sai người đưa một nhóm phụ nữ và trẻ em khóc sướt mướt đi xong. Vương Phi Mị Nương cũng nhức đầu rồi.

Động tác của Tây quân quá lớn, nàng nơi này cũng bị ảnh hưởng theo, phía dưới không ngừng gặp mặt phu nhân chạy tới xin tha, người này đệ đệ sắp bị xét nhà, người kia ca ca sắp bị trảm thủ rồi, nhà này muội phu muốn sao sao rồi, nhà kia tỷ phu muốn sao sao rồi. Các manh mối tìm tới cửa, đều là tự bản thân mình phu gia bất luận hoặc không dám quản rồi, từng người từng người chạy đến cầu nàng xin Vương gia bên đó tha thứ.

- Hì hì. Mẹ! Lại đuổi đi một nhóm rồi hay sao?

Mị Nương đang nhức đầu, nhẹ xoa đầu, ngoài cửa Quảng Mị Nhi duỗi cái đầu đi vào trong thăm hỏi, cười khẽ một tiếng.

- Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả ngươi cũng xem mẹ ngươi nực cười có phải hay không?

Mị Nương vỗ bàn trừng mắt. Quảng Mị Nhi thè lưỡi ra, đứng la lên:

- Mẹ, phụ vương đã đến rồi.

Vừa mới nói xong, phía ngoài đã vang lên âm thanh vui vẻ của Quảng Lệnh Công:

- Người nào to gan như vậy, dám trêu Vương Phi tức giận?

Người nói xong, bước vào cửa.

Mị Nương, nhanh chóng đứng dậy hành lễ nghênh tiếp, đồng thời trừng mắt nhìn con gái một cái.

Quảng Lệnh Công sau khi ngồi xuống cười nói:

- Thế nào, lại có người tới cửa xin tha hay sao?

Mị Nương ngồi xuống bên cạnh, than thở:

- Đều là người quen, không gặp không được.

Thiếp thân lại nhận lời hứa hẹn, chỉ có thể là khuyên bảo nói những điều tốt đẹp.

Quảng Lệnh Công hừ lạnh nói:

- Các nàng nói lý làm chi. Trực tiếp bảo cho phía dưới tìm lý do đuổi đi, không phải là xong rồi sao.

Mị Nương chần chờ nói:

- Vậy thích hợp sao? Dù sao đều là phu nhân thủ hạ đại thân Vương gia.

Quảng Lệnh Công liếc nàng một cái, biết nàng có tâm tư khác, không muốn đắc tội quá nhiều người, sợ sau này có gì. Nhưng Quảng Lệnh Công xem ra đây thuần túy là suy nghĩ nhiều rồi, nếu tương lai ngay cả Thiên vương phủ cũng không thể tin cậy, ngươi còn trông cậy vào những phụ nhân có thể cho ngươi đắc tội với người? Quả thực là si tâm vọng tưởng.

Nhưng ý nghĩ này hắn chỉ để ở trong lòng, không nói ra làm lòng nàng càng thêm loạn. Thầy con gái dâng nước trà, cười đánh lạc đề tài:

- Mị nhi gần đây đang làm gì?

Quảng Mị Nhị đi tới phía sau hắn, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vai cho hắn, than thở:

- Phụ vương gần đây bận việc, mẫu phi nơi này lại khóc sướt mướt cả ngày, phiền chết thôi, một là người ta chỉ có thể trốn tránh, bằng không những tỷ muội trước kia đều tìm đến con, khiến cho con tìm phụ vương xin tha cho cửu cửu gì đó của các nàng, con cũng không dám ra ngoài đi chơi rồi!

- À! Vậy xem ra gần đây Mị nhi chúng ta thật là buồn bực rồi.

Quảng Lệnh Công bật cười ha hả.

Quảng Mị Nhi đang đấm bả vai cho hắn, đột nhiên hỏi:

- Phụ Vương, nghe nói Ngưu Hữu Đức thực sự thành công U Minh Đô Thống?

Không nói chuyện này tốt hơn. Vừa nói chuyện này Mị Nương lại có chút ít nháo tâm, trong lòng không rõ là tư vị gì.

- Ừ! Là có chuyện như vậy. Mị nhi, con thật quan tâm đến hắn.

Quảng Lệnh Công quay lại, liếc nhìn. Quảng Mị Nhi hơi lúng túng nói:

- Bằng hữu bình thường thôi.

Quảng Lệnh Công vui vẻ nói:

- Vậy đúng lúc rồi, không phải là con cả ngày né người tìm khắp không được chỗ chơi sao? Không đi qua Quỷ Thị đi, nếu là bằng hữu cùng Ngưu Hữu Đức, có thể đi Quỷ Thị vui đùa một chút thôi, ai còn có thể chạy tới đó tìm con chứ?

Quảng Mị Nhi sáng nhãn tình lên, hai tay dừng trên đầu vai của hắn, thử dò xét:

- Phụ Vương, thật có thể chứ?

Mị Nương có vẻ chần chờ nói:

- Vương gia.... chuyện này thích hợp sao?

Quảng Lệnh Công lạnh nhạt nói:

- Có cái gì không thích hợp, việc công là của việc công, bằng hữu thì bằng hữu, chỉ cần nó không mù hướng cuốn vào chuyện công, ta có thể ngăn trở nó gặp bằng hữu hay sao? Ai có thể nói chuyện này với bổn vương? Nhưng mà nói đi nói lại thì, để cho nó tiếp xúc với thanh niên năng lực tài tuấn nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu, dù sao cũng tốt hơn so với cả ngày tiếp xúc cùng những kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn chơi trác táng, khiến cho nó nhìn thấy nhân tài là như thế nào, cũng có lợi ích đối với nó, miễn sau này lập gia đình không biết cái gọi là tìm con rể bỏ đi cho bổn vương.

- Cha!

Bị nói xấu hổ, Mị nhi đập bàn một quyền, chu mỏ nói:

- Con mới không lấy chồng, vĩnh viễn phụng bồi cha và mẹ.

Mị Nương buồn cười lườm mắt nhìn nàng một cái:

- Đây không phải là nói mê sảng chứ.

Quảng Lệnh Công cười ha hả, nói:

- Mị nhi, đừng trách phụ vương không nhắc nhở con, tìm Ngưu Hữu Đức chơi thì là tìm Ngưu Hữu Đức để chơi, quan hệ của các con giới hạn trong tình bằng hữu bình thường, nếu có thể kiên trì điều này, lúc nào con cũng có thể tìm câu quản gia an bài, sau này muốn đi Quỷ Thị lúc nào cũng có có thể đi, nhưng nếu vượt qua quan hệ bằng hữu bình thường, chuyện của con sẽ không được phép, nếu không đừng trách phụ vương phạt cấm túc bế quan.

Dứt lời đứng dậy:

- Được rồi, bổn Vương còn có việc, thuận đường tới xem một chút, mẹ con các nàng nói chuyện tiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment