Phi Thiên

Chương 3017

Vệ Xu:

- Lão gia tử luôn hy vọng, Hạ Hậu gia luôn luôn giữ được trạng thái che dấu thế này, lão gia tử lo lắng sau khi biết rõ chi tiếc thế lực Hạ Hầu gia thì người kế nhiệm sẽ cảm thấy không cam lòng khuất phục trước mặt người khác, mang thế lực cả gia tộc ra khoe khoang, thậm chí mưu đồ đứng lên đỉnh cao quyền lực, lão gia tử đã tiên đoán, nếu ngày đó xảy ra, ngày gia tộc Hạ Hầu bị diệt không còn xa nữa, nếu tất cả mọi thứ bày ra chỗ sáng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho dù thực lực mạnh mẽ cũng không thể ngăn cản được toàn bộ người trong thiên hạ này âm mưu ám toán. Yêu Tăng Nam Ba chính là vết xe đổ điển hình nhất!

Hạ Hầu Lệnh trầm mặc, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi khẽ:

- Vẫn là câu nói cũ, nếu những huynh đệ của ta muốn làm loạn thì sao?

Vệ Xu:

- Lão gia tử đã thiết lập một chế độ quản lý thật tốt rồi, nếu có người thật sự làm loạn, vẫn là câu nói cũ thôi, cho dù là vì ích lợi của mọi người, khi lão gia ra lệnh, khắp nơi sẽ theo lệnh của gia chủ bình ổn nội loạn, khi còn sống, kỳ thực lão gia tử sẽ không hao phí quá nhiều sức lực của mình để thống trị cấp dưới, ông ấy sẽ chỉ nắm ngay mắc xích quan trọng nhất, bảo vệ chế độ đã thiết lập, nhìn chằm chằm xem các vị gia kia có vượt qua chế độ hay không, một khi phát hiện bất thường sẽ lập tức chèn ép, phương pháp này đơn giản nhưng rất được các vị gia có thế lực bị sâm phạm hết sức ủng hộ, chỉ cần tiếp tục phân rõ phạm vi quyền hạn của từng người, nắm bắt ngay điểm quan trọng này, Hạ Hầu gia sẽ không xảy ra nổi loạn.

Hạ Hầu Lệnh chậm rãi quay đầu nhìn về phía căn phòng trước kia Hạ Hầu Thác thương ở, thì thầm tự nhủ:

- Lão gia tử vừa mới qua đời, ta chỉ sợ không tránh được một trận bão tố…

- Đang liên hệ với ai thế?

Phủ Đô Thống U Minh, Miêu Nghị vừa mới trở về đã cầm tinh linh liên hệ với ai đó, Vân Tri Thu đi theo sau cũng không quấy rầy, đến khi hắn kết thúc liên lạc thì Vân Tri Thu mới mở miệng hỏi.

- Dương Khánh.

Miêu Nghị trả lời.

Vân Tri Thu rất hểu rõ hắn, vì thế nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

- Lúc trước từng đưa người hỏi thăm tại Thiên Ông phủ đó.

- Thiên Tử Thanh Nguyên Tôn à?

- Ừ.

- Ta tiếp xúc với người kia không ít lần rồi, hắn là người như thế đó, đối với người không thích sẽ bày ra bộ mặt trấn tĩnh, khắc chế chính mình không lên tiếng để ý tới, còn đối với người có thiện cảm sẽ bắt đầu nói rất nhiều, điều này chứng tỏ hắn có thiện cảm rất tốt với ngươi, ngươi nên yên tâm mới đúng chứ.

- Sống trong hậu cung liên tục lục đục với nhau như vậy, sao có thể đơn giản thế được?

- Ha ha! Mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng phải nhìn xem đó là ai đã, số người tại Thiên Ông cung muốn tỏ thái độ trước mặt hắn không nhiều lắm, đã trãi qua vấp ngã gì đâu, cho dù giả trang làm bộ thành thục cũng thế thôi, kỳ thực thì bên trong nội tâm vẫn còn non lắm.

Miêu Nghị nghe xong thì gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Nếu nói thế thì ta quá lo lắng rồi, lần đầu tiên gặp ta mà Thanh Nguyên Tôn lại hỏi ra một đống câu hỏi, vì thế trên đường đi ta cảm thấy không nắm chắc tình huống này, vì thế mới hỏi ý của Dương Khánh.

Vân Tri Thu tò mò hỏi:

- Ý của Dương Khánh thế nào?

Miêu Nghị hơi trầm ngâm sau đó trả lời:

- Chúng ta vẫn là một thế lực bị cô lập, do đó chúng ta không thể đoạn tuyệt với Hạ Hầu Thừa vũ được, lúc Hạ Hầu Thừa Vũ cần chúng ta mà có thể trợ giúp thì cần phải toàn lực ủng hộ, Thanh Nguyên Tôn giống như sinh mệnh của Hạ Hầu Thừa Vũ vậy, chỉ có thể thiết lập quan hệ mật thiết, không thể là địch! Đây chính là phương hướng lớn trước mắt chúng ta.

Đôi mắt Vân Tri Thu sáng trong chớp mắt, nói:

- Hạ Hầu Thác đã qua đời rồi, có người muốn thử nông sâu của Hạ Hầu Lệnh ra sao kìa, nếu bây giờ chúng ta ủng hộ Hạ Hầu Thừa Vũ, Dương Khánh không sợ nhóm lửa trên thân sao?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ta cũng lo lắng điều này, nhưng lời nói của Dương Khánh cũng có lý, ta đi đến tình trạng ngày hôm nay, Thanh Chủ chèn ép, đại thần trong triều không dám ủng hộ ta rõ rệt, chỉ với thực lực Phủ Đô Thống U Minh còn chưa đủ chống cự để mà mạo hiểm đến từ triều đình, trừ khi ta buôn tha căn cơ ta vừa mới xây dựng, nếu không thì một cây làm chẳng nên non. Vì kế hoạch hôm nay,mặc dù Hạ Hầu Thừa Vũ không phải chỗ dựa tốt nhất cho Phủ Đô Thống U Minh chúng ta, nhưng đây là sự lựa chọn tốt nhất ở trước mắt rồi. Theo ý của Dương Khánh, chỉ cần Hạ Hầu gia không sụp đổ, Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ không dễ dàng suy sụp, mà Thanh Nguyên Tôn lại là con trai của Thanh Chủ, cho dù sau này có thế nào đi chăng nữa, vấn đề quan trọng là Thanh Nguyên Tôn vẫn chưa đến mức Thanh Chủ không chiệu nỗi, trừ khi Thanh Nguyên Tôn ngu ngốc hết thuốc chữa mà thôi, vì vậy chỉ cần có được sự ủng hộ của mẫu tử hai người họ, từ gốc độ khác mà xem xét, chúng ta có thể được Thanh Chủ và Hạ Hầu gia ủng hộ một phần.

Sau một hồi trầm ngâm, Vân Tri Thu nói:

- Hạ Hầu gia thì còn dễ nói, vốn đã nằm trong kế hoạch của chúng ta rồi, nhưng ngươi đã từng phản bội Thanh Chủ, e rằng sẽ không dễ dàng cải thiện cảm nhận của Thanh Chủ đối với ngươi đâu.

- Cái đầu cảu Dương Khánh dùng rất tót đó.

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Đi, gọi Phi Hồng đến gặp ta.

Ngự Viên, một tòa cung điện được xây dựng từ chính nghìn năm trước, tên gọi “Thượng Thiên Cung”, cũng chính là cung điện của Thiên Tử Thanh Nguyên Tôn.

Sau Khi Thiên Tử trưởng thành, Thanh Chủ ra lệnh kiến tạo tòa cung điện này, hậu cung có quá nhiều nữ nhân vì thế Thanh Nguyên Tôn phải dời cung là chuyện hợp tình hợp lý.

Trong tiểu điện, Thanh Nguyên Tôn đang tu luyện, đột nhiên có người thông báo ngoài cửa:

- Điện hạ, bệ hạ triệu kiến.

Thanh Nguyên Tôn nghe thế thì nhanh chóng thu thập công pháp.

Tổng quản Thượng Thiên Cung, Dạ Tiểu đang đợi ở bên ngoài, đó là một người trung niên luôn giữ nụ cười phúc hậu, được Thanh Chủ tuyển chọn là Tổng quản cho Thanh Nguyên Tôn.

Vừa đi ra ngoài, Thanh Nguyên Tôn đã hỏi:

- Phụ hoàng đã xuất quan?

Từ khi rời khỏi Hạ Hầu gia, Thanh Chủ đã bế quan tu luyện, phụ tử hai người đã rất lâu không gặp mặt nhau.

Dạ tiểu hơi khom người bẩm báo:

- Hẳn là vậy ạ.

Thanh Nguyên Tôn liếc hắn, sau đó bay vút vào không trung, một đội hộ vệ nhanh chóng bay theo sau.
Bình Luận (0)
Comment