Phi Thiên

Chương 3067

Đi vào Từ Đường Nhiên chào hỏi Vưu Huyền, sau đó chắp tay với người ngồi trên cao.

Vưu Huyền trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp gật đầu nói:

- Đúng là gia mẫu!

Tinh Tinh cô nương dẫn người tới xong đã quay người đi ra. Từ Đường Nhiên quay đầu lại nhìn lại chắp tay hướng về phía phu nhân ngồi trên ghế nói:

- Không biết Vưu trưởng lão gọi tại hạ đến có gì dặn dò?

Mái tóc dài tản ra hào quang màu tím không gió mà bay, nhu hòa phiêu đãng. Vưu U cũng từ từ đứng lên, tóc dài phất phới theo mũi chân bước xuống bậc thang. Vòng eo nhẹ nhàng lắc lư, giọng nói âm trầm mang theo hàm súc linh hoạt kỳ ảo thú vị vang lên:

- Nghe nói Phó Đô thống phủ Đô thống U Minh Từ Đường Nhiên đã tới Hắc Long Đàm, không biết Từ Hải tiên sinh phải chăng nhận thức?

Từ Đường Nhiên sửng sốt một chút, bỗng nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía. Chỉ thấy bốn phương tám hướng tất cả là những dải hẹp màu đen hình rắn, hóa thành từng vị tráng hán, vây vào giữa, cũng đánh gây mất đường lui của y, ngay cả trên mái vòm cũng có người theo dõi y.

Từ Đường Nhiên ý thức được không đúng, mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vưu Huyền, trầm giọng nói:

- Vưu chấp sự, đây là ý gì?

Vưu U từng bước từng bước đi tới giọng nói mờ mịt:

- Ta hỏi ngươi nhận thức hay không nhận thức?

Từ Đường Nhiên biết rõ đối phương hỏi như vậy hiển nhiên là đã biết cái gì rồi, thần sắc ngưng trọng nói:

- Đúng là Từ mỗ thì như thế nào?

- Từ Phó đô thống giấu diếm thân phận tới đây lừa gạt mẹ con ta, mẹ con ta dễ bắt nạt sao?

Đứng cách đó không xa Vưu U nhàn nhạt hỏi.

Từ Đường Nhiên nghe xong lời nói này liền ý thức được có phiền toái. Theo y biết, thiên đình bên kia có qua nhiều người không dùng thân phận thật đến đây làm giao dịch rồi, không chỉ một mình Từ Đường Nhiên. Vì sao hết lần này đến lần khác lại chụp mũ lên đầu y, rõ ràng là cố ý đập phá.

- Vưu trưởng lão nói quá lời, nếu Vưu trưởng lão đã nói như vậy, vậy vụ mua bán này coi như xong, coi như Từ mỗ chưa tới, cáo từ!

Từ Dường chắp tay xoay người rời đi.

- Quả nhiên là khinh thường mẹ con ta dễ bắt nạt. Không nói lời nào mà đi?

Vưu U hừ lạnh một tiếng.

Nàng vừa mới nói xong tráng hán vây chung quanh đột nhiên giũ ra cùng loại thuần long tiễn đâm ngược lại trường tiễn.

Từ Đường Nhiên nhấc tay một chi trường thương xuất hiện trên tay, đột nhiên đâm lên trên không, ầm ầm vang đội, một mảng lớn đất đá rơi xuống. Y biết rõ bởi tu vi của Vưu U, y căn bản đi không được thừa cơ phát ra động tình nhắc nhở mấy người Nguyên Công.

Gần như đồng thời Từ Đường Nhiên mượn đất đá bay tán loạn nhanh chóng phóng lên trời ý đồ phá địa mà đi.

Bạch! Vưu U đột nhiên nghiêng đầu hất lên, tóc dài đột nhiên hình thành lần nữa, một nửa tóc dài như mưa tên bắn ra, lập tức xuyên qua đất đá.

Tóc lại hất lên, lôi ra một người từ trong đống đất đá bay tán loạn. Từ Đường Nhiên phảng phất bị mái tóc dài màu tím kia đâm cho thủng lỗ chỗ, trên người có thể nói khắp nơi đều là máu, cả người lập tức tàn tật, trường thương trong tay rơi leng keng xuống đất, trong khoảng khắc cả người đã bị kéo đến trước mặt Vưu U.. đã mất đi năng lực phản kháng, miệng mở lớn thở hổn hển, miệng mũi toát ra đầy máu, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Vưu U.

Ầm Ầm, bên ngoài thông đạo, tiếng chém giết kịch liệt truyền đến.

Oành... Một gã Vưu tộc bị đánh bay đất đã ngã trên mặt đất thổ huyết. Mấy người Nguyên Công đã như sét đánh lôi đình giết vào, mỗi người mặc chiến giáp cuồng sát một trận, vây công Vưu tộc nhao nhao ngã xuống đất, ngăn không được mấy người dắt tay nhau xung phong liều chết, núi địa chấn, động đất tùy thời muốn sụp xuống.

- Dừng tay cho ta.

Vưu U quát lạnh một tiếng, vây công Vưu tộc lập tức lui xuống ngã trên đất dần dần hiện nguyên hình Hắc Xà.

Không có trở ngại, mấy người Nguyên Công nhanh chóng cầm đao thương xâm nhập ý đồ cứu người.

Vưu U duỗi tay ra, năm ngón tay khóa cổ họng Từ Đường Nhiên lại:

- Dám động một cái thử nhìn một chút.

Mấy người Nguyên Công nhất thời sợ ném chuột vỡ bình Nguyên Công nhanh chóng xuất ra sao linh liên hệ với Miêu Nghị.

Từ Đường Nhiên vẻ mặt dữ tợn cuống họng khàn khàn tức giận nói:

- Ta chính là mệnh quan thiên đình, tiện nhân, cô thật to gan!

Vưu U lạnh nhạt một tiếng, lập tức vọt tới mấy người bắt Từ Đường Nhiên ấn xuống đất đao thương gác trên cổ Từ Đường Nhiên.

Những sợi tóc dài cũng rút ra khỏi người Từ Đường Nhiên. Từ Đường Nhiên đau đến mức kêu rên một hồi, bị kéo lên sau nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiện nhân, đừng rơi vào tay ta, nếu không ta cho ngươi hối hận đầu thai sai rồi.

Ba! Vưu U trở tay là một cái tát thanh thúy vang dội.

Đánh khiến Từ Dường phun ra một ngụm máu tươi, tính cả mấy cái răng cũng vung ra, Từ Đường Nhiên ngất đi tại chỗ.

Nguyên Công liên hệ với Miêu Nghị dĩ nhiên đạt được chỉ thị của Miêu Nghị, hết thảy phải bảo vệ tính mạng của Từ Đường Nhiên là điều kiện tiên quyết.

Thu sao linh lại, Nguyên Công trầm giọng nói:

- Chúng ta với Vưu tộc các ngươi không oán không thù. Vì sao như thế?

Vưu U nói:

- Mạo danh đến đây gạt mẹ con bọn ta, lại đang giết đệ tử Vưu tộc, còn dám nói không thù không oán?

Nguyên công nói:

- Có lời gì trước tiên thả người rồi nói sau. Nơi này là địa bàn của Vưu tộc các ngươi, cũng không đến mức sợ chúng ta chạy chứ?

Vưu U hất cằm:

- Còn cần phải nói gì sao? Muốn tôi thả người không khó, hôm nay việc này phủ Đô thông U Minh các ngươi nhất định phải cho ta một cách nói.

Nguyên Công nói:

- Ngươi muốn nói gì?

Vưu U nói:

- Ngươi là người nào, có thể đại diện cho Đô Thống phủ U Minh sao?

Nguyên Công nói:

- Ta chính là Đại thống lĩnh U Minh Đô thống phủ Nguyên Công, Đô Thống đại nhân của chúng ta đã trao quyền cho ta, có chuyện gì có thể nói với ta.
Bình Luận (0)
Comment