Phi Thiên

Chương 2967

Vừa nhìn bộ dạng đó của đại ca, Bát Giới liền sợ hãi, biết sẽ xảy ra chuyện gì, theo như bản tính của hắn chắc chắn sẽ lập tức chạy đi, nhưng vừa sợ đại ca, lại càng sợ cái bụng của Ngọc La Sát, dư quang trong mắt nhìn thấy đại ca nổi giận, ánh mắt lại khó có thể di chuyển khỏi bụng của Ngọc La Sát, chân của hắn cũng khó có thể xê dịch nửa biết.

- Đại ca, oa...

Bát Giới hét lên một tiếng thảm thiết, bị Miêu Nghị xông tới đạp một cái, trực tiếp bị đạp bay ra, rơi xuống đất nôn ra một ngụm máu tươi, tay chân luống cuối lùi từ từ về phía sau, sợ hãi nói:

- Đại ca, đại ca, huynh nghe đệ nói, a.

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, ôm đầu lăn lộn trên đất.

- Khốn kiếp! Đệ bảo ta đem cô ta giao cho đệ đi xử lý, đệ chính là xử lý như vậy sao?

- Khốn kiếp! Đệ bảo ta tin đệ, ta liền tin ra được kết quả như vậy sao?

- Khốn kiếp! Nâng cao tu vi, tu vi của đệ nâng cao ở đâu? Đệ thực ra là đem cái bụng của cô ta nâng cao lên.

- Đệ trốn đi đâu? Ta cho đệ lừa này! Ta cho đệ lừa này! Ta đánh chết đệ, tên súc sinh này.

Miêu Nghị dừng lại một tiếng rồi lại mắng, mỗi một lần ngừng lại thì tay đấm chân đá, đánh cho Bát Giới kêu la thảm thiết liên tục cầu xin tha thứ, may mà Miều Nghị cũng không nâng kiếm lên chém.

Bầy sói đang ngăn ở hai đầu của sơn cốc không biết đã giải tán từ lúc nào.

Ngọc La Sát cũng không chạy đi, chỉ lặng lẽ đứng ở đó nhìn Miêu Nghị đánh Bát Giới, nhìn một lát vẫn không thấy Miêu Nghị dừng tay, cuối cùng cô ta nhịn không được quát lên:

- Đủ rồi! Không chỉ có một mình hắn sai, ngươi cảm thấy đại ca như ngươi không có trách nhiệm gì sao? Đánh chết hắn có thể giải quyết được vấn đề sao?

Nghe nói như vậy, Miêu Nghị thở hồng hộng dừng tay lại, thuận tay rút kiếm ra cắm trên mặt đất, vòng mấy vòng quanh Bát Giới, thỉnh thoảng lắc lư trường kiếm hận không thể đâm hai nhát kiếm lên người Bát Giới, tay hắn khẽ động. Bát Giới lại bị dọa đến mức che mặt ôm đầu.

- Ngươi!

Miêu Nghị đột nhiên vung kiếm chỉ về phía Ngọc La Sát, vẻ mặt đầy tức giận, nói:

- Đây là cái bẫy ngươi cố ý bày ra, là vì ngươi muốn thoát thân nên mới bày ra cạm bẫy này, là ngươi cố ý dụ dỗ hắn có phải không?

Ngọc La Sát chậm rãi đi đến, nói:

- Vì sao sau khi xảy ra chuyện như vậy, nam nhân các người luôn luôn muốn đẩy hết trách nhiệm lên người nữ nhân bọn ta? Vì sao ngươi không hỏi rõ ràng sự tình đã liền đem hết trách nhiệm vu cho ta?

- Xảy ra chuyện gì?

Miêu Nghị gào lên một tiếng, hung hăng đá một cước vào mông của Bát Giới.

“Ngao…” Bát Giới kêu lên một tiêng quái lạ, trực tiếp nhảy lên che mông, miệng mũi chảy máu tất nhiên là không nói, mấu chốt là gương mặt đó đúng là bị đánh đến vô cùng thê thảm, đã sưng thành như cái đầu heo, một con mắt đã sưng húp lại, đâu còn bóng dáng tuấn tú của hòa thượng thường ngày nữa, ở đó liên tục giải thích:

- Đại ca, đệ thật sự không phải cό ý, đệ chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm cái bụng của cô ấy to lên, đệ thật sự không nghĩ như vậy.

- Sao đệ không đi chết luôn đi!

Trong cơ tức giận Miêu Nghị lại đá hắn ngã lăn trên mặt đất.

Ngọc La Sát đi tới, cẩn thận ngồi xổm xuống đỡ Bát Giới lên, ai biết Bát Giới cũng không cảm kích, lại còn vung tay tát một cái, phách! Một tiếng tát tai vang lên, lại để lại dấu một bàn tay trên mặt Ngọc La Sát.

- Bớt ở đây giả mù sa mưa đi!

Bát Giới thuận tay đẩy một cái, đẩy Ngọc La Sát ngã ngồi trên mặt đất, chỉ tay vào Ngọc La Sát mắng:

- Cô nói đi! Đây có phải là cái bẫy của cô không? Đại ca nói không sai, ta nên sớm giết cô rồ mới phải!

Ngọc La Sát ngã xuống đất hai tay trước tiên che ở bụng và thắt lưng của mình, rồi nghiêng đầu nhìn Bát Giới, nói:

- Chàng cũng cho rằng như vậy sao?

Bát Giới lập tức nổi giận mắng:

- Cô ngủ cùng với nhiều nam nhân như vậy, vì sao cô không có con với nam nhân khác. Vì sao lúc này lại có thai, cô dám nói cô không có mưu đồ sao?

Ngọc La Sát cắn môi trực tiếp cắn đến mức đôi môi chảy máu, một tiếng cũng không nói, nhìn chằm chằm vào Bát Giới, gắt gao theo dõi hắn.

Cô ta rất muốn nói một câu, là ai muốn dùng tất cả các biện pháp bò trên người cô ta? Cho dù cô ta không muốn có thai, trong điều kiện như vậy là do cô ta sao?

Lời này ngay cả Miêu Nghị nghe cũng nghe không lọt tai, tiến lên lại đá một cái nói:

- Đệ không động vào cô ta, cô ta lấy cái gì để có thai?

- Đệ không biết, cô ấy không nhắc nhở đệ, nếu biết là sẽ làm bụng lớn lên, đệ chắc chắn sẽ không đụng đến cô ấy.

- Cái này đệ cũng không biết ư? Đệ lừa ai đây? Đệ còn tiếp tục giả vờ à, khốn kiếp!

- Cô ấy là ai? Cô ấy làm sao có thể mang thai? Trước khi xảy ra chuyện đệ thật sự không nghĩ tới cái này, a... Đại ca, đệ sai rồi, đệ thật sự biết lỗi rồi, đừng đánh nữa, sẽ đánh chết người đó, huynh tha cho đệ đi...

Bát Giới ở đó gào khóc thảm thiết.

Đánh xong một trận, mãi cho đến khi Bát Giới không dò dậy nổi nữa, Miêu Nghị mới thở hổn hển đâm một kiếm xuống nghỉ ngơi, nghiêng đầu nhìn Ngọc La Sát cắn môi đến chảy máu, thở dốc nói:

- Cô muốn như thế nào? Cô lấy đứa con ra để uy hiếp hai huynh đệ ta, cô dùng sai biện pháp rồi!

Ngọc La Sát chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Bát Giới, nói:

- Nếu như hắn thật sự không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, hắn chỉ cần để lại một chưởng trên bụng ta, tất cả phiền não của hắn đều được giải quyết, ta tuyệt đối không tránh né!

Miêu Nghị nhìn Bát Giới, con là của Bát Giới, hắn không có cách nào làm chủ cho Bát Giới nói không cần đứa con này được.

- Đừng... đừng mà.

Bát Giới cũng liều mạng vùng vẫy bò dậy, nắm tay lại di chuyển sang chỗ Ngọc La Sát. Trong hốc mắt của Ngọc La Sát chảy ra hai hàng nước mắt thanh lệ thuận theo hai gò má rơi xuống, giọng điệu run rẩy, nói:

- Nếu như không có chuyện ta và nam nhân khác, ngươi có cần đứa con này hay không?

- Không... cần...

Bát Giới bị đánh đến thảm không thể nhìn nổi thảm muốn chết ngập ngừng nói, lảo đảo lắc lư lại gần Ngọc La Sát, vung nắm tay mình lên.

Ngọc La Sát quả nhiên không né tránh, vẻ mặt xót xa nhắm hai mắt lại.

Một khắc lúc Bát Giới đập một quyền vào bụng Ngọc La Sát, bên cạnh đột nhiên lại xuất hiện một cước. “A”... Bát Giới kêu lên một tiếng thảm thiết lại bị đá bay ra ngoài.

Thời khắc mấu chốt Miêu Nghị lại ra chân, lại một chân đá bay Bát Giới đi.
Bình Luận (0)
Comment